Tôi biết cô ấy đùa. Hẳn là đùa. Chắn chắn đùa. Tôi biết mà. Tôi thấy cổ mình nhột nhột. Thề với Chúa, thật đấy! Tôi ghét cô nàng.
Tôi đã gọi cho gần như tất cả các công ty về sản phẩm sữa, không nơi nào muốn nghe về ý tưởng của tôi. Sáng nay tôi gọi cho Knudsen. Họ chuyển tôi sang công ty Santee Dairy. Tôi nói với họ rằng mình cần nói chuyện với người phụ trách về một ý tưởng cho sản phẩm mới. Họ đáp người mà tôi muốn trò chuyện là một cô Lydia nào đó. Thế nên tôi gọi cho cô Lydia này. Cô ta hướng dẫn tôi lên website, và gợi ý tôi click vào đường link dẫn đến phần gửi bình luận khách hàng, rồi để lại bình luận ở đó.
Tôi không có cái bình luận chết tiệt nào cả. Tôi có một ý tưởng triệu-đô. Họ không hiểu sao? Tôi giải thích với Lydia rằng tôi không muốn gửi ý tưởng cho một nhân vật ất ơ nào khác. Điều tôi muốn gửi cho họ là một cơ hội làm ăn, và tôi muốn hợp tác. Cô ta ấp úng một lát, rồi để tôi chờ máy.
Khi quay lại, cô ta thông báo rằng cô ta không nghĩ mình có thể hỗ trợ tôi về việc tôi đang đề cập.
“Tại sao?”, tôi hỏi.
“Vì chúng ta không có thoả thuận hợp tác”, cô ta trả lời.
“Đây là một ý tưởng rất hay, Lydia”, tôi nghĩ việc dùng tên cô nàng sẽ giúp ít nhiều vào việc giải quyết vấn đề. Hình như tôi cảm thấy cô nàng có vẻ trăn trở chút đỉnh. Nhưng chưa đủ.
“Tôi xin lỗi. Tôi nghĩ mình thực sự không thể giúp ngài.”
“Được thôi”, tôi nói. Tôi rất muốn nói thêm là “Nhưng cô đừng có mà đến khóc lóc với tôi khi ý tưởng này toả sáng đấy”. Nhưng tôi không làm vậy.
Tôi cần một tách cà phê. May cho tôi là có một tiệm Starbucks ngay góc đường. Thực ra, mọi góc đường ở Manhattan đều có tiệm Starbucks. Tôi biết bạn nghĩ gì, nhưng tôi thích cà phê của mình luôn giữ mùi vị thật ổn định, và Starbucks chính là thứ đảm bảo cho điều đó. Chưa kể, họ còn cho thêm nước miễn phí.
Tôi sẽ không tự pha cà phê bằng nước từ vòi ở nhà. Tôi biết người ta vẫn nói nước ở New York sạch sẽ, nhưng đường ống thì ghê lắm. Có đủ thứ khoáng chất tốt xấu, cực kỳ nhiều tạp chất, đôi khi cả hoá chất, chất ô nhiễm, chất gây ung thư, lại còn… cà phê vị-ung-thư có mùi thật tồi tệ!
Và cái này nữa… gần đây tin tức nói rằng Chính thống giáo Do Thái không thể uống nước từ vòi nữa, vì loài cá vỏ cứng trong nước khiến nó không tinh khiết. Nếu bạn chưa biết, thì nước chỉ được công nhận là “tinh khiết” khi vượt qua quá trình kiểm tra cực kỳ nghiêm ngặt.
Vì tám mươi phần trăm cơ thể là nước, nên tôi phải đảm bảo đó là dạng nước tinh khiết nhất mà loài người có được. Nếu nó đồng nghĩa với nước tinh khiết thì tôi sẽ tìm đến nó. Mà tôi cũng chẳng phải người Do Thái nhé. Nhưng nếu thứ được nạp vào người tôi thường xuyên như nước mà lại không vượt qua được cuộc kiểm tra thì tôi chẳng uống đâu.
Thế nên tôi đang đứng xếp hàng để quyết định. Đó dường như là một phần quan trọng trong trải nghiệm. Quyết định sáng chế của tôi nên thuộc loại Cappuccino hay Frappuccino? Ly vừa hay ly to? Hay khổng lồ? Lại còn gia vị phụ trội nữa chứ: Sữa nguyên kem hay không kem? Chocolate hay vani? Nhục đậu khấu hay quế? Rồi tôi nhận ra. Nơi này chính là đáp án.
Tôi cần phải liên lạc với Starbucks. Đây sẽ là thị trường khổng lồ cho Sữa quế. Không hiểu sao tới giờ tôi mới nghĩ ra. Tôi thậm chí đã đọc quyển sách Dốc hết trái tim: Cách Starbucks xây dựng công ty bằng từng tách cà phê của Howard Schultz. Ông ta là người sáng lập Starbucks. Ông ta cần phải phê ý tưởng của tôi. Ông ta sẽ nghe. Tôi sẽ gọi ông ta ngay khi về nhà.
Không dễ như tôi nghĩ. Tôi chỉ có thể gọi vào số dịch vụ khách hàng. Bạn tin nổi không, số điện thoại là 1-800-23LATTE đấy. Thật quý hoá! Tôi nói với người phụ nữ nghe máy rằng tôi cần số của công ty mẹ, cô nàng đáp rằng tôi đang nói chuyện với công ty mẹ.
“Cô ở Seattle à?”, tôi hỏi.
“Vâng, đúng vậy.”
“À, tôi cần nói chuyện với ngày Schultz.”
“Về việc gì ạ?”
“Về một ý tưởng kinh doanh.”
“Ngài đã có bản kế hoạch chưa ạ?”
“Rồi”, tôi nói dối.
“Vậy tôi sẽ đưa ngài địa chỉ email để gửi bản kế hoạch, sau đó sẽ có người liên hệ lại với ngài nếu họ quan tâm. “Đây, căn bản, cũng giống hệ như đường link đặt câu hỏi và bình luận trên một trang web. Nhưng ít nhất tôi cũng sẽ có địa chỉ.
“Được thôi”, tôi đáp. “Địa chỉ là gì?”
“Hộp thư P.O”
“Khoan, một hộp thư à? Đó đâu phải địa chỉ. Đó đâu phải địa chỉ của Howard Schultz.”
“Mọi bản kế hoạch đều được gửi về đó ạ”, cô nàng nói.
“Rồi ai sẽ nhận chúng?”
“Hộp thư sẽ nhận ạ.”
“Hoàn hảo đấy”, tôi nói. Cô ta không hiểu tính khôi hài của tôi rồi.
“Vâng. Địa chỉ là Hộp thư P.O 3717 L-UE1, Seattle, số 98124-3713 Washington.”
“Xuất sắc.”
“Tôi còn có thể giúp ngài điều gì không?”
“Không”, tôi đáp. Cô có giúp được cái chết tiệt gì đâu. Còn là thế quái nào? Tất nhiên tôi không nói câu đó ra. Tôi cúp máy luôn.
Tôi bước vào quán bar. Zach đang dẫn chương trình qua micro. Thằng nhóc này nói năng khá thật. Chỉ riêng cái mã thôi đã đủ để bảo đảm sẽ hốt được vài cô. Tương tự như tài khoản khổng lồ hoặc diện mạo của Brad Pitt. Nếu chúng tôi không phải bạn thân thì tôi đã ghét cậu ta rồi.
Mọi người đã nóng lên, cậu ta xoay micro về phía ba cô gái đang hát bài Summer Nights của Grease. Không những bài hát bị diễn quá lố, mà đó còn là bài song ca. Cho một nam một nữ. Chứ không phải ba cô nàng. Nhưng đó không phải vấn đề của tôi.
“Để tớ hỏi cậu một điều”, Zach nói. “Tại sao mỗi khi một cô nàng nói câu ‘Em sẽ thử mọi thứ một lần xem sao’ thì tớ lại luôn nghĩ cô ta nói đến hậu môn nhỉ?”
“Vì cậu là thằng biến thái. Nhưng tớ thừa nhận, đầu óc tớ cũng dễ liên tưởng đến việc đó. Thực ra có hai thứ mà tớ liên tưởng… một là hậu môn, hai là có thêm một cô gia nhập. Tớ nghĩ họ cố ý đấy.”
“Khỉ thật, đúng nhỉ.”
Bất thình lình, tôi nghĩ tới Heaven. Tôi thề các mạch máu của mình như căng lên. Không, tôi không hề nghĩ đến tình dục cửa sau cùng cô nàng đâu. Dù rằng, giờ nói ra thế này, thì chắc là cũng có. Nhưng không phải vì tôi muốn nhé! Vì người cuối cùng mà tôi muốn quan hệ cửa sau cùng chính là Heaven. Kiểu tình dục nào cũng vậy. Hình như tôi bị sốt rồi. Tốt nhất là cô ta đừng có bị bạch cầu đơn nhân.
“Tớ có sốt không?”, tôi hỏi Zach.
“Không”, cậu ta đáp.
“Cậu đâu đã sờ trán tớ.” Cậu ta miễn cưỡng sờ trán tôi.
“Không, cậu không sốt.”
“Phù”, tôi đáp. Nhưng tôi vẫn tin là mình cảm thấy được điều gì đó đang diễn ra. Tôi nốc một ly whiskey, và bất chợt nhận ra. Tôi biết mình phải làm gì. “Cậu muốn đến Seattle không?”, tôi hỏi Zach.
“Tớ tưởng cậu lẽ ra nên ở Florida chứ.”
“Không, ý tớ là đi thật ấy.”
“Nhạc grunge[1] đã chết rồi, anh bạn”, cậu ta nói. “Chết cùng với Kurt.”
[1] Tên một dòng nhạc rock.
“Nghiêm túc đấy. Tớ sẽ đi Seattle. Cậu đi không? Có bạn đi chung cũng được đấy.”
“Không, tớ không đi.” Cậu ta nghiêm túc. Và cậu ta hiếm khi nghiêm túc lắm. “Ở Seattle có cái khỉ gì?”
“Howard Schultz.”
“Là ai?”
“Người sáng lập Starbucks”, tôi nói với cậu ta.
“Và cậu muốn đến gặp ông ta… tại sao?”
“Vì cứ ngồi đây, tìm kiếm các công ty sữa trên mạng, và gọi điện cho họ, nói chuyện với những cô thư ký ngốc nghếch sẽ chẳng đưa tớ đến đâu cả. Tớ cần gặp trực diện.”
“Tại sao lại là ông ta?”
“Tại sao lại không là ông ta?”, tôi hỏi. “Ông ta biến món cà phê điên khùng thành cả một gia tài. Gã này, nhờ trái tim, đã khiến mọi người sẵn lòng chi năm đô cho một cốc cà phê phải gió.”
“Cốc của tớ chỉ bốn đô sáu mươi xu thôi”, Zach nói.
“Mọi người từng đến quán cà phê để uống cà phê. Chứ không phải một thứ sữa lắc kỳ lạ hợp thời. Ông ta đã cách mạng hoá một hạt đậu – một hạt đậu bé xíu ngớ ngẩn – và làm ra hàng tỷ đô. Chưa kể tới cảm quan về tự do ông ta tạo ra.”
“Hả?”
“Mọi người chỉ là một bầy cừu thôi. Người tiêu dùng ấy. Họ ăn uống những thứ được đặt ra trước mắt. Nhưng gã Schultz này… đánh vào sở thích cá nhân của mọi người. Với rất nhiều cách tuỳ biến đồ uống… không caffeine, cực nóng, không bọt, hỗn hợp sữa và kem, sữa đậu nành… Gã giúp mọi người tìm ra cách thức để làm chính mình trở nên nổi bật và khác biệt. Và tớ sẽ đi gửi đến họ một lựa chọn mới cho cà phê: Sữa quế. Tớ nghĩ Howard có thể là người duy nhất chịu lắng nghe đấy. Nhưng tớ cần gặp ông ấy… trực diện.”
“Có lẽ cậu sốt thật đó”, cậu ta nói và vươn tay về phía trán tôi.
“Không, anh bạn. Có thể cuối cùng tớ đã tìm được đúng con đường số mệnh của mình.” Tôi nghịch chiếc nhẫn đầu lâu đang đeo, vật gợi nhớ tới Keith Richards. Zach nhìn tôi thật lâu, thật chăm chú.
“Anh bạn, tớ ghét phải nói ra, nhưng đó sẽ là một động thái tệ hại đối với sự nghiệp tại Guitar Center.”
“Đồ khốn nạn”, tôi mắng, lòng quặn lại vì cậu ta hoàn toàn có lý.
“Tớ phải lên kia rồi”, cậu ta nói. “Nếu tớ không đi kích động thêm vài người, bọn công tử nhà Jersey sẽ giành sân, rồi sẽ là liên khúc Bohemian Rhapsody, American Pie và Margaritaville.”
“Thế thì không ổn.”
“Đúng, thế thì không ổn.” Cậu ta đứng dậy chiếm lấy micro. Tôi quanh quẩn ở lại nghe thêm vài bài hát, rồi đi bộ về nhà.
Đêm hôm sau tôi đi ngang cửa nhà Heaven, suýt nữa gõ cửa. Nhưng tôi không gõ. Tôi quyết định đi về nhà mình. Chết tiệt! Ai muốn bị quấy phá chứ? Rồi tôi quay lại trước cửa nhà cô nàng. Tôi đứng đó một lúc, tự cười mình. Vì tôi đang gõ, gõ, gõ cửa thiên đường. Tôi kéo áo sơ mi lên mũi để không hít phải vi khuẩn từ cô ta. Cô ta mở cửa, trên mặt là mặt nạ. Một cái mặt nạ màu xanh lá. Không biết xấu hổ gì cả!
“Chào”, tôi nói.
“Cậu đang làm gì vậy? Sao lại che mặt?”
“Tôi chỉ muốn bảo đảm thôi. Cô đùa về vụ bạch cầu đơn nhân phải không?”
“Không”, cô ta nói cùng khuôn mặt đơ nhất mà tôi từng thấy. Rồi đế thêm, “Tất nhiên là đùa, đồ ngốc.”
Tôi buông áo che mặt. “Biết ngay mà. Tôi chỉ muốn chắc ăn thôi. Còn vụ thiểu năng là sao vậy? Sao cô cùng tất cả người quen của cô đều nghĩ tôi bị thiểu năng?”
“Cậu có bị hay không vẫn chưa chắc mà.”
“Thật tình, có chuyện gì vậy chứ?”
“Chuyện dài lắm”, cô ta nói. “Mà đến giờ tôi phải tháo mặt nạ rồi. Mười lăm phút nữa tôi phải đi.”