Lúc đó, chẳng những anh không khổ sở, mà còn còn cảm thấy nhẹ nhõm vì được giải thoát.......
“Ông anh tốt với anh không?” Phó Quan Nhã buồn buồn hỏi.
“Rất tốt! Những gì cháu gái ông có, anh đều có. Ông không hề xem anh là người ngoài, tận tình dạy dỗ anh, không cần báo đáp.”
Thật sự không cần hồi báo?
“Em rất muốn đi cám ơn ông, chờ ông khỏe hơn, anh dẫn em đi gặp ông được không?” Phó Quan Nhã rất muốn đi gặp người đã thay đổi cả cuộc đời của Điền Hân Viêm.
Anh không thể đồng ý. Vì cô rất cảm kích Tô Vô Địch, nhưng Tô Vô Địch thì đang muốn đuổi cô đi! Bữa tối nay đã tan rã trong không vui, cũng do ông lại tiếp tục yêu cầu anh phải ly hôn với cô....... Một yêu cầu hết sức vô lý, hết sức khó khăn.
Một bên là người anh kính trọng cả đời, xem là người ông thân thiết nhất, một bên là người vợ duy nhất của anh, người anh muốn nắm tay đi hết cuộc đời. Anh rất tham lam, vừa không muốn Tô Vô Địch đau lòng, vừa muốn có được cô.
Điền Hân Viêm chỉ hy vọng, sớm tìm được biện pháp vẹn toàn cả đôi bên.... .....
Một sáng tinh mơ, chuông điện thoại bàn vang vọng khắp phòng khách.
“Mới sáu giờ....... Ai gọi vậy ta?” Phó Quan Nhã đang chiến bánh trứng, nghe điện thoại reo, bèn chạy nhanh tới, sợ điện thoại reo lâu quá sẽ đánh thức Điền Hân Viêm. Tối qua, anh thiết kế tới khuya mới ngủ, cô muốn cho anh ngủ thêm chút nữa, dù chỉ nửa tiếng cũng được.
“A lô!” Phó Quan Nhã vừa bắt máy vừa thở hổn hển.
Giọng đối phương còn gấp hơn cả cô, “Bà Điền? Tôi là Tô Ấu Dung đây! Hân Viêm có ở đó không?”
“Có, anh ấy đang ngủ.”
“Xin lỗi, xin cô mau nói cho anh ấy biết, ông nội..... Ông nội vào phòng cấp cứu rồi! Mong anh ấy mau tới đây!” Xong, Tô Ấu Dung nhanh chóng nói tên bệnh viện ra.
Phó Quan Nhã hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ tại sao Tô Ấu Dung lại gọi điện thoại bàn để thông báo, chỉ biết chuyện rất khẩn cấp, bèn nói “Được, tôi lập tức gọi anh ấy dậy......”
Phó Quan Nhã vội vã chạy lên lầu, bước một lần hai bậc thang, tại chỗ ngoặt, vấp một cái, trầy đầu gối. Cô bò dậy, chạy tiếp, vừa chạy vào phòng ngủ vừa hô to, “Anh, mau dậy đi! Ông vào phòng cấp cứu rồi!”
Điền Hân Viêm lập tức mở mắt ra, tỉnh cả ngủ, nhanh chóng kiểm tra di động.... ... Nếu Tô Vô Địch có gì, Ấu Dung sẽ lập tức gọi điện thoại cho anh ngay.
Phó Quan Nhã đang kể lại Tô Ấu Dung gọi điện thoại bàn nói đã đưa ông vào bệnh viện.......
“Ôi, điện thoại hết pin rồi.” Điền Hân Viêm nhanh chóng thay quần áo, chạy xuống lầu, định tự lái xe đi.
“Em đi với anh.... ...” Phó Quan Nhã chạy theo sau nói.
Điền Hân Viêm không quay đầu lại, mặc dù bước gấp, nhưng vẫn không có vẻ hoảng hốt, “Em không cần đi đâu, cũng chẳng giúp được gì!” Chỉ càng làm hỏng thêm!
Bỗng, Phó Quan Nhã nghe thấy mùi khét, đột nhiên nhớ ra, “Bánh chiên của em!” Cô vội vàng chạy vào bếp, tắt lửa, mở cửa sổ cho mùi khét tản đi, lúc vọt ra cửa, thì xe của Điền Hân Viêm đã chạy xa mất.
Cô đứng ngây vài giây, rồi mới đi vào, trong không khí vẫn ngập tràn mùi khét, nhắc nhở cô vẫn chưa dọn dẹp phòng bếp bi thảm.
Phó Quan Nhã đi vào bếp, vừa cọ rửa cái chảo bị cháy đen, vừa suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy không yên lòng, bèn để nùi cọ nồi xuống, lau vội tay nước lên tạp dề, cởi tạp dề chạy ra ngoài.
Cô rất lo lắng cho ông của Điền Hân Viêm, mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng bằng vào những lời anh nói, cô không thể không kính yêu ông, thật lòng hi vọng ông bình an vô sự. “Đương nhiên em biết em không giúp được gì, nhưng ít ra....... Em có thể làm bạn bên cạnh anh.” Cô vừa lẩm bẩm vừa ngoắc tắc xi đi đến bệnh viện.
Ngoài cửa phòng cấp cứu của mỗi bệnh viện luôn rất loạn, đủ kiểu người bệnh, và cả những người thân lòng nóng như lửa đốt.
Phó Quan Nhã giống như con ruồi mất phương hướng, chỉ biết đi lung tung tìm kiếm bóng dáng Điền Hân Viêm. d. đàn., lê! quý $ đôn ^ Cô không biết tên ông anh, nên không thể hỏi thăm phòng bệnh ở đâu, đành đi mò từng phòng.
Cô không thấy anh trong phòng nhận bệnh của bệnh viện, bèn nói thầm, “Chẳng lẽ đã đưa vào phòng hồi sức cấp cứu? Nếu như tình huống nguy kịch.......”
Phó Quan Nhã đi theo bảng hướng dẫn đến phòng hồi sức cấp cứu, cô cứ đi lung tung, may mắn tới chỗ quẹo của hành lang thì thấy Điền Hân Viêm và Tô Ấu Dung.
Bởi vì lặng lẽ đi theo nên cô không dám đi ra. Nhưng, có vẻ....... tình trạng trước mắt cũng không thích hợp cho sự xuất hiện của cô.
Tô Ấu Dung đang khóc thút thít không ngừng, nước mắt chảy như mưa, ướt đẫm vạt áo trước ngực Điền Hân Viêm, dáng vẻ rất đáng thương.
“... ..... Là lỗi của em, đáng lẽ em phải cẩn thận hơn.... ... Không nên vội vã nói ra chuyện của em và Phồn Mộc......” Tô Ấu Dung vừa khóc vừa nói.
“Không hoàn toàn là lỗi của em, hôm qua lúc anh chống đối ông, sắc mặt ông đã.... ...” Điền Hân Viêm an ủi, muốn nhận lỗi về mình.
Tô Ấu Dung lắc đầu, “Buổi sáng.... ... Ông lại bắt đầu càm ràm, quở trách chuyện anh kết hôn, mắng anh rất nhiều....... Em thật sự không nhịn được, mới cãi lại.... ....”
“Đừng khóc.” Hiển nhiên Điền Hân Viêm không biết phải đối phó với nước mắt của phụ nữ như thế nào.
“Ông rất tức giận.... ... Nói sao em có thể làm chuyện có lỗi với anh, yêu Hạ Phồn Mộc còn bị anh ta vứt bỏ....... Nhưng ông vẫn kiên trì cho rằng cả em và anh đều sai.... ... Cần phải xin lỗi lẫn nhau và sửa chữa sai lầm.... ....”
Yêu Hạ Phồn Mộc làm cuộc sống của Tô Ấu Dung lệch hẳn sang một quỹ đạo khác. Dù biết Hạ Phồn Mộc nhiều năm, nhưng đối với Tô Ấu Dung, Hạ Phồn Mộc chỉ xem như là ‘quen biết’, nếu không do ngày đó, hai người tham gia một bữa tiệc, trùng hợp ngồi chung một bàn, không tránh khỏi phải nói chuyện xã giao, sau đó biến thành.... ......
Tô Ấu Dung biết rất rõ Hạ Phồn Mộc nổi tiếng lăng nhăng, không thật lòng với bất kỳ ai. Nhưng theo Tô Ấu Dung điều đó đại biểu cho ‘tự do’, ‘phóng khoáng’... ...... Là những gì mình đang thiếu.
Tô Ấu Dung hóa thân thành con thiêu thân lao đầu về phía ngọn lửa rực cháy ‘Hạ Phồn Mộc’.
Hạ Phồn Mộc hoàn toàn không hề yêu Tô Ấu Dung, chỉ đơn giản là vui chơi, cũng đã nói rõ trước khi quen nhau, nhưng Tô Ấu Dung lại ngày càng lún sâu vào.
Nếu không có việc đó, Tô Ấu Dung và Điền Hân Viêm chắc chắn sẽ như Tô Vô Địch hi vọng, kết hôn, sinh con.... ....
Tô Ấu Dung quá ham mê kích thích, khát vọng sự nhiệt tình, từ một đứa trẻ ngoan biến thành đứa trẻ phản nghịch, bỏ qua hạnh phúc của mình, tự tay nhường cho người khác.
“Những chuyện đó, em không cần phải nói cho ông, đã qua hết rồi.”
“Em không muốn ông nội hiểu lầm anh. Là em hại anh thất vọng. Em là kẻ đáng ghét.... ... Em đã phá hoại tình cảm của chúng ta, tổn thương anh.... ...” Tô Ấu Dung càng nói càng khóc dữ, nếu không nhờ dựa vào Điền Hân Viêm có lẽ đã té ngồi lên mặt đất.
“Anh không có bị tổn thương, Ấu Dung, hiện giờ anh sống.... ...” Rất tốt. Hai chữ này còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì Tô Ấu Dung đã chen ngang.
Tô Ấu Dung ngửa đầu nhìn Điền Hân Viêm, thầm nghĩ, mình biết mình rất tùy hứng, rất vô lý, nhưng nếu không nói mình sẽ hối hận cả đời, sẽ không thể tự tha thứ cho mình.... ...
Tô Ấu Dung nắm thật chặt tay Điền Hân Viêm, khóc nói, “Hân Viêm, em thật sự rất sợ mất đi ông nội....... Em sợ ông không yên lòng vì em....... Em sợ ông sẽ ôm tiếc nuối rời xa nhân gian.... ..... Cầu anh.... ..... Kết hôn với em...... Giả cũng được...... Chúng ta kết hôn để ông nội được như nguyện, được không? Có được không.... ....” Nói xong, Tô Ấu Dung lại tiếp tục khóc.
Điền Hân Viêm lạnh lùng cau mày.
Phó Quan Nhã cho là Điền Hân Viêm sẽ lập tức cự tuyệt loại yêu cầu này.......
Nhưng Điền Hân Viêm không có, chỉ siết chặt bàn tay đang đặt trên vai Tô Ấu Dung, yên lặng.
“Thì ra, người nhận nuôi Điền Hân Viêm là ông nội của Tô Ấu Dung......” Phó Quan Nhã tự nói. Chính vì vậy, Điền Hân Viêm và Tô Ấu Dung mới lâu ngày sinh tình, từ quan hệ anh em biến thành người yêu. d. đ, lê !qu,.ýddon Sau lại, vì Tô Ấu Dung yêu Hạ Phồn Mộc nên hai người mới tan rã. Nhưng ông nội Tô Ấu Dung lại cho rằng Điền Hân Viêm là cháu rể duy nhất của mình, muốn giao Tô Ấu Dung cho Điền Hân Viêm.... ...
“Hèn chi, mãi không chịu dẫn mình đi gặp ông. Ông chắc chắn rất ghét mình, không thể nào nói chuyện nhẹ nhàng với mình được.”
Có mấy bác sĩ đi tới chỗ Điền Hân Viêm, có lẽ là người quen, vì cô nghe anh chào với người đi đầu là ‘Viện trưởng’.
Viện trưởng giải thích tình hình bệnh tật của Tô Vộ Địch cho hai người.
Phó Quan Nhã chỉ nghe loáng thoáng, nhưng nhìn vẻ mặt hai người thì đoán có lẽ tình huống không được lạc quan cho lắm.
Tô Ấu Dung vẫn khóc thút thít, run rẩy bả vai gầy gò.
Viện trưởng nói, “Không phải đã dặn đi dặn lại, ông ấy không khỏe, mọi chuyện cứ nghe theo ông ấy hết, đừng cãi sao? Cũng chẳng còn mấy năm, hai đứa....... Ai!”
“Tất nhiên.” Viện trưởng nói xong, đi vào phòng hồi sức với mấy bác sĩ còn lại.
“Hân Viêm.... ...” Tô Ấu Dung hoảng sợ nói.
“Ông sẽ không sao đâu!” Điền Hân Viêm chỉ có thể an ủi như vậy.
Sau đó, hai người đều yên lặng, chờ cuộc cuộc cấp cứu kết thúc. Còn Phó Quan Nhã lại yên lặng rời khỏi bệnh viện.
“Vốn muốn ở bên cạnh anh, nhưng xem ra..... Có Tô Ấu Dung ở đó, mình đi ra...... Sẽ khiến mọi người thêm lúng túng thôi.” Hơn nữa, lời cầu xin của Tô Ấu Dung vẫn còn văng vẳng bên tai cô. Sau đó là lời của viện trưởng.... ....
“A!” Phó Quan Nhã bỗng cảm thấy bụng quặn lên từng cơn, “Kỳ lạ, hình như hơi đau.......” Chẳng lẽ cô ăn cái gì không hợp? Không đúng, cơn đau này rất lạ.... ... Nhất định là do chưa ăn sáng nên dạ dày mới kháng nghị đây.
“Điền Hân Viêm cũng chưa ăn sáng, đi mua cho anh một phần vậy!”
Phó Quan Nhã tới quán ăn trước bệnh viện, mua bốn cái Hamburger, ba ly cà phê, anh hai cái, cô và Tô Ấu Dung mỗi người một cái.
Phó Quan Nhã đang suy nghĩ phải đưa bữa sáng cho hai người kia bằng cách nào thì vừa lúc có một bà cụ đang đi về hướng đó, cô bèn nhờ bà cụ giúp giùm....... còn lo lắng bà cụ có thể nghi ngờ cô là người xấu muốn đưa bữa sáng có độc hay không, ai ngờ bà cụ rất nhiệt tình, đồng ý ngay không cần suy nghĩ.
Chỉ mấy bước ngắn ngủi, bữa sáng đã đến tay Điền Hân Viêm.
Không phải ai cũng nghĩ ‘bản tính con người là thiện’ như bà cụ, bữa sáng từ trên trời rơi xuống, không rõ nguồn gốc, ai dám ăn?
Điền Hân Viêm hỏi thăm bà cụ, ai đưa bữa sáng cho bà, nghe bà cụ miêu tả, anh đã đoán được người đó là ai.
Thực ra trong lòng anh đã sớm có đáp án, người hiểu rõ sở thích của anh, sức ăn của anh, trừ bà ‘Ngọt’ (Ngọt trong ‘ngọt ngào’ là ‘Điềm’ đọc giống ‘Điền’) còn có thể là ai khác?
“Hân Viêm, anh dám ăn?” Tô Ấu Dung chưa kịp ngăn, Điền Hân Viêm đã cắn một miếng lớn.
“Yên tâm ăn đi.” Anh đưa cho Tô Ấu Dung một cái.
“Nhưng.......”
“Là Quan Nhã.”
“... ..... Cô ấy tới bệnh viện?” Tô Ấu Dung nhìn xung quanh kiếm.
“Ừ.”
“Sao cô ấy không tự đưa cho anh?”
“Anh đã nói cô ấy không nên tới.” Chắc sợ anh mắng nên mới không xuất hiện. Nếu sợ bị mắng còn tới làm gì, không biết!
Tô Ấu Dung phát hiện khi Điền Hân Viêm nói đến Phó Quan Nhã, vẻ mặt anh bỗng trở nên rất dịu dàng, khác hẳn với sự dịu dàng dành cho ‘đứa em gái’ là mình.
Thay vì nói hai người yêu nhau, thật ra hai người càng giống người thân quan tâm chăm sóc nhau hơn, không có sự nồng nhiệt, không có độc chiếm, chỉ tĩnh tĩnh lặng lặng.
“Anh rất thích cô ấy? Vẻ mặt của anh cho biết, anh đang yêu.”
Điền Hân Viêm không phủ nhận, cũng không cách nào phủ nhận.
“Cho nên, yêu cầu kết hôn với em...... Anh sẽ không đồng ý?” Vẻ mặt Tô Ấu Dung như đưa đám.
Có lẽ, trong đó có một ít là ganh tỵ vì cảm thấy mình không thể khiến Điền Hân Viêm quan tâm hết lòng như Phó Quan Nhã, nhưng phần nhiều vẫn là vì không thể thỏa mãn yêu cầu của Tô Vô Địch.... .....
Vẻ mặt Điền Hân Viêm bỗng trở nên lạnh lùng, nụ cười nhạt nhòa, rồi nhanh chóng biến mất.
Đang lúc Tô Ấu Dung cho là anh sẽ trả lời ‘Không.’ thì Điền Hân Viêm lại nói.... ...