Tiếng khóc yếu ớt kia giống như dao sắt cắt vào lòng Điền Hân Viêm.
“Được rồi, đừng khóc, sẽ hại mắt.” Mẹ Phó an ủi.
“Dạ.... .....”
Bé con vừa sinh ra, không lo không nghĩ, bú no rồi ngủ, ngủ dậy lại bú, chỉ có bấy nhiêu yêu cầu. Cho nên vừa bú no xong, bé con chép chép miệng mấy cái, lại ngủ thiếp đi, hoàn toàn không biết có một cuộc chiến sắp nổ ra.... ....
Lại Bì dẫn đầu tiến lại gần nhìn bé con. Bé con rất nhỏ, da hồng hồng vàng vàng, nhìn không ra giống ai.
“Chị Nhã Nhã, là em đã gọi điện cho mọi người, thật xin lỗi.......Lúc đó em tức quá, nên mới tự ý.......” Hiện giờ Lại Bì mới thấy có lỗi, còn lúc trước, giận quá hoàn toàn không nghĩ gì hết cứ hành động theo cảm tính.
“Chị biết, em bất bình vì chị. Chị không trách em.... ...”
Lại Bì kích động cười, ở chung mấy tháng, Lại Bì đã hiểu rất rõ tính tình Phó Quan Nhã nên không hề ngạc nhiên.
“Nếu chị cần em đuổi người giúp chị, em sẽ động thủ ngay!” Lại Bì trực tiếp nhắm ngay Điền Hân Viêm.
Lại Bì cũng vừa mới từ miệng Dương Sĩ Vĩ biết được quan hệ phức tạp giữa ba người, chồng cũ, vợ cũ, vợ mới và cả ‘núi dựa’ sau lưng vợ mới.
“... ........” Phó Quan Nhã trộm liếc Điền Hân Viêm một cái. Anh cũng đang nhìn cô, nhìn bé con cô đang ôm trong lòng, con gái anh.
Bên dưới khuôn mặt tỉnh táo của Điền Hân Viêm là sự kích động và vui sướng đang dâng trào, khiến anh không thể hô hấp bình thường được.
Sinh mệnh bé nhỏ kia là kết tinh tình yêu của hai người.
Anh rất muốn ôm bé con một cái, và cả mẹ của bé con, cô gái ngốc kia.
Nhưng tại sao.... ... Chỉ một chuyện nho nhỏ như vậy, anh lại không cách nào làm được, cũng không có quyền làm?
“Chồng cũ của chị là người đầu tiên vọt tới bệnh viện! Em vừa gọi xong, không đến mười phút anh ta đã có mặt. Vốn em muốn đập anh ta, nhưng.... ... Trông anh ta có vẻ rất lo lắng, lại không quên giúp chị xin phòng bệnh đơn, xử lý mấy chuyện thủ tục, nên em đành tạm tha cho anh ta.” Lại Bì nói nhỏ vào tai Phó Quan Nhã.
Một lý do khác....... Là vì anh ta quá cao lớn, nên cô đánh không thắng.
“Thư ký của anh ta cũng rất thảm, bị anh ta mắng.... ...... Thì ra là anh ta không biết chị mang thai ạ?” Lại Bì hỏi.
Điền Hân Viêm mắng Dương Sĩ Vĩ bằng một giọng điệu hết sức nghiêm nghị, chứ không phải kiểu la to hét lớn.
Tại sao cậu không nói cho tôi việc cô ấy mang thai? Cậu đã biết từ lúc nào? Không ngờ cậu lại hợp với cô ấy lừa tôi? Tôi là tổng giám đốc của cậu, hay là cô ấy?
Còn nữa, nói cũng không nói cho rõ được hả? Cái gì mà người ở chung?! Một cô gái còn đi học cũng gọi người ở chung được hả?!
Phó Quan Nhã chỉ có thể dùng ánh ánh ‘xin lỗi’ nhìn Dương Sĩ Vĩ.
“Được rồi, không làm phiền họ nữa. Con gái và cháu gái của chúng tôi tự chúng tôi chăm sóc, mấy người cứ tự nhiên đi, cửa ở bên kia!” Cha Phó ra lệnh đuổi khách.
Tô Vô Địch không chịu yếu thế, cao ngạo hừ nói, “Có gì hiếm lạ? Về sau Ấu Dung sinh đứa nhỏ, nhất định xinh đẹp hơn nhà mấy người nhiều! Trông cứ như con khỉ!”
“Ông nội.... ...” Tô Ấu Dung vội vàng ngăn lại, nhưng không kịp rồi.
Lại Bì là người đầu tiên lên tiếng, “Mẹ nó! Sao ông không đi soi gương đi! Xem ai giống con khỉ hơn?”
“Đứa con gái hỗn hào này ở đâu ra vậy? Nói chuyện với người lớn vậy đó hả? Phó Quỳnh Sâm, nhà mấy người dạy con cháu vậy à?” Tô Vô Địch đáp trả. Con nhỏ này, ăn mặc kỳ cục, nhuộm tóc vàng khè, cử chỉ thô lỗ, vừa nhìn đã biết chẳng phải con nhà đàng hoàng!
“Hừ, tôi chẳng phải họ Phó, nhà họ dạy dỗ thế nào có liên quan quái gì đến tôi!” Lại Bì chống nạnh, hất cằm nói, “Tôi mới là người muốn biết ông họ gì, nhà ai mà lại dạy dỗ con cháu thất bại như vậy?!”
“Cô.....” Tô Vô Địch chỉ tay về phía Lại Bì, không nói thành lời.
“Tôi sao? Mẹ ông có dạy ông không thể nói bé con nhà người khác trông giống con khỉ chưa? Sao? Mẹ tôi đã dạy tôi, trước khi chê người khác thì phải tự nhìn lại mình đã!”
“Cô.... ...”
Nếu so về đấu võ miệng, Lại Bì chẳng thua ai.
“Ông có thích bé con nhà mình bị chê không? Không thích thì đừng tùy tiện chê nhà người khác! Suy bụng ta ra bụng người đi! Hơn nữa, bé con đáng yêu như vậy, mắc gì phải trợn mắt nói dối?”
“Cô.... ... Cô.... ... Cô....... Đứa nhỏ này.......” Tô Vô Địch tức tới mức ngón tay phát run.
Đời này, chưa có đứa nhỏ náo dám can đảm bắt bẻ lại ông như vậy!
Không, thật ra mấy chục năm trước đã có một đứa! Là bà mẹ trẻ đã ném Ấu Dung cho ông, ngoài ra, không còn người thứ hai!
Hôm nay, người thứ hai đã xuất hiện!
“Tiểu Lại, đừng như vậy, bớt cãi một tí đi.” Phó Quan Nhã ngăn cản.
“Ai kêu ông ta nói bé con giống như con khỉ làm chi?!” Chị còn nói đỡ cho ông ta?
Nếu ngày nào đó cô làm mẹ, ai dám nói con cô như vậy, cô nhất định liều chết với kẻ đó!
“Cô bé này nói đúng, kiểu già mà không nết thế này, không cần lễ phép!” Phó Quỳnh Sâm và Lại Bì đứng chung một phe, chống chọi với ‘kẻ địch’.
“Ông ấy là ông của Hân Viêm.... ...” Phó Quan Nhã nói nhỏ.
Cô không ghét Tô Vô Địch, hơn nữa vào hôm đám cưới, thấy ông dắt tay Tô Ấu Dung vào khách sạn, cô chỉ thấy ông là một ông cụ rất hiền lành.
Có lẽ, ông ấy có suy nghĩ riêng của mình, có lẽ ông độc đoán, nhưng lại không phải vì bản thân. Hơn nữa, ông đã giúp Điền Hân Viêm rất nhiều, cứu một đứa bé bất lực ra khỏi hoàn cảnh khổ sở, giáo dục anh nên người.... ... Cô không cách nào ghét một người như vậy được.
“Được rồi! Muốn cãi thì ra ngoài cãi, ở đây im lặng cho Nhã Nhã nghỉ ngơi!” Mẹ Phó đuổi cả cha Phỏ ra ngoài.
“Con gái của con rất đẹp, chẳng có chút nào giống khỉ cả!” Người mở miệng phản bác, bảo vệ danh dự của bé con, không phải Phó Quan Nhã.... ..... Cô còn chưa can đảm tới mức chống đối Tô Vô Địch..... Mà là cha của bé con.
“Làm sao con biết đó là con của con, ly hôn lâu như vậy, ai biết nó.... ...” Tô Vô Địch chỉ nói một nửa thì ngừng, tự biết mình lỡ lời, nhưng lời đã nói ra, không thể nuốt vào lại.
Điền Hân Viêm mặc dù trầm mặc, nhưng ánh mắt lại phản ánh sự bác bỏ mãnh liệt của anh.
Tô Vô Địch hiểu tính Điền Hân Viêm, ánh mắt sắc bén, môi mím chặt, là điềm báo của việc không vui.
“Ấu Dung, em đưa ông về đi.” Hồi lâu, Điền Hân Viêm chỉ nói một câu như vậy.
Tô Vô Địch tự biết đuối lý, không hề phản đối, cúi đầu đi ra khỏi phòng bệnh như một đứa bé đã phạm lỗi, Tô Ấu Dung đi theo phía sau, nhẹ nhàng khép cửa lại.
“Lão già Tô Vô Địch chết tiệt này! Miệng thật thối! Mấy lời như vậy cũng dám nói!” Phó Quỳnh Sâm tiếc trong tay không có muối, nếu không ông đã ném vài vốc trừ tà!
Lại Bì nghe vậy kinh ngạc hỏi, “Tô, Tô Vô Địch? Người được gọi là..... ‘Mãnh hổ’ trong ngành bất động sản ngày xưa?!”
“Đúng! Chính là ông ấy! Có gì sao?” Dương Sĩ Vĩ trả lời.
“Vậy, cô gái kia là.... .... Là.....” Lại Bì há to mồm.
“Ôi mẹ nó.... ...” Lại Bì gào xong, lao ra ngoài giống như một cơn gió. Tiếng chân cô vang vọng khắp hành lang, không biết đang vội cái gì.
Nhưng, những người ở đây, lúc này không ai có tâm tình quan tâm xem cô đang vội cái gì.
“Sao cậu không cút theo luôn đi?!” Phó Quỳnh Sâm nói.
Thằng nhóc láo toét! Hoàn toàn không hề làm được những việc đã hứa!
Cái gì mà, nhất định sẽ chăm sóc Nhã Nhã, tuyệt đối không để cho cô ấy chịu uất ức! Gì mà, kết hôn với cô ấy là thật lòng, không có nửa phần giả dối!
Kết quả.......
Con gái ông có chỗ nào không phải chịu uất ức?! Ngay cả sinh con, cũng phải thông qua người ở trọ thông báo giùm họ mới biết. Làm cha mẹ, ai có thể không giận chứ?!
“Cha......” Phó Quan Nhã có chút không nỡ. Cô vẫn còn..... Rất quan tâm Điền Hân Viêm, chỉ có thể dùng ánh mắt xin cha cô đừng làm khó anh.
Phó Quỳnh Sâm thấy vậy, cũng không nỡ khiến con gái buồn, đành quay mặt đi, không nhìn Điền Hân Viêm.
“Anh....... Có muốn ẵm bé con không?” Phó Quan Nhã nhẹ giọng hỏi Điền Hân Viêm. Cô nhận ra, anh rất muốn, trong mắt anh tràn đầy khát vọng.
Người tôi muốn ôm nhất là em. Những lời này nếu thốt ra, chắc chắn sẽ bị ‘cha vợ cũ’ trực tiếp đánh bay ra ngoài.
Nhưng anh thật sự rất muốn ôm cô. Một cái ôm thể hiện sự cám ơn, áy náy, và càng nhiều là..... thương tiếc. Cám ơn vì cô đã cực khổ, xin lỗi vì đã hại cô phải cực khổ.......
“Có.” Điền Hân Viêm gật đầu, đến gần giường bệnh, nhận lấy bé con, tuy rằng động tác rất vụng về. Thật may là bé con không bị anh đánh thức, cũng không phát ra tiếng kháng nghị.
Điền Hân Viêm nhìn gương mặt ngủ say của bé con thật lâu, tìm kiếm nét di truyền trên người bé con, lỗ mũi giống ai, đôi mắt giống ai.... Cuối cùng, ánh mắt anh lại trở lại trên người Phó Quan Nhã.
“Mặt và mắt em.... Có đau không?”
Lúc sinh phải rặn rất dữ khiến những mạch máu nhỏ trên mặt và mắt cô bị vỡ, khuôn mặt rất đỏ, cả tròng mắt cũng đầy máu li ti, trông rất ghê người.
“Dạ?” Phó Quan Nhã chưa có cơ hội soi gương nên cô không biết tại sao anh lại hỏi vậy.
“Qua một thời gian sẽ tự hết thôi.” Mẹ Phó đáp.
“Hai người đang nói gì vậy?”
Mẹ Phó giúp Phó Quan Nhã chỉnh giường cho cô nằm xuống.