Cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, cả người có chút choáng váng.
Cô đoán, có lẽ trời vẫn chưa sáng, chắc vẫn còn rất sớm.
Nhưng cô đã không thể ngủ tiếp nữa.
Bởi vì đau đầu mà cả người cô đều không được thoải mái, vì vậy cô khẽ nheo mắt lại hỏi: “Mấy giờ rồi.”
Một lúc sau, Hạ Diệp Chi vẫn không nghe thấy người bên cạnh trả lời.
Cô mở to mắt, quay sang mới phát hiện bên cạnh không có người.
Hạ Diệp Chi quay người lại, hai tay chống lên giường, ngồi nửa người quay sang nhìn xung quanh, nhưng lại không thấy hình bóng của Mạc Đình Kiên trong phòng.
Chốc lát, hai tay của Hạ Diệp Chi đã không thể chống đỡ nữa.
Tay cô vừa mềm oặt ra, cô lại ngã thẳng xuống giường.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng “cạch.”
Giây tiếp theo, cánh cửa được mở ra từ phía ngoài.
Người đó đứng ở cửa một lúc, sau đó lại rời đi.
Bước chân trầm ổn có lực.
Hạ Diệp Chi vừa nghe liền biết được đây là tiếng bước chân của Mạc Đình Kiên.
Thật ra tiếng bước chân của Mạc Đình Kiên cũng không có gì quá đặc biệt.
Nhưng Hạ Diệp Chi vẫn có thể nghe ra.
Hạ Diệp Chi nằm trên giường không có động tĩnh gì.
Không lâu sau, giọng nói của Mạc Đình Kiên vang lên từ phía mép giường: “Tỉnh rồi?”
Hạ Diệp Chi vẫn không động đậy, chỉ hỏi anh: “Mấy giờ rồi?”
Mạc Đình Kiên im lặng một lúc, nói: “Đói rồi phải không?”
Giọng nói của anh nghe có vẻ không khác gì so với bình thường, nhưng lại dịu dàng hơn rất nhiều.
Hạ Diệp Chi quay đầu ra, nhìn anh hỏi, nhấn mạnh từng chữ: “Mấy giờ rồi?”
Chỉ là một câu hỏi đơn giản như vậy, nhưng lại có vẻ như làm khó cho Mạc Đình Kiên.
Anh khẽ nhíu mày, qua một lúc mới nói: “Bốn giờ chiều.”
“Bốn giờ chiều…” Hạ Diệp Chi khẽ nhắc lại một lần, cả người cô ngơ ra, có chút hoảng hốt.
Vậy mà đã là bốn giờ chiều rồi?
Tuy tối hôm qua cô về nhà hơi muộn, nhưng cũng không đến mức ngủ đến bốn giờ chiều ngày hôm sau chứ.
Trước kia cô còn thức thông đêm, sáng sớm hôm sau mới bắt đầu ngủ, nhiều lắm thì cũng đến bốn, năm giờ chiều mới tỉnh dậy.
Mạc Đình Kiên đứng dậy, khẽ nâng Hạ Diệp Chi lên: “Anh bảo đầu bếp nấu món mà em thích nhất, bây giờ vẫn còn nóng đấy.”
Cô cũng không chống đối lại, để kệ cho Mạc Đình Kiên đỡ cô dậy.
Dạo gần đây, cô ngủ rất nhiều.
Mãi cho đến khi Mạc Đình Kiên nói xong, Hạ Diệp Chi mới ngước lên nhìn anh: “Tiểu Thành đâu?”
Mạc Đình Kiên thấp giọng đáp: “Cậu ấy đang chơi với Hạ Hạ.”
Hạ Diệp Chi nghe anh nói, liền hỏi tiếp: “Sao anh không gọi em dậy?”
“Lần này cậu ấy nghỉ sẽ chỉ ở nhà thôi, không phải vội, hôm qua em mệt quá rồi, nên nghỉ ngơi thêm.”
Mạc Đình Kiên vừa nói, vừa lấy gối đặt phía sau Hạ Diệp Chi.
Anh để Hạ Diệp Chi dựa vào đầu giường, sau đó mới đứng dậy đi lấy quần áo cho cô.
Những ngày gần đây, Hạ Diệp Chi đều cho một mình anh chăm sóc.
Việc lớn nhỏ gì, đều do đích thân anh làm.
Mạc Đình Kiên lấy quần áo cho Hạ Diệp Chi thay, nhưng lại bị cô cự tuyệt.
Cô nhìn thấy Mạc Đình Kiên cầm quần áo đến, lại nhíu mày, đưa tay ra với lấy quần áo: “Em tự thay.”