Anh Chàng Mở Khóa Thân Ái

Chương 9: Phong ba giải vây



Từ Bình ngày hôm nay xem như gặp vận xui.

Buổi trưa nhận được một đơn việc gấp, cùng khách hàng nói chuyện giá tiền hết nửa ngày, đối phương cò kè mặc cả nửa giờ, rốt cục bàn xong xuôi giá cả. Đến chỗ khách hàng thay khóa điện tử xong, lúc thu tiền vị khách kia lại bắt đầu không hài lòng giá cả, cố ý ép phí thay khóa.

Từ Bình cùng khách hàng nói hồi lâu, đôi mắt đều đỏ lên vì khách hàng không muốn lấy giá đã thương lượng trước, hơn nữa thái độ đặc biệt hung.

Từ Bình có biện pháp gì? Làm nghề như bọn họ có lúc xác thực sẽ gặp phải chuyện như vậy, đặc biệt là gặp tình huống khách hàng uống rượu say. Từ Bình đầy bụng bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể cầm phí khách hàng ép thấp rời đi.

Trên đường Từ Bình bị tông vào đuôi xe dẫn tới tai nạn xe cộ, lúc đó chỉ có hắn tại hiện trường, phải vào cục nửa ngày lấy khẩu cung, sau khi chép xong ra trời cũng bắt đầu tối sầm.

Cùng khách hàng tranh luận mấy tiếng lại tới đây nói một hồi, Từ Bình miệng khô lưỡi khô cả người uể oải.

Vào lúc này hắn cũng không có ý định nhận thêm việc, lái xe điện chạy về nhà.

Trong túi quần điện thoại di động đột nhiên reo, hắn đem xe dừng ở ven đường nghe.

"Xin chào, xin hỏi là sư phụ mở khóa đúng không?"

"Đúng, tôi hiện tại —— "

"Tôi đang ở lộ Xuân Anh chỗ bãi đỗ xe của câu lạc bộ, anh thuận tiện tới đây mở khóa cửa xe giúp tôi đi."

Từ Bình vốn định nói có chuyện bận mượn cớ khước từ, nhưng nghe khách hàng nói địa chỉ, đơn giản hỏi nguyên nhân mở khóa cùng xe gì rồi đáp ứng.

Trước mắt hắn vị trí chỗ ở cùng câu lạc bộ này chỉ cách một con đường, qua cái ngã tư đường đi thẳng là đến.

Từ Bình nghĩ ngược lại chuyện làm ăn ở phía trước, không bằng làm xong tiện đường về nhà luôn.

Sau năm phút Từ Bình đến bãi đỗ xe của câu lạc bộ Xuân Anh, bấm số điện thoại của khách hàng, rất nhanh liền tìm tới vị trí của hắn.

"Xin chào, tiên sinh."

"Ai, sư phụ, anh nhanh chóng mở khóa xe cho tôi đi."

Từ Bình gật đầu, cũng không vội vã tìm công cụ mở khóa, hắn nhẹ giọng hỏi: "Chìa khóa dự bị của anh ở bên trong đúng không, bằng lái cùng chứng minh thư có đem theo không? Muốn mở khóa xe này cho anh, chúng ta cần phải chứng minh anh là chủ xe mới có thể mở, giấy chứng nhận cũng cần ghi chép một chút."

"Tôi nói sao anh lại nhiều chuyện như vậy, có việc không muốn làm sao? Trả tiền cho anh anh hỏi đông tới tây làm gì, nhanh đem khóa xe mở cho tôi."

Từ Bình khẽ cau mày, bất động thanh sắc quan sát vị khách này.

Bộ dáng rất trẻ trung, phỏng chừng mới hai mươi tuổi. Trên mặt nhàn nhạt, nhìn rất đẹp, chỉ là có chút khó chịu. Trên người mặc một cái sơ mi màu đỏ thắm bó sát người, hạ thân mặc một cái quần bò lưng thấp, quần lót lộ ra một ít...

Không biết làm sao, Từ Bình đột nhiên liền nghĩ đến đồng tính, hắn nghe nói có nam nhân thích tới chỗ này tìm đồng tính chơi.

Hắn càng xem càng cảm thấy được vị thanh niên này không giống chủ xe, là xe BMW không sai, giá cả phỏng chừng không có hai triệu là mua không nổi, hơn nữa phong cách cùng thanh niên trước mắt không tương đương, Từ Bình nội tâm sinh nghi.

Hắn thăm dò hỏi: "Tiên sinh anh có phải là chủ xe không, phía tôi chỉ có chủ xe ở đây đồng ý cung cấp giấy chứng nhận mới có thể mở ổ khóa, nếu không thì không có cách nào mở."

Thanh niên nhất thời liền phát hỏa, dựng thẳng lông mày trừng mắt mắng: "Anh có bệnh đúng không, gọi anh tới mở khóa anh không mở, kỳ kèo hỏi một đống lớn, tôi chính là chủ xe này rồi sao! Muốn giấy chứng nhận có cái trứng dùng, đồ dự bị chìa khóa đều ở bên trong, con mẹ nó anh nhanh chóng mở ổ khóa cho tôi, tôi không có thời gian!" Nói xong lại nhìn Từ Bình giơ giơ quả đấm.

Từ Bình: "..."

Hắn nhìn đối phương vóc người không kém mình bao nhiêu, dụng tâm không uổng, vì thái độ thanh niên này nôn nóng càng xác định hắn không phải chủ xe.

"Xin lỗi tiên sinh, nếu anh không thể cung cấp giấy chứng nhận chứng minh anh là người chủ xe này, tôi không có cách nào mở khóa, tôi đi trước."

"Con mẹ nó mày dám đi một bước xem, chỉ là mở khóa mà dám lớn lối như vậy, mày chán sống rồi!"

Thanh niên trực tiếp kéo Từ Bình không cho hắn đi, Từ Bình cũng tức giận, giãy dụa kéo dài khoảng cách. Hai người đang lúc lôi kéo, một thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến.

"Từ Bình, cậu sao lại ở đây?"

Từ Bình quay đầu lại, người tới chính là Lục Quân Thừa.

Lục Quân Thừa rất nhanh nhìn ra giữa hai người không bình thường, hắn trực tiếp đi lên đẩy thanh niên kia ra, đem Từ Bình kéo ra phía sau nhìn kỹ đối phương vài giây, xác định không có gì ngoại thương mới hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Từ Bình liền đem sự tình một năm một mười nói cho Lục Quân Thừa.

Nam nhân nghe xong, liếc mắt nhìn thanh niên vài lần, trong lòng rất nhanh có suy đoán.

Hắn rút ra một điếu thuốc mồi lửa, mạn bất kinh tâm nói: "Chỉ nhìn cái bộ dáng này của cậu mà lái nổi cái xe này sao? Hay là bị kim chủ bỏ rơi, không cam lòng nên đến lấy xe này đi, còn dám tìm vị sư phụ này gây phiền phức —— "

Lục Quân Thừa không nói hết lời, phun ra một miệng khói treo khóe mắt nhìn thanh niên cười cười, trong mắt lại cực kỳ âm lãnh.

Thanh niên rùng mình một cái, Lục Quân Thừa nhân vật này hắn có nghe nói qua, không nghĩ tới thợ mở khóa này cư nhiên lại quen biết người này, mặc dù không cam tâm cùng phẫn nộ nhưng giờ khắc này cũng chỉ có thể ảo não chạy đi.

--------------

Sau khi sự tình được giải quyết, Lục Quân Thừa lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười, quay đầu cười híp mắt nhìn Từ Bình nói: "Tôi giúp cậu một lần, lần này sẽ không chạy trốn nữa đi."

Từ Bình: "..."

"Ha, không phải chứ, cậu xem cậu uống rượu say tôi đem cậu về nhà miễn cho cậu đầu đường xó chợ bị trộm lấy tiền, lúc này lại giúp cậu đem phiền toái đi, không cảm ơn tôi thì thôi, cũng không nên lộ ra biểu tình thâm cừu đại hận đi."

"Không phải..."

Từ Bình không được tự nhiên, hắn đối với việc Lục Quân Thừa giúp hắn giải vây hắn rất cảm kích, nhưng nghĩ đến chuyện người này thừa dịp mình say rượu ôm hắn ngủ cùng một cái giường, còn cố ý đưa tiền cho hắn, liền giận không chỗ phát tiết.

Hắn gật cái cổ khô cằn mà nói câu cảm tạ, sau đó lấy ra điện thoại di động ba ba ba bấm đến mấy lần.

Lục Quân Thừa cúi đầu nhìn nhất cử nhất động của Từ Bình, thấy hắn mở weixin gửi tiền lại cho mình, nhất thời vui khôn tả. Hắn hút một hơi khói, chậm rãi thổi qua gò má Từ Bình, thấy Từ Bình bị khói thuốc lượn lờ làm cho nổi giận nhìn hắn trừng mắt, liền cảm thấy đối phương vừa vui vừa đáng yêu.

Hắn nhìn chằm chằm cái cổ trắng tinh tế củaTừ Bình vài giây, nói: "Hiện tại có rảnh không?"

Từ Bình nắm chặt tay đem thùng dụng cụ nâng lên chút, cảnh giác hỏi: "Hỏi cái này làm gì?!"

Lục Quân Thừa bật cười, "Cậu không cần phải sốt sắng như vậy, tôi cũng không có ăn cậu. Tôi định ra ngoài ăn tối, nhìn cậu khẳng định cũng chưa ăn, hỏi cậu có đi không, tôi mời khách."

Từ Bình rất muốn nói đi, nhưng hắn không nói ra được. Hơn nữa hắn cảm thấy Lục Quân Thừa đối với hắn thực sự không bình thường, ý nghĩ mục đích hắn đối với mình như vậy nhất thời bị sâu sắc thêm.

"Tôi, tôi không rảnh! Phải về lưu hồ sơ đơn việc."

"Ha, cậu lưu mấy cái đơn việc đó cũng không tốn bao nhiêu thời gian."

"Ngược lại tôi không rảnh!" Từ Bình thấy Lục Quân Thừa cười đến chán ghét, có chút dữ dằn mà nói: "Anh nhanh chóng lấy tiền của anh lại đi!"

"Lấy cái gì mà lấy, coi như là phí cái còng tay đi."

Từ Bình dùng một ánh mắt loại xem bệnh thần kinh nhìn Lục Quân Thừa, nghĩ thầm người này thật là có bệnh.

"Tôi mở khóa xe cũng là 1,800, mở còng tay anh lại cho tôi tới 5,200."

Lục Quân Thừa gật đầu, dùng giọng nói nhà giàu mới nổi "À, chỉ có 5,200."

"... Có bệnh."

Từ Bình vừa tức vừa vô lực, lắc đầu một cái không muốn cùng Lục Quân Thừa nói thêm gì nữa.

Náo loạn hơn nửa ngày, tiền không kiếm được lại chọc tới người khác, hiện tại gặp phải người đầu óc có bệnh vẫn luôn đem tiền cho hắn, hắn nghĩ thầm ngày hôm nay thực sự là suy thần phụ thể.

"Từ Bình."

Phía sau truyền đến tiếng Lục Quân Thừa hiếm khi nghiêm túc, Từ Bình dừng lại, hơi quay đầu hỏi: "Cái gì?"

"Cậu có phải rất chán ghét tôi không?"

"..." Từ Bình muốn nói phải, nhưng thấy bộ dáng nghiêm túc của Lục Quân Thừa, lời nói liền kẹt ở bên mép. Trong lòng hắn hơi buồn phiền, kỳ thực, ngoại trừ việc Lục Quân Thừa vẫn luôn cho hắn tiền, người này cũng không tệ lắm, dù sao đại gia không tính quen biết, lại giúp hắn. Hiện tại xã hội này, có người gặp khó khăn, nếu là những người khác đều rất ít người dũng cảm đứng ra như thế.

Con ngươi chuyển động, hắn nhìn Lục Quân Thừa nói: "Chừng nào anh lấy tiền lại, lúc đó tôi mới không ghét anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.