“Cô đi đâu vậy?” Tôi hỏi, dù không phải việc của mình.
“Tôi ra ngoài với một bác sĩ thú y.”
“Cô có bác sĩ thú y?”
“Đúng”, cô ta đáp.
“Cô mới có chó thôi mà. Mới hôm qua thì phải.”
“Và tôi có bác sĩ thú y. Mới hôm nay thì phải”
“Hả.”
“Đúng đấy”, cô ta nói. “Tôi cần đem Strummer đi kiểm tra, tôi đã mang nó đến bác sĩ thú y.”
“Và giờ thì cô đi hẹn hò… với vị bác sĩ thú y?”
“Không phải hẹn hò”, cô nàng đáp, như thể rất tin vào cái điều nhảm nhí đó.
“Hẹn hò quá đi ấy chứ.”
“Hẹn hò trong sáng. Cậu ta mới đến thành phố. Vừa bắt đầu làm việc. Cậu ta cần bạn bè.”
“Phải rồi.” Hẳn là cô cũng đong đưa trước mặt gã đó. Chơi trò “mới đến thành phố”. Tôi cũng từng làm thế mà. Nhưng dưới góc độ nhân đạo của nghề thú y, thì trò này quá tệ. “Vậy cậu ta sẽ là bạn trai cô à? Một bác sĩ thú y.”
“Cậu ta sẽ không trở thành bạn trai tôi.”
“À, ít ra thì cô vẫn sẽ được ăn đủ món”, tôi nói, cảm thấy khá vui với lời đùa này.
“Được đấy.” Thấy chưa?
“Hai người định đi đâu?”
“Tôi không biết. Chúng tôi sẽ gặp dưới lầu.”
“Đúng là hẹn hò rồi. Dám cá giờ này anh chàng đang chải chuốt đấy.”
“Vui thật”, cô nàng đáp. “Tôi sẽ cho anh một đô nếu anh thôi gọi nó là hẹn hò. Nghe phiền quá.”
“Cô cứ giữ một đô đó đi.”
“Được thôi, vì tôi cũng thiếu tiền.”
“Ổn mà. Bác sĩ thú y thu nhập tốt lắm.”
“Thật sao?”, cô nàng ngây thơ hỏi.
“Cứ nghĩ đến khoản khoản cô phải trả nhiều cỡ nào đi. Trừ phi anh ta miễn phí cho cô.”
“Nếu anh ta miễn phí cho mọi cô gái xinh đẹp bước chân vào, thì thu nhập sẽ không nhiều lắm đâu.”
“Tôi vui là cô nhận ra mình xinh đẹp.”
“Này, tôi bị tính tiền đấy”, cô nàng đầy vẻ tự vệ.
“Vụ này mới vui đấy.”
“Giờ tôi đi được chưa?” Cô nàng hỏi, tay nắm chặt, áp sát vào đùi.