- Ơ này, tôi không có nói gì đâu nhá, không hề! – Violet nói sau khi Désirée đã bỏ đi, và tôi đã hiểu từng chữ mà cô ta không nói ra: “Kiểu cách gì thế này? Cứ thế mà bỏ đi trong khi nhà có khách à? Chưa kể người ta đã cất công mang thức ăn tới nữa chứ? Chỉ vì họ nhận ra chị ta không biết làm thịt viên! Hoặc là không muốn làm…”.
Bengt-Göran đã no căng bụng, cậu ta lầm bầm gì đó, đại loại là: “Cái cô nàng đó, cậu phải dạy dỗ đi là vừa. Cho cô ta biết phải trái đi chứ. Cứng rắn vào, cô ta thích vậy đấy. Biết đâu cô ta đã quay về nhà và đang nằm chờ cậu đến dạy cho một bài học.”
Cậu ta liếm môi rồi huých cùi chỏ vào Violet, làm cô ấy suýt ngã khỏi ghế. Sau đó hai người tay trong tay ra về, và tôi nghĩ Violet có lẽ là người duy nhất cảm thấy chút khoái trá sau tất cả chuyện này. Bengt-Göran có lẽ sẽ khó nổi hứng, Violet hay chọc ghẹo anh chàng vì chuyện đó sau khi cậu ta đã uống ly thứ ba.
Sau khi hai người ra về, tôi cứ ngồi thừ ra, hai tay buông thõng giữa hai đùi, không biết phải làm gì. Tại sao cô ấy lại đi? Liệu có thật là ai đó đã bị bệnh không? Tôi biết cần phải từ từ mới quen được với cung cách của Bengt-Göran và Violet, nhưng ngược lại, khi Désirée giới thiệu tôi với những người bạn của cô ấy trên thành phố, tóc gáy tôi cũng đã dựng hết cả lên. Đó là một buổi tối, sau khi bọn tôi đi xem phim, tại một quán rượu.
Chẳng phải bọn họ không dễ mến, mà ngược lại! Bọn họ tỏ ra rất tử tế với anh chàng nhà quê thất bại, họ nói rất rành rọt và vội vàng giải thích ngay những chữ khó. Một tay làm ở viện giáo dục đi xe BMW đã vỗ vào lưng tôi và bảo anh ta luôn muốn làm những công việc cần sức lực, rằng không nên coi thường tất cả những hỗ trợ và cắt giảm thuế, rồi còn hỏi liệu tôi có loại thịt ngon nào để bán không? Một cô thủ thư cáu bẳn đã hỏi tôi những người nông dân làm gì trong mùa đông. “Ý cô là khi đám bò sữa ngủ đông ấy hả?”. Tôi đã rít qua kẽ răng như thế, và không khí quanh bàn lập tức nguội ngắt.
Những người như thế làm tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Họ đã đọc mấy bài báo vớ vẩn về những tay chủ đất ở miền nam được nhận nhiều hỗ trợ, thế là họ suy ngay ra những người đắc lợi trong giai đoạn hiện tại là mấy gã nông dân láu cá. “Thế theo mọi người tại sao càng ngày càng có nhiều trang trại phải đóng cửa?”, tôi kêu toáng. “Trong hai mươi năm nữa, cả Thụy Điển sẽ chỉ còn lại một trang trại mà thôi.” Nhưng lúc ấy thì bọn họ đã nói sang chủ đề khác.
Chắc họ xếp chúng tôi vào loại thú quý hiếm cần được bảo vệ. Chúng tôi đang có nguy cơ tuyệt chủng, giống như loài chim cắt lớn hoặc phong quỳ thảo. Tôi biết lý do tại sao. Tôi muốn có cơ hội để nói với họ là bố tôi có thể ngồi lên chiếc máy kéo nhỏ và đi mua một thanh sôcôla ngoài cửa hàng với số tiền có được từ việc bán một lít sữa, trong khi với tôi, tôi phải ngồi lên cùng chiếc máy kéo đó, bây giờ đã tàn tạ lắm rồi, và chi ra số tiền bán năm lít sữa. Giá sữa bây giờ so với cách đây hai mươi năm chẳng nhỉnh hơn bao nhiêu, trong khi giá sôcôla thì đã tăng lên rất nhiều. Giống như giá xăng vậy.
Và đã từ lâu tôi không thể có tiền để trả cho một người làm thay. Tôi tự hỏi cái gã đi xe BMW thích lao động chân tay liệu có đổi ý nếu anh ta phải làm việc chín mươi tiếng mỗi tuần mà không có bất kỳ khoản tiền làm thêm nào, cho dù đó là đêm Giáng sinh chăng nữa.
Điều tệ nhất là không thể nào mở miệng giải thích cho bọn họ được, cho dù có rành rẽ mọi chuyện. Họ sẽ trao đổi với nhau cái nhìn “biết rồi, khổ lắm, nói mãi” và bảo là cánh nông dân lúc nào mà chẳng than vãn. Trời mưa nhiều quá cũng kêu, ít quá cũng than!
Désirée và tôi không bao giờ nói về những chuyện đó. Không hề, kể từ sau Cuộc Khủng Hoảng khi cô tìm thấy sổ liên lạc cũ của tôi. Cô không dám hỏi nguyên nhân tại sao tôi không bỏ cuộc, mặc dù rất muốn. Tôi thì không có đủ sức mạnh để lên tiếng giải thích. Nếu tôi ngừng lại, tôi sẽ phải ra đi với khoản nợ trong túi. Phải, giờ đây tôi đang nợ ngập đầu. Tôi đã quá ngu khi vay hàng triệu để hiện đại hóa nông trại, số tiền đó lớn hơn những gì tôi sẽ nhận được nếu bán sạch mọi thứ ngay hôm nay. Và ai dám chắc tôi sẽ tìm được một công việc giúp tôi trả dứt nợ? Phải, tôi có thể thuê một nhà trọ cho người có thu nhập thấp, và ta luôn có thể cầu cứu dịch vụ trợ giúp công dân ở ủy ban để được giãn nợ… Khỉ gió, tôi đang mơ chắc?
Và nếu bán đất, tôi sẽ chẳng còn là Benny – chủ trang trại Rowan nữa, tôi sẽ là cái gì?
Nói thật tình, tôi phải có móng tay dính dầu mỡ và một loạt máy móc, trong đó có máy hàn và máy phun rửa cao áp, tôi phải đăng ký đặt báo Gia súc và Tin nhanh nông nghiệp, tôi phải có hai chiếc máy kéo, một hiệu John Deere và một hiệu Valmet, một máy đóng kiện, một máy rải phân và một xe cẩu. Cho đến khi nhân viên tòa án đến thông báo việc phát mãi và bán đấu giá!
Lấy đi chiếc John Deere của tôi và khoác lên người tôi bộ complê, bạn sẽ khiến tôi có cảm giác mình là một kẻ thích mặc y phục nữ giới.
Chúng tôi chỉ mới vòng vo xa xôi về chủ đề này, Désirée và tôi ấy. Một lần cô ấy đã hỏi liệu ngoài bò sữa thì còn thứ gì mang lại lợi nhuận cho một nông trại. Tôi đoán cô đã nghĩ đến nuôi cá hồi sông, trồng hoa bất tử, hoặc những thứ đại loại như thế. Tôi đã trả lời hơi gắt gỏng là những thứ thực sự siêu lợi nhuận trên trái đất này là vũ khí, ma túy và tình dục.
Sau đó chúng tôi đã bắt đầu lên kế hoạch để biến nông trại thành câu lạc bộ đen. Désirée đặt tên nó là Kinky Country Club: Hãy đến xem bọn thú vật làm chuyện đó! Đồ cao su có khiến bạn nổi hứng không? Tận mắt chứng kiến màn gieo tinh cho bò thực hiện bởi một cô nàng nóng bỏng! Hãy đặt chỗ trong đống rơm cho đêm đám cưới bạc, bảo đảm đầy kỷ niệm! Thêm gia vị cho chuyện ấy bằng một chút S&M: thuê một bộ dây cương bò và tự trói nhau lại! Thử dùng đặc sản của nông trại Rowan! Sự kích thích mà bạn sẽ không thể nào quên! Hãy làm chuyện ấy bên hàng rào điện của chúng tôi…
Bây giờ thì con đường chúng tôi vẫn sử dụng khi phía trước xuất hiện xuất hiện một câu hỏi tương đối hệ trọng bắt đầu xuất hiện lún sụt và hố tử thần. Chúng tôi đã trông cậy vào những trò đùa bỡn để né tránh những thứ phức tạp.