Tạ Ngọc Nam vẫn bị Mạc Đình Kiên khống chế nằm bẹp trên sàn, anh cố gắng vùng vẫy nhưng ngay cả đến nhúc nhích còn không nhúc nhích được chứ đừng nói chi đến việc đứng dậy.
Anh thở dài rồi xoay đầu nhìn Hạ Diệp Chi: “Kêu em đừng xen vào thì em cũng thật tình ngồi đó xem thôi chứ không xen vào hả em!”
Hạ Diệp Chi bình tĩnh nói: “Anh yên tâm đi, Mạc Đình Kiên rất biết chừng mực, anh ta biết nương chừng cho anh mà.”
Nghe xong cả người Tạ Ngọc Nam liền cứng đơ: “Em… anh…”
Mạc Đình Kiên sau khi thả Tạ Ngọc Nam ra, anh đứng dậy đi đến chỗ của Hạ Diệp Chi.
Hôm nay Hạ Diệp Chi tự thay đồ, nên cổ áo bị lệch chút.
Mạc Đình Kiên đi tới chỉnh lại cổ áo cho cô rồi nhẹ giọng nói: “Chúng ta xuống lầu ăn đồ.”
Hạ Diệp Chi nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Tạ Ngọc Nam vẫn đang nằm trên sàn.
Mạc Đình Kiên phát giác ra tầm nhìn của cô, nên liền nhích người qua bên, vừa đủ che tầm nhìn của cô.
Thấy vậy Hạ Diệp Chi cũng thôi không nhìn nữa, cô nhìn Mạc Đình Kiên gật đầu: “Dạ.”
Sau đó Mạc Đình Kiên đẩy Hạ Diệp Chi ra ngoài.
Tạ Ngọc Nam vẫn nằm trên sàn nhà ngửa đầu nhìn theo bóng dáng của hai người rời đi, bất giác anh chửi câu khó nghe trong lòng.
*
Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên cùng đến phòng ăn.
Mạc Đình Kiên đã cho người giúp việc đem phần ăn sáng lên.
“Em ăn trước chút ít, chút nữa giờ trưa mình ăn món khác.” Mạc Đình Kiên đưa đĩa đồ ăn đến trước mặt Hạ Diệp Chi.
Trước đó cũng vừa đánh nhau với Tạ Ngọc Nam nên quần áo của Mạc Đình Kiên có chút xộc xệch và hơi dơ.
Sắc mặt của anh cũng đã dịu hơn rất nhiều so với lúc nãy.
Hạ Diệp Chi cầm lấy thìa rồi nhìn Mạc Đình Kiên: “Anh đi thay quần áo trên người trước đi rồi xuống ăn.”
Mạc Đình Kiên cúi xuống nhìn lại bộ dạng của mình, xong anh gật đầu và nói: “Anh sẽ thay nhanh và xuống với em.”
Mạc Đình Kiên vừa mới rời đi, thì giây sau đó Tạ Ngọc Nam đã xuất hiện.
Hạ Diệp Chi có chút ngạc nhiên: “Sao anh lại đến đây?”
“Không hoan nghênh anh sao?” Tạ Ngọc Nam tự nhiên ngồi xuống chỗ đối diện với Hạ Diệp Chi.
“Với tính khí của Mạc Đình Kiên thì đáng lý ra bây giờ anh đã bị ném ra ngoài rồi mới phải.” Hạ Diệp Chi vừa nói vừa khuấy nhẹ phần cháo trong chén.
Cháo có phần hơi nóng nên cô phải thổi thổi cho nguội bớt.
Tạ Ngọc Nam thấy cô từ tốn ăn cháo mà anh cảm thấy có chút bực mình nên anh thay đổi tư thế ngồi.
“Anh có chuyện gì thì mau nói đi, không thì chút nữa Mạc Đình Kiên hoặc là vệ sĩ của anh ta xuất hiện thì anh sẽ không còn cơ hội đâu.” Hạ Diệp Chi lên tiếng nói mà đầu cô không hề ngẩng lên nhìn Tạ Ngọc Nam.
Tạ Ngọc Nam bật cười: “Sao mà tôi cảm giác em sau khi trở về bên cạnh Mạc Đình Kiên lại trở nên thông minh hơn trước nhỉ?”
“Mỗi ngày đều ở nhà nên có chút buồn chán, nên càng có nhiều thời gian để suy ngẫm trong đầu những người như anh đang suy nghĩ cái gì thôi.” Hạ Diệp Chi buông chiếc thìa xuống, rồi từ từ ngẩng đầu lên nhìn Tạ Ngọc Nam.
Tạ Ngọc Nam nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Hạ Diệp Chi, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Lưu Chiến Hằng vượt ngục rồi.”
Hạ Diệp Chi có ốm hơn so với lần trước gặp mặt, nhưng đôi mắt của cô vẫn xinh đẹp và vẫn thu hút như xưa.
Mặc dù cô bây giờ ốm như vậy, nhưng dáng vẻ xinh đẹp vốn có của cô có vẻ như vẫn không bị ảnh hưởng.
Hạ Diệp Chi thoáng bất ngờ, nhưng rất nhanh cô lấy lại bình tĩnh và bình thản lên tiếng: “Vậy à.”
Tạ Ngọc Nam nhíu mày: “Đừng nói là em nghĩ Lưu Chiến Hằng có thể thần thông quảng đại đến mức có thể tự mình vượt ngục nha?”
“Anh đến tìm Mạc Đình Kiên là vì chuyện vượt ngục của Lưu Chiến Hằng, phải không?”
“Đúng! Chúng ta tốn bao nhiêu công sức mới đưa được Lưu Chiến Hằng vào nhà tù, sao giờ lại để anh ta ra ngoài! Mạc Đình Kiên bị điên rồi sao!”
Bản thân trong lòng Hạ Diệp Chi hiểu rõ nhất.
Mạc Đình Kiên không điên.
Mà chỉ là anh làm vậy vì cô thôi.
Sau khi Ly xuất hiện, điều mà Hạ Diệp Chi lo lắng nhất chính là chuyện này.