Anh Chàng Mở Khóa Thân Ái

Chương 37: Vì yêu đi theo



Lục Quân Thừa vừa xuống máy bay, mí mắt phải vẫn luôn giật không ngừng. Hắn mở điện thoại gọi cho Từ Bình, không gọi được.

Trong lòng bỗng nhiên lo lắng, hắn ngồi xe trực tiếp chạy về nhà, ở nhà tìm một vòng cũng không gặp người. Hắn liền chạy đến cửa hàng của Từ Bình, cửa hàng đóng chặt, trước cửa dán một tờ giấy, đến gần nhìn, mới biết Từ Bình đi về nhà.

Lục Quân Thừa lấy điện thoại di động kiên nhẫn gọi cho Từ Bình, đến lần thứ bốn mươi chín, rốt cục cũng gọi được.

"Từ Bình!" Nam nhân có chút tức giận gầm nhẹ, "Tại sao lâu như thế mới nhận điện thoại?"

Từ Bình buồn buồn ôm hành lý núp ở dưới ô, bên này mưa to, âm thanh cách điện thoại nghe không rõ.

"Tín hiệu không tốt, đang trên đường trở về xe bị hư, hiện tại đang ở ven đường chờ xe."

Lục Quân Thừa nhíu mày, vội vàng hỏi: "Em có bị thương không, anh đi đón em."

Từ Bình nghe Lục Quân Thừa nói muốn tới đón hắn, a một tiếng, chặn lại nói: "Không cần đến, em đợi thêm hai, ba tiếng là có thể lên xe."

"Bây giờ em đang ở chỗ nào?"

Từ Bình hút hấp cái mũi, trả lời: "Thị trấn trên đường đi về thành phố Z, bên này ít xe, đã có mấy hành khách khác đón xe buýt đi rồi, hiện tại tài xế đã liên lạc công ty vận chuyển, em có thể ở chỗ này chờ."

"Gần chín giờ rồi, ở chỗ em trời đang mưa à?"

"Ân, mưa rất lớn."

"Có lạnh hay không, có mang áo khoác không, có đói bụng không?"

Từ Bình nheo mắt lại âm thầm cười một cái, trong núi đêm nhiệt độ thấp, hắn mang quần áo căn bản không đủ chống lạnh. Nhưng vừa nghe tiếng Lục Quân Thừa hắn liền đặc biệt thỏa mãn.

"Không lạnh, em mới vừa ăn bánh mì." Trên thực tế hắn chưa ăn gì cả.

"Em tự chăm sóc bản thân thật tốt, bảo đảm điện thoại di động không hết pin, anh có việc, một hồi sẽ liên lạc lại với em."

Nói xong, Lục Quân Thừa cúp điện thoại. Từ Bình chẹp chẹp miệng, nhìn điện thoại di động chốc lát, nghĩ thầm hắn thật sự bận, bận đến nỗi bây giờ không có thời gian cùng mình trò chuyện, nếu lúc này nam nhân có thể bồi hắn nói chuyện thì tốt rồi, thời gian chờ đợi cũng sẽ không dài như vậy, ai.

Lục Quân Thừa đặt vé máy bay đi thành phố Z sớm nhất có thể, sau khi hạ xuống trực tiếp lên xe đã an bài trước, đi theo hướng thị trấn mà Từ Bình nói. Hắn đã sớm đem gia đình Từ Bình điều tra rõ ràng, vốn định tới gần tết chọn thời gian thích hợp sẽ đến, không nghĩ Từ Bình tự đi về trước, cũng không chờ mình.

Tài xế nói cho hắn biết sau một tiếng rưỡi có thể đến thị trấn, Từ Bình đứng ở trên đường, có lẽ sẽ sớm gặp được. Lục Quân Thừa liền nhanh chóng gọi cho Từ Bình.

Từ Bình nhàm chán tại chỗ cũ chờ xe, mưa quá lớn, ống quần bị hắn xăn lên đến trên đầu gối, giày đã bị nước mưa thấm ướt thành hai cái thuyền nhỏ.

Trong núi cây cối nhiều, lá cây bị nước mưa đánh sa sa vang vọng. Trên đường trong hầm tập hợp vài vũng nước lớn, xe qua đường tài xế không có đạo đức, xe một khi đi quá nhanh, Từ Bình bọn họ nhất thời bị bắn tung tóe. Lúc này từng mảng từng mảng sương mù bốc hơi trong núi, sắc trời vốn đã đen, xa xa nhìn lại, ngoại trừ đèn xe, cái gì cũng đen thùi lùi, đưa tay không thấy được năm ngón.

Hắn không dám mở điện thoại di động, sợ lãng phí pin, Lục Quân Thừa nói gọi điện thoại cho hắn thì nhất định sẽ gọi. Hai tiếng rưỡi qua đi, điện thoại di động vang lên. Từ Bình thấy là Lục Quân Thừa, khóe miệng nhếch, liền tiếp điện thoại.

"Anh hết bận rồi a?"

Lục Quân Thừa cười nhẹ, nói tên ngốc.

Từ Bình 囧 nói: "Nói chuyện cẩn thận."

"Anh đã ngồi trên xe đến chỗ em, chờ anh."

Từ Bình khô cằn nói: "Anh, tới đây?"

"Ân, ở trên đường."

Từ Bình nghe trong lòng cảm xúc ngổn ngang, lại không muốn để Lục Quân Thừa vì mình bôn ba liền kích động đến không kềm chế được.

"Anh chú ý an toàn, em chờ anh."

Lục Quân Thừa yêu thích câu "em chờ anh", hỏi Từ Bình: "Điện thoại di động pin còn nhiều hay ít?"

Từ Bình vừa nhìn, đáp: "Còn ba phần."

"Vậy anh cùng em nói chuyện, nói xong có thể nhìn thấy em."

Từ Bình ngây ngốc cười khẽ, đột nhiên gật gật đầu. Hắn áp điện thoại cùng Lục Quân Thừa câu được câu không trò chuyện, đôi mắt chuyên chú nhìn chằm chằm tình hình giao thông, thời gian này xe đi qua rất ít, bởi vậy chỉ cần Lục Quân Thừa đến, không khó nhận ra.

---------

Hành khách cùng Từ Bình chờ xe thấy hắn luôn gọi điện thoại, thiện ý trêu ghẹo: "Cùng bạn gái gọi điện à, điện thoại di động không rời tay."

Từ Bình che lên điện thoại di động thẹn thùng gật gật đầu, tiếp tục cùng Lục Quân Thừa nói lặng lẽ nói. Lục Quân Thừa ở đầu bên kia nghe thấy, cười nói: "Anh là bạn gái, ân?"

Từ Bình bên tai đỏ lên, mặt nhất thời nóng ran, hắn yếu ớt ngụy biện nói: "Người khác hỏi em cũng không thể không trả lời, như vậy không lễ phép..."

Nam nhân cười nhạo, "Xem anh một hồi làm sao trừng trị em."

Lục Quân Thừa nói xong, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Từ Bình đứng ở ven đường. Hắn bảo tài xế dừng xe, lấy dù ra thẳng tắp đi tới. Mưa đã bớt, chỉ còn mưa bụi, Từ Bình thấy nam nhân hướng hắn đi tới.

Hắn quay đầu, nói với tài xế đại thúc một tiếng có người tới đón, liền như con thỏ nhỏ, một bước nhảy một bước chạy ra hướng nam nhân, trong lòng khỏi nói cao hứng bao nhiêu.

Lục Quân Thừa thấy Từ Bình nửa người ướt nhẹp, thân thủ thăm dò qua sờ sờ mặt người yêu.

Hắn trách: "Thật lạnh, còn gạt anh nói không lạnh, áo khoác em đâu, em là tên nhóc lừa đảo."

Từ Bình ngượng ngùng, bị Lục Quân Thừa kéo vào trong xe. Lục Quân Thừa lấy khăn lông khô cho Từ Bình lau người, cúi người xuống sờ lên chân của hắn, rất lạnh.

Hắn bảo Từ Bình cởi giày, gọi tài xế kéo bảng chặn lên. (là loại kính che trong oto ngăn phía trước với phía sau)

"Trong valy có quần không?"

"Có."

"Đem quần ướt cởi ra, đổi quần khác."

Từ Bình mắt liếc bảng che, đối với Lục Quân Thừa nghe lời răm rắp.

Lục Quân Thừa sợ Từ Bình lạnh, cũng không đùa hắn, chờ người yêu thay xong quần, sờ sờ áo hắn có chút ẩm ướt, giục: "Áo cũng thay."

"... Không có gì, chỉ ướt một chút."

Sợ Lục Quân Thừa xoắn xuýt, hắn thân thủ ôm eo nam nhân, dúi đầu vào cổ của hắn, ngoan vô cùng.

"Anh đã đến rồi em thật cao hứng."

Lục Quân Thừa cầm khăn lông khô lau tóc Từ Bình, "Anh không có một chút nào cao hứng, em về nhà mà không chờ anh đi cùng, chính mình đi lại còn xảy ra tai nạn xe, may mắn là em không có chuyện gì, em không thể vì anh mà tiết kiệm một chút tâm sao?"

"Xin lỗi... Anh là vừa xuống máy bay liền đến à?"

Lục Quân Thừa tức giận nói: "Em nói xem."

Từ Bình trong lòng càng thêm áy náy, nắm thật chặt cánh tay nam nhân, đem mình dán thật chặt.

--------

Đến thành phố Z, bọn họ trực tiếp đi đến khách sạn Lục Quân Thừa đặt trước.

Nam nhân nắm tay Từ Bình, nói: "Cùng tắm."

"A? Cái đó, anh tắm trước đi, em, đói bụng rồi, ăn no lại tắm."

Lục Quân Thừa nhíu mày, hồ nghi đem Từ Bình từ trên xuống dưới liếc qua một lần, khép mắt nói: "Em có chuyện gạt anh?"

Từ Bình xua tay, "Không có a! Em làm gì có chuyện giấu anh."

"Vậy được, chúng ta trước tiên ăn cơm, ăn no rồi cùng tắm rửa."

Từ Bình: "..."

Thấy Từ Bình có bộ dáng này, Lục Quân Thừa cũng không nói, trực tiếp tiến lên đè Từ Bình, đem y phục của hắn cởi bỏ.

Lúc ở trên xe đổi quần không thấy hắn thẹn thùng, lại không chịu thay áo, đến đây không muốn cùng mình tắm rửa, rõ ràng che giấu không muốn để cho hắn nhìn thấy thân thể, nhất định là có chuyện.

Đem Từ Bình lột sạch, trên cái lưng trắng như tuyết dẻo dai đều là từng đạo từng đạo vết tích màu đỏ. Nam nhân nhẹ nhàng xoa xoa tại chỗ có vết tích rõ ràng, nhíu lông mày nghiêm túc hỏi: "Trong nhà đánh?"

Từ Bình nhẹ nhàng đáp một tiếng, "Em nói với gia đình em đang yêu nam nhân."

Lục Quân Thừa ngón tay nắm chặt, trong lòng bủn rủn, hôn sau lưng người yêu một cái: "Tại sao không chờ anh?"

"Em chỉ tưởng là về thăm nhà một chút, sau khi tới gia đình lại hỏi, em liền quyết định nói cho bọn họ biết. Anh yên tâm, bọn họ không có làm khó em, ba em..." Từ Bình nhợt nhạt cười ra tiếng, nói: "Ba em còn hỏi anh có tốt với em không?"

Lục Quân Thừa hừ nhẹ, "Anh không tốt với em thì tốt với ai đây."

"A, em còn đem thẻ ngân hàng anh cho em đưa cho bọn họ, anh không giận chứ?"

Lục Quân Thừa xoa tóc Từ Bình, "Không giận, thẻ của em, em muốn làm sao cũng được, anh đi mua chút thuốc trở về, em ở đây ăn đồ ăn chờ anh."

"Được."

Lục Quân Thừa hôn Từ Bình một cái liền đi ra ngoài.

-----------

Từ Bình đem bụng lấp đầy, tắm xong, vết thương sau khi được bôi thuốc, mắt đã không mở nổi. Lục Quân Thừa trong điện thoại giao phó xong chuyện công ty, liền ôm Từ Bình nằm trên giường, lòng tràn đầy trìu mến hôn hôn. Vừa hôn xong, Từ Bình mơ mơ màng màng nằm nhoài trên thân nam nhân, mí mắt trầm vén không lên.

"Ngủ đi, ngày mai phía sau lưng sẽ hết đau."

Lục Quân Thừa hơi rung lồng ngực làm Từ Bình cả người tê dại, chóp mũi toàn bộ là khí tức khô mát của nam nhân, hắn co thân thể đem mình dính sát nam nhân, nơi này làm hắn ấm áp an ổn.

"Tên ngốc..."

Hắn mơ hồ nghe nam nhân ghé vào lỗ tai hắn nói chuyện.

"Chuyển tới cùng anh ở có được không?"

Từ Bình gãi gãi lỗ tai, lẩm bẩm quay đầu ngủ tiếp.

"Có được hay không?" Nam nhân không thôi lại hỏi một lần.

"... A... Được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.