Anh Chàng Ngọt Ngào

Chương 9-1



Phó Quan Nhã sau khi xác nhận bữa sáng đã đến tay Điền Hân Viêm, lại thấy anh đã cắn một miếng to, bèn nhanh chóng rời đi.

Cô sẽ không ngốc tới mức đứng tại chỗ chờ anh tới bắt đâu! Nhưng, đến tối, chắc chắn sẽ bị anh ép hỏi sao cô không nghe lời, trộm tới bệnh viện làm gì?

Thân là bà chủ nhà, sau khi làm chuyện ‘xấu’, chỉ có thể cố gắng quét dọn nhà cửa sạch sẽ hơn để lấy lòng ‘ông chủ’, dời bớt sự chú ý của anh sang việc khích lệ cô đã hoàn thành tốt ‘nhiệm vụ’. Cho nên, cô lau rồi lại lau, lau mặt bàn sáng tới mức có thể soi gương được.......

Làm việc nhà quả là chuyện tốn thời gian nhất. Đến khi cô thở dài một hơi, ngồi liệt trên ghế sa lon thì đã sắp một giờ rưỡi chiều, “Ôi, sao lại đau nữa rồi.... ..... Nhắc mình phải ăn trưa sao?” Cô đứng lên, vào phòng bếp chế một tô mì, mặc dù không thấy ngon miệng, nhưng vẫn cố gắng ăn hết.

Bỗng có tiếng động ở cửa trước.

“Chẳng lẽ anh về?”

Phó Quan Nhã vội đặt tô mì xuống, chạy ra mở cửa.

Ngoài cửa, không phải Điền Hân Viêm, mà là thư ký Dương Sĩ Vĩ.

“Xin chào!” Dương Sĩ Vĩ lễ phép gật đầu với cô, theo sau là một người đàn ông trung niên mặt đồ vest màu xám.

“Cậu tìm Hân Viêm à? Anh ấy đang ở bệnh viện vẫn chưa về.......”

“Không, tổng giám đốc đã gọi nói anh ấy sẽ không đến công ty, kêu tôi đến đây lấy một vài thứ.”

“Hóa ra là vậy, mời vào!”

Phó Quan Nhã lui ra, để hai người vào, rồi rót cho hai người hai ly nước trái cây.

“Anh ấy có nói với cậu, ông sao rồi không?”

“Cấp cứu thành công, trước mắt đã chuyển sang phòng chăm sóc đặt biệt.”

Phó Quan Nhã gật đầu, thấy an tâm hơn chút.

“Anh ấy ở lại bệnh viện chăm sóc ông sao? Tôi cần chuẩn bị gì cho anh ấy?”

“Điện thoại di động, cục sạc, laptop, ba tài liệu thiết kế để trên bàn và mấy bộ quần áo.” Dương Sĩ Vĩ nói.

“Được, cậu chờ một chút, để tôi đi lấy.” Phó Quan Nhã chạy nhanh lên lầu ba, vừa chạy vừa nhẩm lại, sợ lấy sót.

Mấy phút sau, cô chạy xuống, tay phải cầm một cái bọc nhỏ, dưới nách kẹp tài liệu, tay trái cầm laptop, điện thoại di động và cục sạc.

Dương Sĩ Vĩ kiểm tra lại, thấy không sót thứ gì bèn nói, “Đủ rồi.”

“Tổng giám đốc còn nói một việc, muốn tôi mau chóng xử lý.” Dương Sĩ Vĩ nhìn người đàn ông trung niên một cái, người đó bèn lấy một xấp tài liệu ra đưa cho Phó Quan Nhã.

Cô nhận lấy, đập vào mắt là năm chữ ‘Giấy thỏa thuận ly hôn’ với nội dung như sau,

Bên nam: Điền Hân Viêm. Bên nữ: Phó Quan Nhã.

Vì tính cách hai người không hợp, không thể tiếp tục sống chung, hai bên đồng ý ly hôn......

Phó Quan Nhã sững người, ngước mắt nhìn Dương Sĩ Vĩ, lại nhìn người đàn ông trung niên, cuối cùng cúi đầu nhìn vào tài liệu trong tay.

“Sao lại.... ... Đưa tôi cái này?!” Cô hỏi Dương Sĩ Vĩ.

“Cô biết chữ chứ?” Không cần cậu phải giải thích từng từ đúng không?

“Biết.”

“Giấy thỏa thuận ly hôn, đại biểu tổng giám đốc muốn kết thúc cuộc hôn nhân này.”

Kết thúc.... .... Hôn nhân?

“Tại sao?”

“Cô hỏi tôi....... Tôi biết hỏi ai? Tôi chỉ làm theo lệnh của tổng giám đốc!”

Phó Quan Nhã nói chuyện với Dương Sĩ Vĩ, nhưng càng giống như đang tự hỏi tự đáp, “Chúng tôi không có cãi nhau, cho đến ngày hôm qua...... Vẫn còn rất tốt mà?”

“Cô......” Cho dù là khôn khéo như Dương Sĩ Vĩ cũng không hề có kinh nghiệm xử lý những chuyện như thế này, thấy vẻ mặt khiếp sợ của Phó Quan Nhã, thì thật sự không cách nào thản nhiên nói ra những điều kiện ly hôn được.

Thật may là mình có dẫn theo luật sự, loại đàm phán lạnh lùng thế này, giao cho luật sư là tốt nhất.

Luật sư nhận được ánh mắt cầu xin của Dương Sĩ Vĩ, hắng hắng giọng, chủ động nói, “Cô Phó, ông Điền có đưa ra vài điều kiện ly hôn như sau, tiền chu cấp một tháng mười vạn nhân dân tệ, cộng thêm một căn hộ trong khu nhà Tín Nghĩa mới xây. Chỉ cần cô ký đơn này, lập tức sẽ sang tên căn hộ cho cô, phí quản lý sẽ do công ty trả.”

Phó Quan Nhã không trả lời, hai người không biết cô có nghe thấy hay không, chỉ biết là sắc mặt cô đã từ từ chuyển thành màu trắng.

“Nhưng có điều kiện phụ kèm theo. Một, cô có năm tiếng để suy nghĩ, qua mỗi nửa tiếng, tiền chu cấp sẽ giảm một vạn...... Cô càng ký sớm, số tiền càng cao. Bắt đầu tính giờ từ lúc này.” Luật sư nói xong, bắt đầu mở chế độ tính giờ trong di động lên.

“Hai, sau năm tiếng, nếu cô vẫn không ký, quyền lợi về căn hộ sẽ bị hủy bỏ. Ông Điền sẽ gửi đơn xin ly hôn lên tòa án. Xin lỗi cho tôi nói thẳng, chính tôi đã đề nghị ông ấy làm như vậy, có thể tiết kiệm được không ít tiền, không cần cho quá nhiều tiền chu cấp.”

“Luật sư Trần!” Dương Sĩ Vĩ ý bảo không nên nói nữa.

“Cô Phó, cô càng ký sớm thì càng có lợi cho cô.” Luật sư Trần không hề cảm thấy mình nói sai cái gì.

“Chuyện như vậy.... ... Sao anh ấy không tự mình nói với tôi?” Cô hỏi Dương Sĩ Vĩ.

Bởi vì không biết phải nói sao với cô, mới đẩy tôi vào hố lửa đó! Nhất định là vì anh ấy không dám đối mặt với cô.... ...

Dương Sĩ Vĩ rất muốn nói như vậy, nhưng không được, vì tổng giám đốc đã dặn cậu không được lắm miệng.

“Tôi gọi điện hỏi anh ấy....... Tôi không tin anh ấy muốn ly hôn.......” Phó Quan Nhã định gọi điện, nhưng Dương Sĩ Vĩ lại lắc lắc chiếc di động Điền Hân Viêm quên mang theo đang ở trong tay mình, mặt lộ vẻ tiếc nuối.... ....

Mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán cô, trượt dọc xuống theo gương mặt, nhưng cô không hề biết.

“Chờ khi anh ấy quay lại tôi sẽ hỏi.... ....”

“Đến lúc đó, sợ rằng tiền chu cấp cho cô chỉ còn lại không tới 221 đồng.” Luật sư Trần nói.

“Cô không khỏe sao?” Dương Sĩ Vĩ là người đầu tiên phát hiện Phó Quan Nhã có vẻ là lạ.

“Sao......?” Cô nghe không rõ.

“Cô không khỏe sao?” Dương Sĩ Vĩ dìu Phó Quan Nhã đứng lên.

“Bụng.... .... Hơi đau.... ....” Cô cúi gập người xuống, không thể đứng thẳng nổi, tay vẫn cầm thật chặt Giấy thỏa thuận ly hôn.

“Luật sư Trần, mau đi lấy xe đi! Đưa cô Phó đến bệnh viện!” Dương Sĩ Vĩ nhanh chóng bế ngang Phó Quan Nhã lên.

“Hả? Ừ!” Luật sư Trần luống cuống móc chìa khóa xe ra, chạy ra ngoài khởi động xe.

Dương Sĩ Vĩ đặt Phó Quan Nhã vào ghế sau. Cả người cô tuôn mồ hôi lạnh ròng ròng, còn Dương Sĩ Vĩ cũng không kém là bao.

Tổng giám đốc, anh ác quá, không bằng điều em đến một cái bộ lạc nào đó ở châu Phi còn sướng hơn!

Phó Quan Nhã nằm trên giường trong phòng cấp cứu, sau khi được tiêm xong mũi an thai thì đã hết đau bụng. Bác sĩ muốn cô ở lại bệnh viện quan sát thêm vài tiếng, nếu không có vấn đề gì nữa mới cho về.

“Để vợ anh nghỉ ngơi nhiều, không xách vật nặng, không chạy nhảy, không có việc gì thì nằm trên giường nghỉ ngơi. Nhớ đi khám thai định kỳ.” Cô điều dưỡng nói với Dương Sĩ Vĩ.

Dương Sĩ Vĩ chỉ có thể ngậm bò hòn làm ngọt cúi người chín mươi độ chào cảm ơn điều dưỡng.

“... ..... Có nói cho tổng giám đốc không?” Dương Sĩ Vĩ ngồi xuống mép giường hỏi.

Phó Quan Nhã vốn đang nhắm mắt, nghe vậy, vội la lớn, “Đừng!”

“Có lẽ sau khi nói xong, chuyện ly hôn sẽ có cơ hội.......” Dương Sĩ Vĩ không tin sau khi Điền Hân Viêm nghe thấy mình có con còn có thể kiên quyết ly hôn được.

“Không đâu, lý do anh ấy muốn ly hôn, hình như tôi đã hiểu.... ....”

Lúc cả người thật đau, thật đau, cô không xác định mình có bị mất ý thức hay không, rõ ràng bên tai rất ồn ào, nhưng lại thấy giống như rất yên lặng, không một tiếng động. Hình ảnh Tô Ấu Dung khẩn cầu, Điền Hân Viêm mím môi không đáp, còn cả, những kí ức tuổi thơ anh kể trong phòng tắm, sự biết ơn từ tận đáy lòng anh với ông nội Tô Ấu Dung...... Cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.

Cô biết, anh muốn ly hôn với cô, để kết hôn với Tô Ấu Dung, muốn ông anh an tâm.

Cô biết, anh nhất định sẽ làm vậy, bởi vì anh là một người rất dễ mềm lòng. Anh nhất định sẽ báo đáp ân tình của ông Tô Ấu Dung, nếu không, cả đời anh đều sẽ không thể tha thứ cho bản thân.

Cô không muốn anh phải hối hận về sau. Cô không muốn mình trở thành thủ phạm khiến anh phải hối hận.

“Thứ ký Dương, lấy đơn ra đây đi, tôi ký.” Phó Quan Nhã lạnh nhạt nói, giọng rất giống như.... .... Chỉ đang ký một cái thẻ tín dụng.

Dương Sĩ Vĩ còn muốn nói gì đó, nhưng hé miệng rồi lại khép lại không nói.

Mình không có quyền nhúng tay vào việc này, nhiệm vụ của mình chỉ là đem về một tờ giấy đã được ký tên.

“Chưa tới năm phút nữa là tiền chu cấp của cô chỉ còn lại hai vạn.” Luật sư Trần đưa bản thỏa thuận ly hôn ra, không quên báo thời gian.

“Cô mau ký đi!” Nếu quyết định ly hôn, có thể thêm vạn nào hay vạn đó.

Dương Sĩ Vĩ muốn giúp Phó Quan Nhã nên mới giục cô. Nhưng, cô điều dưỡng đi ngang qua, chỉ nghe được khúc đuôi, tự động suy diễn thành một câu chuyện bi thảm khiến người ta nghe xong giận sôi lên.......

Tên đàn ông này, dẫn luật sư tới, bức người vợ suýt nữa sảy thai ký vào giấy li hôn!

“Không phải người!”

Dương Sĩ Vĩ đột nhiên nghe thấy một tiếng phỉ nhổ, lúc đầu còn tưởng mình nghe nhầm, hai chữ kia không phải nói mình, nhưng nghe thêm vài lần nữa, cộng thêm những lời bàn tán xôn xao sau lưng, thì không thể không tin là mình đang bị người ta chửi. d. đ/. lê ? quý ,.đôn Nếu ánh mắt có thể giết người, bây giờ có lẽ Dương Sĩ Vĩ đã bị trăm ngàn vết thương, cả người toàn lỗ rồi!

“Chính hắn đó! La hét với vợ, kêu cô ấy mau ký giấy li hôn!”

“Xem vẻ ngoài đàng hoàng...... Không ngờ, bên trong hư hỏng như vậy!”

“Không phải người!” Mọi người đồng thanh kết luận.

Thì ra là.... ....

Cuối cùng Dương Sĩ Vĩ đã biết lý do mình bị chửi, nhưng chỉ có thể cắn răng nuốt xuống.

Phó Quan Nhã cũng nghe thấy tiếng mắng, vốn định giải thích thay Dương Sĩ Vĩ, nhưng cậu lắc đầu nói không cần, dù sao ra khỏi bệnh viện, ai biết ai là ai đâu. Da mặt cậu đã luyện thành tường đồng vách sắt rồi!

Phó Quan Nhã lên xe, áy náy nói, “Thật xin lỗi, hại cậu bị hiểu lầm......”

“Chuyện nhỏ thôi! Đừng để trong lòng! Bây giờ cô chỉ cần quan tâm đứa bé là được rồi!”

Phó Quan Nhã mỉm cười, nhìn Dương Sĩ Vĩ với ánh mắt van xin, “Chuyện đứa bé, xin cậu đừng nói gì với anh ấy, cứ coi như không biết đi, được không?”

“Tôi không nghĩ giấu tổng giám đốc là lựa chọn chính xác.”

Phó Quan Nhã cúi đầu thật thấp, vuốt ve bụng mình, “Về sau, anh ấy còn có thể có những đứa con khác, còn tôi chỉ có một.... ....”

“Ông Điền có quyền giành nuôi đứa bé.” Luật sư Trần nói.

“Luật sư Trần, xin anh hãy tập trung lái xe!” Sau đó, câm miệng luôn được không? Dương Sĩ Vĩ liếc luật sư Trần một cái. Muốn một người phụ nữ mang thai chịu bao nhiêu lần đả kích trong một ngày đây?

“Không nói cho tổng giám đốc biết, với tình huống trước mắt, dĩ nhiên là sẽ bớt được rất nhiều việc, có thể dễ dàng ly hôn, không dài dòng dây dưa, nếu kéo đứa bé vào, đối với mọi người mà nói..... Đều rất phiền phức.” Đứng ở góc độ một thư ký, Dương Sĩ Vĩ tất nhiên biết phải làm sao mới tốt.

Nhưng đứng ở góc độ tình cảm......

“Để một mình cô chịu đựng, cả cô và đứa bé đều bị thua thiệt!”

“Tôi không cảm thấy thua thiệt gì hết...... Tôi cũng sẽ giải thích rõ với con.” Giải thích cho nó biết nỗi khổ riêng của cha nó.

“Sẽ rất cực khổ.......”

“Ừ.......” Phó Quan Nhã đáp lại bằng một nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.