Ngay sau đó anh không đợi Tạ Ngọc Nam phản ứng, hơi giơ tay lên: “Tiễn khách.”
Thời Dũng bước lên: “Cậu Tạ, mời.”
Hạ Diệp Chi mở lời: “Tôi đưa anh ra ngoài.”
Mạc Đình Kiên nghe vậy, nhíu mày quay đầu nhìn cô. Hạ Diệp Chi đón nhận ánh mắt của anh, nói: “Một mình em tiễn là được.”
“Hạ Diệp Chi.” Trong giọng nói của anh có ý cảnh cáo.
Hạ Diệp Chi không hề nhượng bộ. Tình cảm giữa cô và Tạ Ngọc Nam trong sáng lành mạnh, cô không thẹn với lương tâm.
Trong chuyện này, Mạc Đình Kiên hình như luôn không yên tâm về cô, cứ muốn hoàn toàn khống chế cô.
Tính cách Hạ Diệp Chi hiền lành, nhưng không phải không có chủ kiến. Ham muốn chiếm hữu của Mạc Đình Kiên rất lớn, nếu cô dung túng anh, sẽ chỉ khiến anh ngày càng cố chấp.
Hạ Diệp Chi nhìn Mạc Đình Kiên một lát, rồi quay đầu nhìn về phía Tạ Ngọc Nam: “Tôi tiễn anh.”
Cô làm lơ sắc mặt âm trầm của Mạc Đình Kiên, ngồi trên xe lăn đi ra ngoài. Tạ Ngọc Nam liếc Mạc Đình Kiên một cái, đứng dậy đi ra ngoài.
Thời Dũng thấy Mạc Đình Kiên không có ý theo sau, lên tiếng hỏi: “Cậu chủ, thật sự muốn cô chủ tự tiễn cậu Tạ ra ngoài sao?”
Choang!
Mạc Đình Kiên đáp lại bằng một ly nước trên bàn trà rơi xuống đất vỡ tan. Cái ly rơi xuống đất vỡ nát. Thời Dũng không nói gì nữa, yên lặng lui tới một bên.
Mạc Hạ ăn no xong đi ra liền thấy đống ly bị ném vỡ. Cô bé cẩn thận vòng qua mảnh vỡ trên đất, bước bước nhỏ chạy tới bên cạnh Mạc Đình Kiên. Cô bé nhìn quanh, phát hiện Hạ Diệp Chi và Tạ Ngọc Nam đi cả rồi.
“Ngọc…” Cô bé đang muốn nói, thì cảm nhận được có người vỗ nhẹ bả vai của mình.
Mạc Hạ quay đầu lại, thấy Thời Dũng giơ tay ra dấu “im lặng” với mình. Cô bé thừa kế hết trí thông minh của Mạc Đình Kiên, nháy mắt hiểu ra mọi chuyện. Mẹ và chú Ngọc Nam là bạn tốt, họ cùng nhau ra ngoài nói chuyện là việc rất bình thường. Mà ba tức giận cũng là chuyện bình thường.
Mạc Hạ dùng tay chống lên sofa, nhẹ nhàng bò lên, ngồi bên cạnh ba mình. Cô bé nghiêng đầu nhìn Mạc Đình Kiên, thử gọi một tiếng: “Ba?”
Mạc Đình Kiên không hề để ý tới.
Hạ Mạc duỗi tay cầm lấy ngón tay của anh. Người cô bé nhỏ nên tay cũng bé, một bàn tay chỉ nắm được ngón tay của Mạc Đình Kiên thôi. Cô bé mở to đôi mắt sáng, nghiêm túc nói: “Ba, vừa nãy ba chưa ăn được bao nhiêu cơm, chắc vẫn chưa no đúng không, chúng ta đi ăn cơm nhé!”
“Không ăn, ba không có tâm trạng.” Tuy Mạc Đình Kiên từ chối lời đề nghị của Mạc Hạ, nhưng anh không hề rút tay lại.