Anh Chàng Lạ Kì Nhà Bên

Chương 1: Hàng xóm mới chuyển đến



(1)

Tầng trên vừa có một chàng trai kì lạ chuyển đến ở.

Lúc mới gặp cậu ta lần đầu tiên, cô đang ngồi xổm dưới tòa nhà chăm mèo hoang, nghe thấy tiếng ô tô chạy đến gần bèn tò mò ngoái đầu nhìn thì thấy một chiếc xe tải của công ty dọn nhà đang chầm chậm dừng lại.

Công nhân bận rộn bưng đồ xuống xe, còn cậu ta đứng cạnh thùng hàng bình tĩnh quan sát mọi người, không hề có ý định ra tay phụ giúp.

Nghía sang đánh giá cậu ta, cô thầm đoán trong đầu, nhà nào chuyển đến đây ở nhỉ? Đang nghĩ ngợi thì bỗng thấy sống lưng lành lạnh, như thể có ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình vậy.

Cô ngơ ngác quan sát xung quanh mà không nguyên do, sau đó đảo mắt sang chỗ cậu ta bằng ánh nhìn đầy ngờ vực.

Người con trai đó mặc áo nỉ trùm đầu màu đen, ở trong còn đội thêm mũ lưỡi trai cũng màu đen nốt, mũ kéo sụp xuống tận mắt chỉ thấy được cái cằm lạnh lùng.

… Cậu ta đang nhìn mình hả?

Nghĩ vậy, cô hơi do dự có nên đi tới chào hỏi hay không.

– Mi Mi ơi, về ăn cơm thôi!

Tiếng mẹ cô vọng xuống từ trên tầng. Cô giật mình, quay người về phía cửa sổ đằng xa rồi vẫy vẫy tay tỏ vẻ đã nghe thấy. Xong cô quay đầu nhìn sang, người lạ nọ đó vẫn ngồi im một chỗ như vậy, tư thế không hề thay đổi chút nào, dường như không hề để tâm tới hành động vừa nãy của cô.

Đúng là một kẻ quái đản.

Cảm thấy có gì đó sai sai, cô xoa đầu mèo nhỏ và đặt miếng bánh mì trong khay rồi đi lên nhà. Mãi đến khi chạy lên đến tầng hai, cảm giác bị người lạ nọ nhìn chòng chọc mới biến mất.

Đồng hồ chỉ đúng sáu giờ là lúc cô vừa kịp ngồi xuống bàn ăn, trước mặt bày biện những món ăn đơn giản, hơi nóng bốc lên rồi tan biến giữa không trung trong ánh đèn vàng ấm treo trên đỉnh đầu.

– Hôm nay có nhà mới chuyển đến tầng trên đấy! – Mẹ cô vừa đặt bát canh rong biển xuống bàn vừa nói – Hiếm lắm, dù sao thì tầng trên từng có người chết, thế mà vẫn có người thuê…

Người đàn ông nho nhã đang ngồi đọc báo bên kia nghe vậy đưa mắt liếc vợ mình:

– Bà đấy, ăn nói cho đàng hoàng vào, tập trung ăn cơm đi, nói mấy chuyện này trước mặt trẻ con làm gì?

Xong ông ngoảnh sang cười với cô đầy trìu mến, vẻ mặt yêu thương:

– Mi Mi đừng sợ. Sau này nếu buổi tối đi học về mà thấy sợ thì chú đến đón con.

Cô cười mỉm gật đầu, bưng lấy bát cơm bắt đầu từ tốn ăn.

Nhà cô ở trong khu nhà cũ, an ninh luôn là thứ đáng lo ngại.

Tháng trước, nhà bà cụ sống một mình ở trầng trên bị trộm đột nhập, không những cướp tài sản mà còn ra tay sát hại bà cụ. Hung thủ lẩn trốn vẫn chưa bị bắt, chuyện này bị đưa lên đầu các mặt báo, ầm ĩ đến mức cả thành phố đều biết.

Từ đó về sau căn hộ đó thành nhà ma, dù tiền thuê đã hạ đến mức thấp nhất nhưng chẳng có ai dám đến thuê nữa, thậm chí ngay cả những gia đình đang sống ở đây khi đi ngang qua cũng có cảm giác nổi da gà.

Nhưng một căn phòng như thế mà hôm nay lại có người thuế đến ở.

Người nọ… có vẻ không sợ nhỉ?

Nhớ lại cuộc gặp gỡ ban chiều, trông cậu ta vừa lạnh lùng vừa mang đến cảm giác bí ẩn làm cô hơi tò mò.

– Hôm nay mẹ có nướng ít bánh ngọt, ăn cơm xong con lên tầng trên tặng người ta làm quà nhé! – Mẹ vào bếp lấy bánh ga-tô đặt trước mặt cô, sau đó vừa dọn dẹp vừa dặn – Hàng xóm với nhau, nên chào hỏi một chút.

Cô gật đầu, bưng đĩa bánh chạy lạch bạch lên lầu.

Nhìn cánh cửa chống trộm cũ kĩ u tối cô hơi sợ, không hiểu sao lại nhớ đến  tình cảnh của bà chủ nhà cũ vô tình nghe được vào vài ngày trước.

Nghe nói bà ấy bị người ta cắt cổ, giãy giụa muốn bò tới cửa cầu cứu, trên sàn là vệt dài máu của bà trong lúc bò tới, cô…

Lắc lắc đầu vứt hết mấy ý nghĩ kinh dị hoang đường trong não đi, cô nhẹ nhàng gõ cửa.

Giữa hành lang vắng lặng cửa chống trộm cũ kĩ vừa gõ phát ra âm thanh ken két bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, nhưng mãi mà vẫn chưa có người đáp lại hay có vẻ sẽ mở cửa.

Không có ở nhà à?

Cô nấn ná đợi thêm lát nữa, sau đó quyết định chạy về nhà lấy giấy nhớ với hộp đựng, cô cẩn thận đặt miếng bánh vào trong hộp rồi ngồi xổm xuống bắt đầu viết lời nhắn lên tờ giấy.

“Chào anh, đây là bánh ga-tô của phòng 202 muốn tặng anh, hy vọng sau này mọi người chung sống vui vẻ.”

Viết xong, cô đặt tờ giấy dưới đáy hộp rồi đặt hộp bánh trước cửa ra vào, xong xuôi mới đi về nhà.

Ngọn đèn mờ trong hành lang chớp nháy, mãi đến khi tiếng đóng cửa của cô gái vang lên thì xung quanh mới yên ắng trở lại.

Ngay sau đó cánh cửa vừa đóng chặt ban nãy đột ngột được mở ra, một cánh tay rắn rỏi nhưng nhợt nhạt vươn ra cầm cái hộp lên.

Cửa lớn đóng lại, nhẹ đến mức ngay cả đèn cảm ứng âm thanh cũng không bị làm phiền.

(2)

– Lạc Mi ơi, tối nay là đến lượt cậu trực nhật!

Sau tiết tự học buổi tối, lớp trưởng cầm sổ điểm danh đến vỗ nhẹ người đang vùi đầu trong đống sách vở.

Mái tóc đen mượt mà của cô gái xõa xuống hai bên má, khi ngẩng đầu lên để lộ gương mặt xinh xắn ngọt ngào hệt như búp bê trong tủ kính vậy.

Câu bạn lớp trưởng ngượng ngùng liền quay mặt đi, khẽ ho một tiếng, hai tai thoắt đỏ.

– À thì, hôm nay đến lượt cậu trực nhật, chìa khóa tớ để trên bục giảng. –Vừa nói xong cậu bạn đã chạy biến đi như thể bị ma đuổi, chỉ thoáng chốc đã không còn bóng dáng trong lớp.

Lạc Mi khó hiểu nhìn bóng cậu ta khuất dần, khẽ cười nhạt rồi bắt đầu thu dọn sách vở. Có tốp bạn cách cô không xa chứng kiến toàn bộ quá trình bắt đầu nhao nhao bàn tán, đủ các kiểu giọng điệu:

– Ê ê, lớp trưởng đúng là, mặt đỏ rần luôn rồi kìa! Ha ha ha!

– Nhưng mà trước mặt bạn Lạc thì thằng con trai nào chả vậy, dù sao cũng là người đẹp số một Nam Cao mà!

– Ừ phải đấy! Mà cũng tiếc thật, bạn Lạc xinh thế cơ mà…

Thấy cô xoay người, đám bạn đang to nhỏ thầm thì bỗng dưng im bặt, ai ai cũng tỏ vẻ mình bận rộn lắm, không chú ý đến cô nữa.

Dường như cô không hề để ý đến những sự việc xung quanh mình, cô từ tốn gỡ dây buộc tóc trong tay đưa ra sau đầu vén tóc thành một chùm rồi buộc lại, sau đó đến phòng vệ sinh lấy dụng cụ bắt đầu quét dọn lau sàn.

Các bạn cùng lớp dần dần ra về hết, trong lớp chỉ còn một người vẫn đang cặm cụi trực nhật, ánh đèn sáng chiếu xuống càng làm nổi bật lên nước da trắng ngần của cô gái.

Mãi mới dọn xong, cô đeo cặp trên vai, ra khỏi phòng rồi khóa cửa lại, nhìn đồng hồ treo trên tường trong hành lang.

Mười một giờ đêm.

Nhìn quanh nhìn quất không thấy bóng dáng thầy cô nào cả, cô lấy di động ở trong cặp nhắn tin báo cho mẹ một tiếng rồi mới cất bước ra cổng trường.

Xa xa cô trông thấy một hình bóng quen thuộc đang đứng chờ ở cổng.

Cô nhăn mặt, chuẩn bị đổi hướng đi về phía cổng phụ thì bị đối phương nhìn thấy, thế là cậu ta chặn cô lại.

Người thanh niên nhuộm tóc vàng khè, mặc toàn đồ hàng hiệu sành điệu nhìn cô đầy khó chịu. Nhìn tổng thể cậu ta trông khá đẹp trai, nhưng cái mặt cau có vì khó chịu đã làm vơi bớt cái đẹp đó mất rồi.

– Cậu định đi đâu đấy? Tôi đã bảo tan học thì ra sân vận động mà? – Cậu ta như gằn ra từng chữ, tâm trạng bực tức – Thế cuối cùng cậu tính sao? Quen tôi cậu sẽ được ăn sung mặc sướng chứ có thiệt gì đâu.

Lạc Mi ngước mắt nhìn cậu ta, bình tĩnh lắc đầu rồi quay người đi tiếp.

Cậu ta là đầu gấu đã bị đuổi khỏi trường Nam Cao, tên là Lưu Vũ – con của phó thị trưởng[1] và cũng là cơn ác mộng đã đeo bám cô suốt một năm học.

– Mẹ nó, chảnh chó gì chứ? – Thấy cô mãi vẫn không chịu nói chuyện, cơn nóng xông thẳng lên đầu, Lưu Vũ đưa tay bắt lấy cổ tay cô kéo lại – Nể mặt cậu thế rồi còn không chịu, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt hả?

Nói xong liền định ôm chầm cô vào ngực.

Lạc Mi giật mình, nghiến răng lấy hết sức đẩy cậu ta ra kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhưng do dùng sức quá nhiều nên bị hụt mấy bước, đứng không vững nên ngã phịch xuống đất.

Cô kêu á lên, đang định đứng lên thì bỗng thấy mắt cá chân đau nhức, cố mãi vẫn chưa thể đứng dậy nổi.

Lưu Vũ không cố tình làm vậy, thấy cô bị ngã cũng giật mình, nhưng cậu ta vẫn cứng miệng châm chọc cô:

– Sao nào? Thanh cao lắm mà, cuối cùng cũng có thể mở miệng nói…

Nói đến đây, trên mặt cậu ta lộ vẻ xem thường và ghét bỏ.

– Không phải câm à, chảnh làm gì hả?

Từ nãy đến giờ cứ lặng thinh không thèm để ý tới cậu ta, thế mà nghe thấy cậu đó thì giật mình, mấp máy môi lườm cậu ta, cố nén cơn giận ngút trời đang phừng phừng trong người.

Bạn Lạc hoàn mĩ như thế lại là người câm. Đây là chuyện mà cả trường Nam Cao đều biết.

Không muốn dây dưa thêm với cậu ta, cô chống người tự đứng lên, khập khiễng đi từng bước đến cổng trường. Cậu thiếu niên vừa ra tay vô tình khiến cô bị thương cực kì khó chịu cũng không muốn cản đường cô nữa, để mặc cô ngày càng xa.

Khung cảnh đường về nhà dần thay đổi, Lạc Mi lê đôi chân bị thương bước đi một cách khó khăn, bình thường chưa tới nửa tiếng là về đến nhà rồi vậy mà lần này mất đến tận một tiếng đồng hồ.

Về tới sân chung cư, cô nhắn một tin báo cho mẹ yên tâm, cô không lên nhà luôn mà ngồi nghỉ tạm ở bồn hoa nhỏ gần đó.

Tách đám cỏ cây ra, cô phủi phủi mấy chỗ gọi đám mèo hoang thường ngày  mình hay chăm sóc đến. Nhưng mà lần này gọi mãi vẫn chưa thấy mèo con xuất hiện.

Đi đâu rồi nhỉ? Muộn vậy rồi mà vẫn chưa về ngủ à?

Nghi ngờ một hồi, cô bèn lấy cái bánh bao nhỏ trong túi ra đặt xuống mới thong thả đi về nhà.

Hành lang đen kịt, đèn tầng một bị hỏng, cô đành phải cầm di động soi đường, càng đi càng cảm thấy đầu tê dại, giống như có ai đó đang nhìn chòng chọc vào mình.

… Rất giống lần trước… Cảm giác ngột ngạt và đè nén…

Nghĩ gì đấy, cô vô thức ngẩng đầu nhìn chỗ góc cua lên tầng hai, lờ mờ thấy có một chàng trai mặc đồ đen đứng đấy nhìn mình chằm chặp.

Đó là một đôi mắt khiến người ta cực kì để ý, cho dù đang đứng trong bóng tối vẫn lóe lên một thứ ánh sáng âm u, điên cuồng.

Lạc Mi khiếp đảm, vô thức lùi lại, nhưng vì di chuyển quá đột ngột nên chân lại nhói lên đau đớn, đau đến khó thở, cô rưng rưng nước mắt nhìn sang.

Người nọ kia vẫn mặc cả một cây đen nhưng hôm nay không đội mũ, có thể lờ mờ thấy được mái tóc đen ngắn bồng bềnh. Trông có vẻ đẹp trai, nhưng vì ánh sáng quá yếu nên không nhìn được rõ lắm.

Biết rõ là mình dọa con gái người ta, thế mà cậu ta lại chẳng nói gì cả, chỉ lẳng lặng mắt đối mắt cô mấy giây mới đưa tay kéo mũ sau áo trùm lên đầu rồi cất bước xuống dưới tầng.

Lúc đi lướt qua cô bước chân cậu ta cũng không chậm lại.

Ngơ ngác nhìn người ta đi qua, Lạc Mi thở dài, sau đó chậm rãi lết về nhà.

Có lẽ là khinh thường người câm chăng. Cô nghĩ vậy.

(3)

Tin Lưu Vũ chết mới ngày thứ ba đã lan truyền khắp trường.

Nghe nói cậu ta bị người lạ cắt cổ ngay trước nhà, chết vì mất máu quá nhiều. Hình thức gây án giống với vụ đột nhập nhà cướp của trước đó, trước khi chết nạn nhân cũng vùng vẫy muốn kêu cứu, để lại vệt máu dài trên mặt đất.

Vẫn chưa bắt được hung thủ khiến người dân trong thành phố thấp thỏm lo âu.

Bạn bè bên cạnh tíu tít bàn về chuyện này, Lạc Mi lại chẳng buồn quan tâm, cô lặng lẽ ngồi đọc sách ở chỗ cũ.

Ánh chiều tà hắt qua khung cửa sổ đáp xuống trang sách đặt trên bàn tạo ra một vầng sáng ấm áp dịu dàng. Cô thất thần nhìn chùm sáng ấy.

Không ai biết cô là người cuối cùng tiếp xúc với Lưu Vũ. Cô nào ngờ sau khi mình bỏ đi cậu ta lại gặp chuyện đáng sợ đến vậy.

Thầm thở dài, cô gối đầu lên cánh tay, hướng mặt ra phía cửa sổ, hững hờ nhìn quang cảnh bên ngoài lớp học.

Nhìn từ cửa sổ tầng hai có thể thấy sân vận động, ngăn cách giữa khu học với sân vận động là hàng cây bạch quả tươi tốt. Vì chưa đến mùa lá bạch quả úa vàng nên bây giờ hàng cây vẫn xanh tươi tốt, gió chiều thổi khiến cành cây đung đưa, cảnh đẹp đến khó mà tưởng tượng nổi.

Cô đang ngắm cảnh đẹp ngoài cửa sổ bỗng dưng thất thần, ngồi thẳng dậy nhìn kĩ ngoài kia.

Cô trông thấy cậu ta. Chàng trai kì lạ ở tầng trên.

Cậu ta đứng dưới tàng cây cạnh cửa sổ, vẫn là cả cây đen từ mũ đến áo quần, mũ kéo sụp xuống tận trán.

Có điều lần này cô có thể thấy được hơn nửa gương mặt đối phương, nhiều hơnlần gặp trước.

Đường cong dưới cằm, đôi môi nhợt nhạt, chiếc mũi thẳng, da dẻ trắng bệch… Rõ ràng có thể thấy từng bộ phận trên gương mặt nhưng cô lại có cảm giác khi mũ kéo lên tí nữa sẽ để lộ một gương mặt mê hoặc lòng người.

Sao cô cứ cảm giác cậu ta đang lặng lẽ đánh giá mình qua bộ tóc mái dài che đến mắt nhỉ?

… Người này… Rốt cuộc là sao chứ?

Chợt cô nghĩ đến gì đó, bỗng thấy rùng mình.

Người con trai cứ ngửa đầu nhìn cô như thế, mãi sau bàn tay trong túi áo mới di chuyển, hình như lấy vật gì đó ra.

Cậu ta cười nhếch đầy lạnh lẽo, sau đó khom người đặt vật đó xuống đất.

Lạc Mi chau mày muốn rướn người tới gần cửa sổ để xem đó là cái gì.

– Lạc ơi, cậu đã viết xong bài văn tổng hợp chưa? Tớ phải thu nó giờ đây!

Người bạn bên cạnh thúc giục cô nộp bài khiến cô quên mất ý đồ của mình, vội vàng xoay người lục bài thi trong cặp xách để nộp.

Nộp bài xong xuôi cô quay ra nhìn thì chẳng còn ai ngoài cửa sổ nữa rồi,  chỉ là thứ đồ giống hình lập phương kia vẫn còn nằm trên mặt đất.

Sau một thoáng do dự cô quyết định lê đôi chân bị thương chạy khập khiễng xuống dưới sân trường.

Sân trường buổi chiều vắng lặng khôn cùng, cô hoang mang đến gần vật đấy, càng tiến lại gần càng ngạc nhiên, đó là hộp giữ nhiệt của nhà cô, là cái mà trước kia cô đặt trước cửa nhà cậu ta.

Trong hộp, hai hàng anh đào được xếp ngay ngắn và hai hàng còn lại là những quả dâu tây căng mọng hòa chung với màu đỏ cam của ánh chiều tà.

Phía dưới chèn một tờ giấy nhớ, nét bút cứng cáp mạnh mẽ, chữ viết rất đẹp: “Quà trả lễ 302, mong sống chung vui vẻ – Mặc”

Lạc Mi nhìn chằm chằm dòng chữ kia mà ngây người.

Tiết tự học buổi tối kéo dài đến khuya, cô sắp xếp sách vở vào cặp sách như mọi khi, cất bước ra cổng chính, một người đàn ông nho nhã khoác áo ka-ki đạp xe đạp ngay cạnh cô, mỉm cười vẫy tay chào cô.

– Mi Mi. – Ông lấy một hộp sữa bò từ trong túi áo đưa cho cô – Nhân lúc còn nóng mau uống đi, rồi chú đưa con về.

Cô ngoan ngoãn gật đầu, nhận lấy hộp sữa bò từ tay người nọ, mỉm cười rồi lấy di động từ trong túi áo, gõ chữ rồi đưa cho ông ta nhìn: “Cảm ơn chú, phiền chú quá!”

Người đàn ông nhoẻn cười, vuốt tóc cô:

– Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì xảy ra với con đâu, sau này chú sẽ đưa đón con đi học mỗi ngày.

Lạc Mi không nói gì, ngồi sau yên xe đạp, vặn nắp hộp sữa bò yên lặng uống. Người đàn ông đạp xe chở cô về nhà.

Lúc đi ngang qua đèn đỏ ở ngã tư, bỗng có một ông bố đang đưa đón con bằng xe máy nhìn họ mấy lần bằng ánh mắt kì lạ.

Cô làm như không có gì kì lạ cả, đèn đỏ chuyển xanh, tiếp tục ngồi trên xe chú uống sữa để chú chở về.

– Bố ơi, chú nãy trông quen quen. Con nhớ trước kia chú đó ở chung với cô Hứa nhỉ!

Đứa bé trông vẻ ngây thơ nhưng nhìn kĩ sẽ nhận ra vẻ ranh ma lóe lên trong mắt nó.

Người đàn ông không trả lời con mình, chỉ nhìn chằm chằp hai bóng lưng đằng xa rồi hừ một tiếng, cười khinh bỉ.

… Còn ai nữa, bác sĩ Hứa – người bỏ rơi vợ con chạy đi kết hôn với kẻ thứ ba nổi tiếng đó thôi.

Nhớ lại cô gái vừa rồi, ông ta cười hứng thú.

Con mình không thèm quan tâm lại chạy đi nuôi con gái người khác, đúng là chả ra làm sao!

_______

Chú thích:

[1] Người đứng đầu một thành phố, tương đương chức chủ tịch thành phố ở Việt Nam

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.