Anh Chàng Mở Khóa Thân Ái

Chương 26: Lần sau yêu em



Phó Bách Chinh đã hai tháng không có chạm qua Ninh Lam, một mặt lo lắng cho thân thể của hắn, một mặt cũng vì đối phương thái độ lãnh đạm. Mặc dù không có khước từ, hay là chỉ cần hắn muốn, Ninh Lam căn bản sẽ không phản kháng, nhưng hắn cũng không muốn dựa vào bản thân tùy tiện làm Ninh Lam.

Nam nhân độ tuổi chính trực nhu cầu mãnh liệt nhất, Phó Bách Chinh ở trong buồng tắm xối nước lạnh, hỏa dục trong cơ thể mới dần dần tắt. Đem thân thể lau khô, tùy ý khoác kiện áo tắm đi ra ngoài, liền thấy Ninh Lam dựa vào trên giường đọc sách.

Thấy Phó Bách Chinh từ buồng tắm đi ra, Ninh Lam chờ đối phương tới gần, một luồng khí tức mát mẻ phả vào mặt.

Hắn cau mày, "Bây giờ là mùa thu, anh còn tắm nước lạnh."

Phó Bách Chinh mạn bất kinh tâm cầm lấy khăn lông khô lau tóc, an ủi: "Thân thể anh vẫn khỏe, không cần lo lắng."

"Anh có phải là... có phải là rất muốn."

"..."

"Là em sơ sót, chúng ta lâu rồi chưa có làm."

Phó Bách Chinh than thở, cánh tay dài giương ra, đem Ninh Lam ôm vào trong lồng ngực, nói: " Em đầu nhỏ cứ thích đoán mò, giả như anh thật sự muốn làm, đã ra ngoài tìm người khác làm rồi, nhưng anh không có. Anh đối với em là thật lòng, coi như anh không nói, em nhất định có thể cảm nhận được, đúng không?"

Hắn nắm tay Ninh Lam đặt ở trên ngực mình, đôi mắt thâm thúy không chớp nhìn chăm chú vào đối phương.

Ninh Lam rũ mắt xuống, mềm mại như cánh hoa mỹ lệ, đôi môi khẽ động, muốn nói ra nhưng lại nghẹn ở cổ họng.

Đột nhiên hắn ôm cổ Phó Bách Chinh, đôi môi như cánh hoa hướng lên trên vừa kề sát, mềm mại hôn lên.

Phó Bách Chinh ánh mắt tối sầm lại, cuống họng thở dài một tiếng, không kiềm hãm được hôn sâu trở lại. Cánh tay ôm chặt Ninh Lam, muốn đem người tiến vào trong máu thịt của chính mình.

Thiên lôi câu địa hỏa, trong phòng hai người thở dốc dần dần tăng, trong phút chốc ý loạn tình mê.

Phó Bách Chinh xoa tóc mai ẩm ướt của Ninh Lam, giọng khàn khàn: "Mau dừng lại, nếu không anh thật sự không nhịn được."

Ninh Lam ôn nhu nở nụ cười, đôi mắt như trăng lưỡi liềm mông lung trên trời, "Đừng nhẫn, chúng ta làm đi."

Như được lệnh đặc xá, Phó Bách Chinh đem người đè xuống giường, trong mắt thâm tình đủ để làm người chết đuối.

Hắn quý trọng mà thành kính hôn lên trán Ninh Lam, đôi mắt, mũi, bờ môi...

Từng cái từng cái hôn từ trên xuống, hai người lỏa trình tương đối, em bên trong có anh, anh bên trong có em, bóng đêm hoang đường....

Ninh Lam từ trong lòng Phó Bách Chinh tỉnh lại, hắn hơi nhíu mày, thân thủ xoa xoa eo bủn rủn. Rất nhanh, mu bàn tay bị một đôi bàn tay đặt lên, mềm nhẹ lại vừa phải xoa bóp cho mình.

Hắn an tĩnh nằm nhoài trong ngực Phó Bách Chinh, lười biếng không muốn nhúc nhích. Phó Bách Chinh thích ý nở nụ cười, nam nhân tướng mạo tuy rằng bình thường, nhưng lại có khí độ trầm ổn.

Hắn dùng ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn chăm chú vào Ninh Lam, vừa áy náy vừa nói, "Tối hôm qua thật xin lỗi, anh thực sự cao hứng, nhất thời không chú ý làm em mê man."

"Không có gì, là em thể chất quá yếu."

"Ngày mai buổi sáng chúng ta đi bệnh viện làm kiểm tra được không?"

Ninh Lam hơi co rúm lại, "Còn muốn lấy máu sao?" Mỗi lần lấy máu hắn đều sẽ ngất xỉu, bây giờ nghe tới lấy máu hắn đều sợ hãi.

Phó Bách Chinh đau lòng, như vỗ bảo bảo vỗ sau lưng Ninh Lam, động viên nói: "Đừng sợ, lúc này không để cho bọn họ lấy nhiều máu như vậy, chúng ta cách một quãng thời gian đi làm kiểm tra một lần, mỗi lần cho người ta lấy một chút được không, nếu lấy nhiều liền đánh họ."

Ninh Lam cười yếu ớt, cảm thấy cái phương pháp này vô cùng khả thi.

Hai người ôn tồn một hồi, Phó Bách Chinh nói: "Sinh nhật của em sắp đến rồi, có muốn quà gì hoặc là muốn đi đâu không?"

Ninh Lam suy nghĩ một chút, lắc đầu, "Cứ như vậy đi, hiện tại rất tốt."

-----------

Từ Bình mang Lục Quân Thừa đến bệnh viện làm kiểm tra rất sớm, kiểm xong các hạng mục, chờ kết quả cần nửa giờ, Từ Bình liền đem Lục Quân Thừa đi xuống lầu hong gió tản bộ.

Đi tới bên hồ, vừa vặn nhìn thấy Ninh Lam ngồi ở trên ghế gỗ, tay phải hắn đang ngoáy tai, khoác trên người áo khoác của Phó Bách Chinh, nam nhân bên cạnh đút hắn ăn điểm tâm từng miếng từng miếng.

Ninh Lam rất nhanh cũng nhìn thấy bọn họ, cười hỏi thăm lẫn nhau một chút.

Từ Bình thấy bọn họ ở chung hài hòa, vừa nhìn là biết hòa hảo rồi, trong lòng vì Ninh Lam mà cảm thấy cao hứng.

Lục Quân Thừa cũng cao hứng, hắn mặt mày hớn hở cùng Phó Bách Chinh giới thiệu, "Đây là bạn trai tôi, Từ Bình."

Từ Bình: "..."

Phó Bách Chinh: "..."

Ninh Lam: "..."

Từ Bình thẹn thùng, lặng lẽ vỗ vỗ sau lưng Lục Quân Thừa. Lục Quân Thừa cũng không chú ý không khí trầm mặc, hắn hào phóng dắt tay Từ Bình, cười nói: "Em ấy rất hay thẹn thùng."

Ninh Lam nhìn thấy dáng dấp Từ Bình không đất dung thân nhợt nhạt nở nụ cười, chủ động cùng hắn nói: "Chúc mừng hai người, nhất định may mắn hạnh phúc."

Từ Bình đỏ mặt, gật đầu. Hắn nói với Ninh Lam: "Anh cũng vậy, thật hạnh phúc, còn phải ăn nhiều một chút."

Ninh Lam bất đắc dĩ: "Các người ai cũng buộc tôi ăn đồ ăn" hắn còn nói, "Sinh nhật của tôi sắp đến rồi, lúc trước nghĩ không biết nên làm gì, không bằng mời hai người đến nhà chúng tôi ăn cơm, được không?"

Từ Bình nhìn Lục Quân Thừa, thấy hắn gật đầu, vội vã đáp ứng.

Bốn người ngồi hàn huyên một hồi, sau khi lấy kết quả kiểm tra, mới nói lời từ biệt rời đi.

----------

Lấy kết quả kiểm tra, bác sĩ nói cho bọn họ biết chân Lục Quân Thừa khôi phục rất tốt, không có gì đáng ngại.

Từ Bình cao hứng, cười đến vui vẻ, đôi mắt đen bóng híp thành một cái khe. Lục Quân Thừa thấy Từ Bình vui vẻ như vậy, chính mình cũng vui vẻ theo.

Trong hành lang tạm thời không ai, Lục Quân Thừa nhìn Từ Bình ngoắc ngoắc đầu ngón tay, người yêu tò mò cúi đầu nghe, hắn trực tiếp một cái hôn lên cái môi mềm mại của đối phương.

Từ Bình che miệng, cái tai toả nhiệt, nhỏ giọng chỉ trích nói: "Anh làm gì vậy, còn đang ở bệnh viện đó, để người ta nhìn thấy thì làm sao."

Bị dáng dấp xấu hổ của Từ Bình làm cho lòng ngứa ngáy khó nhịn, Lục Quân Thừa vô lại nói: "Chúng ta đang nói chuyện tình yêu, bình thường giữa người yêu thân mật đều như vậy, hơn nữa nơi này không có người."

Từ Bình vội la lên: "Em nghe nói chỗ này đều trang bị máy thu hình."

"Sách, nhất thời công tâm, quên mất. Làm cho bọn họ thấy một cái hôn, thiệt thòi lớn rồi. Bay giờ chúng ta về nhà chậm rãi hôn tiếp."

Từ Bình: "..." Hắn dùng ánh mắt nhìn đồ bệnh thần kinh nhìn Lục Quân Thừa, thẹn quá hóa giận mắng: "Bệnh thần kinh!"

Bệnh thần kinh cười hì hì, làm dáng vẻ còn muốn hôn nữa, bị đánh tay mới dừng lại.

----------

Kể từ lúc cùng Lục Quân Thừa qua lại, Từ Bình ba ngày ở bên này qua đêm, có lúc hắn muốn về nhà, nam nhân liền nói chân đau, đầu đau, toàn thân đau, làm cho hắn giống như chỉ cần vừa đi, liền phạm vào tội ác tày trời.

Ở trong phòng tắm Lục Quân Thừa lại bắt đầu la hét chân đau, Từ Bình nhức đầu đi vào, chỉ thấy nam nhân ánh mắt ủy khuất nhìn mình.

"Anh với không tới phía sau, em giúp anh xoa xoa đi, tiểu Bình."

Từ Bình khóe miệng hơi co giật, cầm khăn mặt cúi đầu giúp Lục Quân Thừa kỳ cọ.

Nam nhân phần lưng đường nét da thịt trôi chảy, rắn chắc mạnh mẽ lại không có vẻ khoa trương, động tác cánh tay hơi lay động, tựa hồ mỗi một miếng da thịt đều chất chứa sức mạnh vô cùng.

Từ Bình cọ cọ, yên lặng đem tầm mắt dời đi, khuôn mặt chợt hồng hồng.

Hắn nhỏ giọng lầm bầm: "Có thể đừng gọi em là tiểu Bình được không?"

"Vậy gọi em là gì? Bình Bình? Tiểu Bình? A Bình?"

"Liền kêu tên a!"

"Nhưng anh chỉ muốn gọi thân mật một chút a, nói đi nói lại, em còn chưa gọi tên anh đó." Lục Quân Thừa quay người lại, hai tay nằm úp sấp, chờ đợi nhìn chằm chằm Từ Bình, nói "Gọi anh một tiếng chứ."

Từ Bình mặt xạm lại, "Lục, Lục Quân Thừa."

"Không muốn cái này."

"..."

"Gọi đi mà."

Từ Bình đem khăn mặt nhét vào trong tay nam nhân, lắp ba lắp bắp uy hiếp nói: "Lại nói thêm một câu là em đi ra liền!"

Lục Quân Thừa đành phải thôi, thỏ cuống lên như muốn cắn người, không thể làm gì khác hơn là trước tiên tạm thời buông tha hắn.

Tắm xong, Lục Quân Thừa nghiêng nghiêng dựa vào Từ Bình, hưởng thụ Từ Bình phục vụ.

Từ Bình cầm khăn lông lau khô hơi nước trên người, lau xong mặt trên rồi phía dưới, cái cổ nang nang một đống tuy rằng mình đã xem qua mấy lần, nhưng vẫn cảm thấy rất đáng sợ doạ người. Hắn kìm nén một hơi cho người mặc bộ áo ngủ, mắt thấy hạ vật kia đứng lên một chút, hùng khí oai hùng.

"Anh, anh."

Lục Quân Thừa ôm Từ Bình cọ nhẹ, lấy lòng nói: "Anh đã tận lực khống chế nó muộn như vậy mới đứng lên, đối mặt người yêu rửa ráy cho mình, không có phản ứng mới là không bình thường."

Từ Bình trầm mặc, cảm thấy Lục Quân Thừa nói rất đúng, hắn không có cách nào cãi lại.

-------------

Hai người ăn hoa quả, dựa vào nhau trên ghế sa lon xem phim.

Phim tình yêu, bầu không khí nhuộm đẫm duy mỹ lãng mạn. Nam chính nữ chính trên cầu gặp gỡ, pháo hoa xán lạn trong trời đêm tỏa ra, các nhân vật chính tựa sát vào nhau, dưới trời pháo hoa xinh đẹp ôm nhau hôn môi.

Phim nhựa cảnh hôn môi ống kính luôn luôn phóng to, Từ Bình trông thấy lập tức cảm thấy ngượng ngùng. Mắt tối sầm lại, Lục Quân Thừa chậm rãi để sát vào hắn.

Hắn đem đầu hướng sau ghế sô pha dựa một chút, nhẹ giọng hỏi: "Anh muốn làm gì?"

Ánh mắt của nam nhân đặc biệt sáng lên, bên trong lập loè dục vọng, nóng bỏng mà nhiệt liệt.

Từ Bình mắc cỡ muốn đứng dậy ôm gối ngăn trở, bị nam nhân duỗi tay bỏ ra. Bên môi nóng lên, nụ hôn nóng rực bá đạo rơi xuống.

Lục Quân Thừa hôn làm cho hắn trầm mê, lúc đầu khước từ rồi dần dần ngốc nghếch nghênh đón. Hắn đưa tay ra vòng lên cổ nam nhân, quần áo bị gỡ bỏ lúc nào cũng không biết.

Cuối cùng vẫn là Lục Quân Thừa khôi phục lý trí, hắn đem hai người mở ra khoảng cách, thở hổn hển cười nhẹ: "Bây giờ còn chưa được, lần sau chân khỏe rồi nhất định hảo hảo yêu em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.