Mạc Gia Thành nói xong, Mạc Đình Kiên không lên tiếng ngay.
Trong thư phòng nhất thời yên tĩnh lại.
“Anh họ, chị Diệp Chi, chị ấy…” Mạc Gia Thành nhìn Mạc Đình Kiên muốn nói lại thôi.
“Cô ấy không sao, chuyện này không cần cậu lo.” Mạc Đình Kiên khẽ ngước mắt, vẻ mặt như thường: “Cậu chăm sóc tốt cho bản thân là được rồi.”
Mạc Gia Thành mím môi nói: “Em không còn là đứa trẻ nữa, giờ em đã trưởng thành rồi, em có thể một mình gánh vác trách nhiệm, phải tự mình cân nhắc mọi chuyện rồi.”
Mạc Đình Kiên nghe vậy thì vẻ mặt khẽ thay đổi.
Năm đó khi mẹ Mạc Đình Kiên xảy ra chuyện, anh chưa tới 10 tuổi.
Khi được giải cứu, ngày nào anh cũng gặp ác mộng, không ngủ được cũng không ăn được.
Những điều đó hoàn toàn không phải điều mà ở độ tuổi năm đó của anh có thể chịu đựng được.
Lúc anh mất hết tất cả niềm tin, anh gặp được Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi còn thảm hại hơn anh, nhà họ Hạ không có ai yêu thương cô.
Nhưng mẹ anh yêu thương anh, tính mạng của anh là do mẹ anh đổi lấy.
Nghĩ như vậy, anh đã có thêm một lý do để sống sót.
Cũng không dễ dàng muốn chết nữa.
Ký ức những năm đó dần trở nên mơ hồ.
Mạc Gia Thành nói không sai, lúc anh bằng tuổi Mạc Gia Thành, anh đã tự mình quyết định mọi chuyện, nhà họ Mạc không có ai đáng tin cả.
Mạc Gia Thành thấy Mạc Đình Kiên thay đổi sắc mặt thì thừa cơ nói: “Anh họ, anh nói cho em biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện vậy?”
Mạc Đình Kiên nhíu mày: “Cậu ở trường cũng ngủ muộn như này à, hay là không ngủ vậy?”
Anh nói vậy, đương nhiên là đã từ chối việc trả lời câu hỏi của Mạc Gia Thành.
Mạc Gia Thành ủ rũ nhưng cũng hết cách rồi.
“Em về ngủ đây.” Mạc Gia Thành nói xong thì xoay người, bước chậm rãi về phía trước, vẫn còn có chút mong đợi mơ hồ rằng Mạc Đình Kiên sẽ thay đổi ý định, có thể nói cho anh biết một số chuyện.
Nhưng đến khi anh ra khỏi thư phòng, Mạc Đình Kiên vẫn không nói thêm một câu nào.
Đến lúc cửa phòng đóng lại, Mạc Đình Kiên mới đưa tay day lông mày.
Sự mệt mỏi từ đáy lòng lan ra.
Bắt đầu nhiều năm về trước, nhà họ Mạc đã mục nát hoàn toàn từ trong gốc rễ.
Mạc Gia Thành dù sao cũng là đứa bé Mạc Đình Kiên nuôi lớn, anh hy vọng cậu ấy có thể sống cuộc sống sạch sẽ, đơn giản hơn một chút.
Đừng giống như anh.
Qua nhiều năm như vậy, vì điều tra rõ một số chuyện dơ bẩn nhà họ Mạc mà tốn bao nhiêu công sức.
Đến giờ vẫn chưa được bình yên.
Cơ thể Mạc Đình Kiên ngã ra sau, anh nhắm mắt lại.
Một lát sau, anh ngồi thẳng dậy, lúc mở mắt ra, ánh mắt đã khôi phục lại sự sắc bén bình tĩnh trước giờ.
Anh đứng dậy, sải bước ra khỏi thư phòng, trở về phòng ngủ nhìn Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi ngủ rất say, nhưng hai mày cô lại nhíu chặt.
Đầu giường chỉ có một chiếc đèn ngủ, ánh đèn vàng ấm áp đạm nhạt.
Mạc Đình Kiên nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi một lát, rồi xoay người ra khỏi phòng.
Anh đi xuống lầu ra ngoài, bên ngoài đã có vệ sĩ đang đợi.
Mạc Đình Kiên lạnh lùng bước về phía trước, khi ra khỏi cổng biệt thự, có người đi tới mở cửa xe giúp anh.
Có hai chiếc xe đậu trước cổng biệt thự, rõ ràng đã sớm được dặn sẵn.
Mạc Đình Kiên lên xe rồi, không cần nói điểm đến tài xế cũng tự động lái về phía trước.
Chiếc xe xuyên qua màn đêm dày đặc, dọc theo con đường núi chạy lên biệt thự trên đỉnh núi.
Biệt thự này là căn nhà mà Hạ Diệp Chi đã phóng hỏa đốt năm đó, đã được tu sửa lại.
Người trông nom biệt thự là bác Lâm, ngủ tỉnh.
Ông nghe thấy tiếng ô tô bên ngoài thì vội dậy mặc áo khoác ra ngoài.
Đúng lúc Mạc Đình Kiên từ trên xe bước xuống, bác Lâm hơi kinh ngạc hô: “Cậu chủ?”
“Ừm.” Vẻ mặt Mạc Đình Kiên vẫn không thay đổi, chỉ lạnh nhạt đáp lại.