“Em không muốn xem.” Mắt Hạ Diệp Chi không hề rời khỏi màn hình điện thoại di động, tiếng nói nhẹ nhàng êm ái.
Mạc Đình Kiên nghiêng đầu nhìn sang, nhìn thấy sườn mặt dịu dàng của cô.
Hạ Diệp Chi luôn mềm lòng, tâm địa lại thiện lương.
Không chọc tới cô, cô cũng không cáu kỉnh.
Nhưng cô càng dịu dàng ngoan ngoãn, lòng Mạc Đình Kiên lại càng cảm thấy khó chịu.
Hạ Diệp Chi cũng có thể cảm giác được Mạc Đình Kiên vẫn luôn nhìn cô.
Cô lên mạng tìm từ khóa: Hạ Diệp Chi tai nạn xe.
Nhưng sau khi cô nhập từ khóa, nhấn tìm kiếm, thì chẳng tìm thấy nội dung gì.
Khi cô xảy ra tai nạn xe cộ, cô vẫn là bà chủ của Mạc thị.
Chuyện bà chủ của Mạc thị xảy ra tai nạn xe cộ, làm sao có thể không lên tin tức chứ?
Hạ Diệp Chi đưa điện thoại di động tới trước mặt Mạc Đình Kiên, để anh nhìn giao diện không tìm ra nội dung, giọng điệu bình tĩnh hỏi anh: “Anh có thể nói cho em là đã xảy ra chuyện gì không?”
Ánh mắt Mạc Đình Kiên khẽ quét qua màn hình điện thoại di động.
Rồi lại nhìn mặt Hạ Diệp Chi: “Em muốn biết cái gì, có thể trực tiếp hỏi anh.”
Cái Hạ Diệp Chi chờ chính là câu nói này của anh: “Được, vậy em hỏi anh, chuyện Lưu Chiến Hằng giải quyết như thế nào? Khanh Tần như thế nào?”