Thể xác không mệt, nhưng tinh thần cô cứ ủ rũ không muốn động, ngay cả cầm điều khiển mở ti vi cũng thấy không có sức.
“Một ngày dài đằng đẵng......” Cô vùi mặt vào gối dựa, thì thầm.
Chuông điện thoại vang vọng trong phòng khách an tĩnh, cô duỗi tay bắt lấy, chữ ‘Alô’ vẫn còn nằm trong điện thoại chưa kịp phát ra, thì đầu bên kia còn nóng vội hơn cô, “... ... Hân Viêm phải không?”
Giọng nói rất nhẹ, rất ngọt, khi hô tên Điền Hân Viêm bởi vì mang theo chút lo lắng nên nghe rất đáng yêu.
“Anh ổn chứ? Em thấy tin tức nói công ty anh xảy ra sự cố......”
Phó Quan Nhã không hiểu gì cả. Tin tức? Sự cố?
Cô bèn bật ti vi lên, mở kênh tin tức.
Mặt Điền Hân Viêm xuất hiện trên ti vi, kèm theo dòng phụ đề, “Đội ngũ công nhân bị thương.... ...”
Hình ảnh nhóm Điền Hân Viêm xuất hiện trong cửa sổ nhỏ của màn hình ti vi, đang bị giới truyền thông bao vây, tranh nhau đặt câu hỏi. Dương Sĩ Vĩ vừa ngăn trở vừa thay Điền Hân Viêm trả lời.
Thì ra đây là lý do anh lỡ hẹn tối nay?
Chuyện nghiêm trọng như vậy.... ...
“Hân Viêm....... Em biết anh còn giận em, không muốn nói chuyện với em, nhưng em rất lo cho anh.... ...” Giọng nữ bên kia rất mềm yếu, ngay cả Phó Quan Nhã nghe xong cũng thấy lòng mềm nhũn.
Trong đầu cô bỗng hiện lên......
‘Thanh mai trúc mã của Điền Hân Viêm.’
“Anh ấy vẫn chưa về, chắc còn đang ở đó xử lý sự cố...... Xin hỏi cô là ai?”
Bên kia kinh ngạc, thở dốc một tiếng, to đến mức Phó Quan Nhã cũng nghe thấy được.
“Cô.... Cô có phải là vợ của Hân Viêm?” Bốn chữ vợ của Hân Viêm nói run run giống như vợ cả đang bắt gian tại giường!
“Đúng, là tôi.”
“Tôi.... ..... Tôi chỉ là bạn cũ của Hân Viêm, thấy tin tức nên gọi tới hỏi thăm thử.... .... Xin lỗi, tôi.......”
“Không sao, cô trực tiếp gọi di động cho anh ấy đi, hay cô muốn để số lại, chờ anh ấy về tôi sẽ kêu anh ấy gọi lại cho cô?”
“Không cần....... Anh ấy sẽ không gọi lại đâu.” Mấy chữ cuối rất nhỏ như Phó Quan Nhã vẫn nghe thấy được.
Cô bỗng thấy đồng tình cho người kia.
Yêu nhau hai mươi năm, giờ gọi điện thoại còn phải nơm nớp lo sợ, vị trí ‘vợ Điền Hân Viêm’ đáng lẽ thuộc về mình, nay lại nhường cho người khác. Hai mươi năm bao gồm tuổi xuân tươi đẹp nhất của người con gái......
“Hay là, một lát cô gọi lại đi?” Phó Quan Nhã chỉ có thể nói như vậy.
“Được....... Cám ơn cô, tạm biệt.” Bên kia cúp máy, chỉ còn lại tiếng tút tút.
“Sao có cảm giác....... Như ăn trộm vậy?” Giống như đã cướp đi vật yêu thích của người khác? Biến thành người xấu.....
Phó Quan Nhã lại nằm cuộn người trên sa lon, nhìn chằm chằm tin tức, nhưng suy nghĩ đã bay xa.
Trên ti vi, vẻ mặt Điền Hân Viêm rất nghiêm túc.
Phó Quan Nhã nằm thẫn thờ đến mức Điền Hân Viêm mở cửa vào nhà, cũng không nghe thấy.
Cho đến khi anh lên tiếng, “Em cũng đang xem tin tức?”
Cô lập tức co chân lại, chừa chỗ cho anh.
Mười một giờ? Trễ vậy rồi sao?
“Những công nhân kia sao rồi?” Mấy chữ ‘cấp cứu, trong tình trạng nguy hiểm’ không ngừng xuất hiện trên ti vi, khiến người ta run như cầy sấy. “Chờ người cuối cùng được đưa ra khỏi phòng mổ, anh mới về, may mắn là đã qua cơn nguy hiểm.”
“Sao lại xảy ra sự cố vậy?”
“Giàn giáo sụp, công nhân rơi thẳng xuống, có mấy người bị giàn giáo đè bị thương!” Điền Hân Viêm tháo cà vạt, nằm xuống sa lon, trông rất mệt mỏi.
Cô rót một ly trà cho anh. Anh nhận lấy uống ừng ực.
“Uống từ từ thôi.” Cô sợ anh bị sặc, vội nói.
“Lần thứ tư lỡ hẹn. Xin lỗi em!”
“Đó là chuyện nhỏ, công trình xảy ra sự cố tất nhiên phải ưu tiên xử lý, mạng người quan trọng mà!” Sau khi biết lý do anh lỡ hẹn, cô đâu thể so đo gì nữa.
Anh ôm cô, cười gượng.
“Lần sau anh mà lỡ hẹn nữa, tùy em xử trí! Tuyệt không có lần thứ năm!” Anh nói.
“Lý do lỡ hẹn thế này, em cũng hi vọng không có lần thứ hai.”
“Khâu quản lý công trường có vấn đề, trừ việc bồi thường cho những công nhân bị thương, phải kiểm tra lại mới được!”
“Anh nhanh đi tắm rửa ngủ sớm đi! Ngày mai tính tiếp!”
“Ừ!” Điền Hân Viêm đứng dậy, bước lên cầu thang.
Phó Quan Nhã giãy giụa một lúc, rốt cuộc quyết định mở miệng. “Có một người nói là bạn cũ của anh, xem thấy tin tức, nên gọi điện thoại hỏi thăm anh.” Cô vốn định không nói, nhưng không nói lại thấy người kia rất đáng thương. đ.d le/quý,,đôn Cô biết người kia phải lấy hết dũng khí mới dám gọi điện tới.
Điền Hân Viêm dừng bước, nhìn cô hỏi, “Có nói tên không?”
“Dạ không!” Cô cũng rất muốn biết, thanh mai trúc mã của anh tên là gì.
“Nam hay nữ?”
“Nữ.”
Có vẻ Điền Hân Viêm đã biết là ai, vẻ mặt bỗng trở nên lạnh hẳn, dù vẻ lạnh lùng đó không phải dành cho cô, nhưng cô vẫn thấy rét run cả người.
Anh lại hỏi, “Nói cái gì?”
“Không nói gì hết.......”
Chỉ kêu tên anh một cách thân mật, Hân Viêm...... Cách gọi mà ngay cả cô còn không dám gọi. Chỉ nói là, biết anh còn giận, không muốn nói chuyện với người đó, rất lo lắng cho anh......
“Anh biết rồi.” Điền Hân Viêm tiếp tục lên lầu.
“Anh..... Gọi lại cho cô ấy đi, nếu như..... Anh biết là ai.” Phó Quan Nhã, mày ngu hả? Bảo chồng mình gọi điện cho người tình cũ?!
“Nếu cô ấy thấy sự cố trên bảng tin, hai ngày nữa cũng sẽ thấy tin sự cố đã được giải quyết trên ti vi thôi.” Ngụ ý, không cần gọi điện trả lời.
Phó Quan Nhã không biết nên thở phào nhẹ nhõm, hay nên thở dài cho cô thanh mai trúc mã kia.
Dĩ nhiên cũng có khả năng...... Anh lén cô gọi điện cho người kia, nếu vậy, cô sẽ làm bộ không biết...... Ít nhất, lần này sẽ làm bộ như không biết.
Thừa dịp Điền Hân Viêm đi tắm, Phó Quan Nhã cũng lên lầu hai tắm rửa sạch sẽ, thay áo ngủ, đến phòng bếp pha một ly bột yến mạch uống từng chút từng chút một.
Cô cố ý chừa thời gian cho anh gọi điện, nếu như anh muốn. Qua hơn mười phút sau, cô mới về phòng ngủ ở lầu ba.
Anh còn đang nằm xem tài liệu trên giường.
“Anh mau ngủ đi.” Đã mệt một ngày, trước lúc ngủ còn làm việc?
“Hôm nay xảy ra sự cố bất ngờ, có một vài tài liệu không xem kịp.”
“Anh chẳng phải là học sinh đi thi, lười một lần sẽ có người dám mắng anh sao? Ông Điền!”
“Bà Điền, đây là vấn đề trách nhiệm!” Anh bắt chước cách gọi của cô.
“Ông Điền, thiếu ngủ sẽ có quầng thâm ở mắt, lông mày anh đã vừa rậm vừa đen, thêm con mắt đen nữa, khuôn mặt sẽ trông rất dữ, rất dọa người đó!”
“Bà Điền, diện mạo là do trời sinh, em đang công kích đến vấn đề huyết thống, hơn nữa còn liên đới đến Điền Bảo Bảo!”
“Điền Bảo Bảo?”
Là chỉ.... Con của anh và cô?
“Sau này, Điền Bảo Bảo có năm mươi phần trăm khả năng sẽ có lông mày rậm, mắt đen, vẻ mặt hung dữ, chẳng lẽ mẹ nó cũng ghét bỏ nó?” Anh không tin cô sẽ ghét bỏ.
“Nếu là con của em, dĩ nhiên em sẽ khen nó lạnh lùng đẹp trai.”
Ý là, người cha như anh, theo cách nhìn của cô, được cho là, lạnh lùng đẹp trai?!
“Nhưng, nếu là con gái mà như vậy.... ... Sẽ rất phiền toái.” Cô khổ não nói.
Con gái giống như anh. Phiên bản Điền Hân Viêm con gái, với đôi mày rậm, và cái mũi rất cao.... ...
“Cho con một nửa tài sản làm của hồi môn, dù không ai lấy, cũng không lo về cuộc sống sau này! Yên tâm!”
“Còn chưa có thai, mà cứ nói như em sắp sinh rồi vậy.... ...” Phó Quan Nhã đỏ mặt lẩm bẩm.
Đây là lần đầu anh nói về chuyện tương lai với cô...... Giống như mọi chuyện sẽ xảy ra vậy!
Cô bò lên giường, lấy tài liệu của anh đi, đeo cho anh chiếc vòng tay năm màu lúc chiều cô làm cho anh.
“Đây là?”
“Là vòng tay bình an! Xem thử có vừa tay anh không đã.”