Lâu lâu tôi hỏi xem anh có muốn tôi kiếm cho anh vài quyển sách ở thư viện hay không, vì anh không có thời gian để tới đó.
- Sách á? Chỉ cần đọc một quyển là biết rồi. Năm ngoái anh đã đọc một quyển. – Anh vừa nói vừa làm giả đôi mắt lé của một gã đần độn.
Thỉnh thoảng tôi cũng lôi được anh đến rạp chiếu phim, và ngay khi anh định vào xem Học viện cảnh sát 14, tôi dẫn anh vào rạp chiếu phim Dương cầm. Anh cũng hờn dỗi ngồi xem được một lúc. Lúc đến cảnh mây mưa trong rừng, anh thả rông mấy ngón tay giữa hai đùi tôi, đến mức độ tôi co quắp lại như một con sâu. “Anh đang bỏ lỡ bản tin thể thao đây này!”. Anh thì thào vào tai tôi như thế.
Lúc ra khỏi rạp, anh nói to đến nỗi tất cả mọi người phải quay lại: “Phim gì xạo quá! Thời đó người ta đâu ngu tới mức như vậy! Họ phải biết xây một cái cảng thực sự, chứ làm gì có chuyện kéo lê cây đàn trên các bãi biển như thế!”.
Có một lần duy nhất tôi dẫn anh đi xem kịch. Đó là một vở diễn thể nghiệm khá khó hiểu, với những cảnh ngắn miêu tả sự trống rỗng của cuộc sống đô thị hiện đại. Anh cười hí hí không chút ngượng ngùng giữa khán phòng im phăng phắc.
- Anh chưa bao giờ buồn cười đến thế kể từ khi xem 101 con chó đốm. – Anh nói oang oang khi ra ngoài sảnh nhà hát, mắt nhìn tôi khiêu khích.
- Anh làm thế để cho em mất mặt! – Tôi vặc anh khi vào quán ăn nhanh sau đó. – Có ai bảo anh bị dở hơi hay chậm hiểu đâu. Tại sao anh không chịu chấp nhận là em có cuộc sống của em, và anh cũng thế! Em có nói những câu bình phẩm ngớ ngẩn về cái máy bừa của anh đâu!
- Nhưng anh đâu có bắt em ngồi ngắm nó suốt hai tiếng đồng hồ! – Anh phản đối. Sau đó là sự im lặng.
Để trả thù, Chủ nhật sau đó anh kéo tôi đi xem Hội thi Máy kéo. Những chiếc máy kéo khổng lồ di chuyển các vật nặng và xịt khói xanh ngòm lên bầu trời thu trong vắt. Tiếng ồn ào thật nhức óc. Phải là Örjan thì anh ấy đã viết cho một loạt bài phê phán. Nhưng tôi thì chỉ cảm thấy buồn nôn. Benny kéo sụp mũ xuống tận mũi và hoàn toàn phớt lờ tôi để đi chém gió với mấy tay đội mũ khác về chuyện xăng xe.
Sau đó chúng tôi về nhà và làm tình như hai đứa phát dại.
“Chẳng lẽ chỉ có thế thôi á?” – Tôi ca thán với Märta.
“Chỉ có thế là sao?” – Märta đáp.
Những giây phút thú vị nhất là sau đó, khi chúng tôi quấn lấy nhau trong yên bình và thư thái. Chúng tôi chế ra các bài kiểm tra để khám phá nhau.
- Em sẽ làm gì nếu phải đối diện với một con trâu đực sổng chuồng? – Anh hỏi tôi.
- Em sẽ nhảy một cú ngoạn mục vượt qua khoảng cách năm mét tới hàng rào, sau đó em sẽ ngất xỉu trước khi kịp trèo qua đó và bị đôi sừng của nó nghiến thành cám. – Tôi đáp.
- Không đâu. Em sẽ tiến đến chỗ con bò, và hùng hổ bảo nó không được dọa nạt phụ nữ giữa chốn đông người. Thế là nó lăn ra ngất luôn! – Anh nói.
- Anh sẽ làm thế nào khi đang đứng giữa sảnh tiếp tân sang trọng thì phát hiện ra quên cài khóa quần và cái của mình lấp ló trước mắt mọi người? – Tôi hỏi.
- Thế thì anh lôi hẳn nó ra và bảo anh là đại diện của Hiệp hội những kẻ thích khoe hàng, và lịch sự kêu gọi mọi người đóng góp hỗ trợ, của ít lòng nhiều. – Anh nói một cách hăng hái. – Không, thật ra anh sẽ cố gắng kéo khóa quần một cách kín đáo, nhưng lại bị kẹt chiếc khăn bàn vào đó và làm rơi cả chồng đĩa xuống đất. Sau đó anh sẽ đi lùi ra cửa với chiếc khăn vẫn dính ở khóa quần, miệng toét ra cười, rồi anh vấp phải chiếc khăn khi bước xuống cầu thang và ngã gãy chân! Em sẽ làm gì khi em mua một quyển sách ở một cửa tiệm, rồi bước vào hiệu sách khác và bị người bán hàng cho rằng em đã ăn cắp sách của họ?
- Thì em sẽ trả tiền cho họ với một nụ cười điên dại, và mua thêm ba quyển nữa, mạnh miệng tuyên bố là cuốn sách hay đến nỗi em sẽ đem tặng tất cả bạn bè mình. Sau đó em sẽ đỏ mặt tía tai bỏ đi và quên phứt cả bốn cuốn sách trên quầy.
Chúng tôi đã thống nhất với nhau nếu anh là Anh chàng Thất Bại cấp Quốc Gia, thì tôi hoàn toàn đủ tư cách trở thành Cô nàng Thất Bại cấp Quốc Gia, và cả hai chúng tôi sẽ được nhồi rơm đem trưng bày ở viện bảo tàng.