Anh Chỉ Cần Có Em

Chương 17



N

gay lúc Mộ Dung Y Tịnh định bóp cò thì.

“Anh yêu em!” Khinh Tiêu thì thầm.



Động tác của Y Tịnh ngay lập tức đình chỉ. Dương Khinh Tiêu không hề phát hiện mà vẫn tiếp tục thì thầm bên tai Mộ Dung Y Tịnh: “Tịnh, anh yêu em, yêu em đến phát điên.”

Mộ Dung Y Tịnh hạ súng xuống, mắt nhắm nghiền, nước mắt lại trào ra, giọng nói đã có phần khàn đi: “Ân! Em cũng yêu anh đến điên rồi!”

Từ giây phút nghe được câu nói [Anh yêu em!], Mộ Dung Y Tịnh biết sau này cho dù người kia có đối xử với anh ra sao, anh cũng không thể xuống tay được nữa. Nếu người đó xem anh như một trò chơi vậy thì anh cam tâm tình nguyện để cho người này chơi đùa.

Cất khẩu súng vào dưới gối, Mộ Dung Y Tịnh xoay người rút vào ngực Khinh Tiêu, Dương Khinh Tiêu nghĩ Y Tịnh lạnh, nên cũng ôm siết vào lòng, kéo chăn lên cao, anh yêu thương hôn lên trán Y Tịnh, bàn tay liên tục vuốt ve tấm lưng trần. Trong lòng Y Tịnh thầm nghĩ, vì sao biết người này chỉ xem mình như trò chơi mà anh vẫn thấy vòng tay này lại vô cùng ấm áp, ánh mắt sâu lắng, lời nói yêu thương cùng nụ cười nhu tình kia đều rất thật, vì sao?

Buổi trưa, Dương Khinh Tiêu ghé qua công ty, tuy hôm nay là cuối tuần nhưng anh muốn qua lấy vài thứ văn kiện. Hôm qua anh ở biệt thự nhà họ Dương, sáng nay gọi điện cho Y Tịnh lại không liên lạc được, đến nhà thì người cũng không ở nhà nên anh nghĩ Y Tịnh đến công ty. Nhưng đến công ty cũng không có người, trong lòng đang sắp hoảng hốt thì điện thoại nội bộ trong phòng làm việc của anh reo vang. Là tiếp tân gọi lên cho anh.

“Alô!”

“Tổng giám đốc, có một tiểu thư muốn gặp anh, nói là có chuyện gấp.”

“Được, tôi lập tức xuống ngay.”

Dương Khinh Tiêu quay ra đi xuống tầng trệt, trong lòng thầm thắc mắc, không biết cô gái nào tìm anh, nếu là Dương Na hẳng là tiếp tân phải biết, anh không nghĩ mình lại có quen người nào ngoài công ty. Đi xuống dưới sảnh, Khinh Tiêu bước vào phòng tiếp khách. Đi đến chỗ lễ tân, cô lễ tân chỉ chỉ: “Tổng giám, là cô gái kia tìm anh.”

Theo hướng chỉ của nhân viên lễ tân, Dương Khinh Tiêu nhìn thấy một dáng người thon dài cao ráo, người đó không ngồi bên bàn tiếp khách mà đứng ngắm nghía tấm poster quảng cáo anh cùng chụp chung với Mộ Dung Y Tịnh. Người đó mặc quần skinny jean, làm tôn lên dáng chân thon dài, một chiếc áo phong dáng dài màu xám tro, bên ngoài khoát chiếc áo len mỏng dài màu đen, cổ quấn khăn sọc caro có tua rua, chân đi sneaker mà vẫn thấy cao. Mái tóc dài được bím lỏng tạo nên phong cách cực kì thu hút, trên mũi là cập kính nâu to che đi gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ ra hình dáng đôi môi không đỏ chót mà hơi hồng nhưng vẫn rất khiêu gợi. Trên đầu đội mũi phớt, xu hướng thời trang rất nổi gần đây. Phong cách uni*** này khá phổ biến. Dương Khinh Tiêu ngắm nhìn một lúc lâu, khóe môi cong cong đi đến bên người kia. Cánh tay liền quàng qua eo đem môi chụp lên môi người đó. Mà người này cũng xoay qua vòng tay lên cổ Khinh Tiêu, dâng môi lên đáp trả. (phong cách thời trang này Viên Viên ta cũng đang theo đủi)

Nữ nhân viên tiếp tân nhìn một màn trước mắt mà trợn trừng, miệng há ra hình chữ o. Tổng giám đốc bình thường ôn hòa như thế mà cũng có lúc lại nóng bỏng thế kia. Còn có, cô gái đó là ai a? Nữ nhân viên trong công ty không thiếu người đẹp vậy mà tổng giám đốc không vừa mắt ai, người con gái này, chất tóc đúng là cực tốt, nhưng mà nhìn kĩ thì dáng người so với nữ nhân hình như hơi cứng, lại nói, khuôn ngực được một tầng khăn choàng che đi nhưng nếu nhìn kĩ thì hình như có hơi…nhỏ. Mà thái độ của tổng giám đốc nhìn qua đã biết là người trong lòng rồi.

Mặc kệ nhân viên tiếp tân còn đang lung tung với cả đám nghi vấn, Dương Khinh Tiêu đã quàng tay qua vai dìu người kia đi ra ngoài.

“Tịnh, em làm anh thật bất ngờ.”

Mộ Dung Y Tịnh cười, nói nhỏ: “Sao anh có thể ngay lập tức nhận ra em?”

Dương Khinh Tiêu càng cười lớn, tiếng cười trầm ngâm say lòng: “ Là Mộ Dung Y Tịnh thì có như thế nào anh chỉ cần liếc mắt liền nhận ra.”

Cách ăn mặt hôm nay của Y Tịnh cũng không phải là trang phục của phụ nữ, phong cách này gần đây giới trẻ đều rất chuộng, nam nữ đều mặc được, nhưng với mái tóc dài này, nhìn qua cho người ta cảm giác giống nữ nhân.

“Sao tự dưng em lại đổi phong cách như vậy, lại còn thần bí đến tìm anh nữa chứ.”

“Không phải anh nói là em quá nổi tiếng, muốn đi dạo cùng nhau cũng khó khăn sao, hiện tại như vầy không tốt?”

Dương Khinh Tiêu đúng là rất vui vẻ: “Thì ra em đã sắp đặt hết rồi a. Nếu đã vậy thì chúng ta đi chỗ nào đông người một chút nha, đi công viên giải trí đi.”

Dù cho Mộ Dung Y Tịnh có hóa trang thì hai người khí chất cuốn hút đứng chung cũng không thoát khỏi ánh nhìn của mọi người, nhưng mà tuyệt nhiên không ai nhận ra người này là chủ tịch Mộ thị kiên nhà thiết kế người mẫu nổi tiếng Alex.

Dương Khinh Tiêu dẫn Y Tịnh đi công viên giải trí, hai người tay nắm tay chơi rất vui. Vừa mới chơi qua một loạt trò cảm giác mạnh, Dương Khinh Tiêu bước ra có chút xiu vẹo, đầu óc còn khá choáng ván.

“Anh không sao chứ? Chúng ta lại quán trà đằng kia ngồi đi.”

Mộ Dung Y Tịnh dìu Dương Khinh Tiêu đến quán trà sữa gần đó ngồi. “Tịnh, thể lực em không những tốt mà tinh thần cũng rất thép a.”

Hút vào một ngụm trà sữa hương bạc hà, Khinh Tiêu thấy đầu óc có phần tỉnh táo lại. “A, chắc mấy trò này em đã chơi rất nhiều lần? Sao mà không thấy em có biểu hiện gì hết ?”

Mộ Dung Y Tịnh trầm mặc: “Đây là lần đầu em đến công viên giải trí.” Ngừng một chút anh lại tiếp: “Hẳng anh cũng có biết chuyện của em từ Marcus, tuổi thơ phải sống với một người mẹ tâm thần thì làm gì có diễm phúc đến đây chơi. Sau này lúc cha nuôi mang em về, ông đúng là dành hết tình thương cho em, nhưng tính cách ông vốn âm trầm, cũng sẽ không dẫn em đi đến đây.”

Dương Khinh Tiêu đưa tay nắm lấy tay Y Tịnh, gỡ kính xuống, nhìn vào đôi mắt màu xám kia, “Sau này anh sẽ thường xuyên dẫn em đi chơi, không những là công viên giải trí mà là đi rất nhiều chỗ khác nữa.”

Ánh mắt đó, làm Y Tịnh không thể không bị đấm chìm: “Ân!”

Buổi tối, Dương Khinh Tiêu cùng Y Tịnh đến quán bar, chỗ này người bình thường cũng có,người đồng tính cũng có, tất cả cùng  nhau vui chơi. Trong nền nhạc dance Dương Khinh Tiêu và Mộ Dung Y Tịnh ra sàn nhảy một lúc lâu thì quay lại quầy bar, Khinh Tiêu ghé môi vào tai Y Tịnh nói: “Em nhảy cũng giỏi quá, nếu nhân viên trong công ty mà biết chắc là trật khớp hàm hết a.”

Y Tịnh cười, nhấp một ngụm rượu, đôi mắt xám hơi ánh lên niềm vui. Dương Khinh Tiêu vẫn quàng tay qua vai Y Tịnh, bởi vì anh biết từ lúc bước vào đã có rất nhiều nam nhân đưa mắt qua đây nhìn người này. Phải tỏ ra độc chiếm một chút a. “Tịnh, từ lúc quen em đã thấy mắt em không giống người khác a, có màu xám, em đeo contactlens à?”

Mộ Dung Y Tịnh dựa vào tai Khinh Tiêu trả lời: “Không phải, là tự nhiên. Đó là do di chứng của thuốc phá thai mà mẹ em đã uống.” Lại yên lặng một lúc lâu. “Sau này em có hỏi Marcus, cậu ta nói do nhiễm sắc thể của em bị thay đổi cấu trúc gây ra sắc tố cũng giảm đi làm mắt em chuyển thành xám tro thay vì đen như người thường.”

Dương Khinh Tiêu cũng uống cạn ly rượu rồi thốt lên, “Tuổi thơ kinh hoàng của em quả thật đã để lại quá nhiều dấu ấn không thể phai nhòa.”

Trong lòng xúc động mãnh liệt, Y Tịnh thầm nghĩ, đó có phải là lý do mà Khinh Tiêu chỉ muốn chơi đùa cùng mình? “Anh có vì vậy mà ghét thân xác này không?” Giọng nói đã run run.

Quay mặt qua ngắm nhìn gương mặt đẹp như thần thánh một lúc lâu, trong đáy mắt Dương Khinh Tiêu ngoài xót xa thì chỉ còn lại nhu tình. “Anh yêu em!” Khinh Tiêu khẳng định, anh biết trong lòng người này luôn luôn hoài nghi cũng bởi vì đã chịu quá nhiều mất mát, lúc nào cũng cảm thấy bất an,chỉ cần Y Tịnh hỏi, anh sẵn sàng trả lời.

“Tiêu.” Y Tịnh gọi tên Khinh Tiêu, có lẽ anh đã hiểu sai rồi, cái anh cảm nhận đúng thật là tình yêu, là tình yêu cơ mà.

Ngay lúc đó ghế bên cạnh Dương Khinh Tiêu có người ngồi vào, là Đổng Thiếu Thành: “Ai nha, Vincent, cậu không sợ ai kia ghen hay sao mà lại đi chung với đàn bà?”

Lúc thấy Đổng Thiếu Thành, Dương Khinh Tiêu có chút hoảng hốt, nhưng nghe hắn nói vậy cư nhiên vẫn chưa nhận ra người này là Mộ Dung Y Tịnh. Anh liền kéo Y Tịnh rút sâu vào lòng mình, mái tóc dài phiêu phiêu dưới ánh đèn mờ khó lòng nhìn rõ được gương mặt. Khinh Tiêu cười lạnh đáp lời: “Sợ ai cơ?”

Đổng Thiếu Thành cười hắc hắc: “Chủ tịch Mộ thị Mộ Dung Y Tịnh chứ còn ai, cậu cũng giỏi giả vờ thật.”

Khinh Tiêu đưa tay ra hiệu với bartender ý bảo rót thêm rượu, “Anh nghĩ người đó có cơ hội sao?”

“Xem bộ dạng cậu rất tự tin a, chẳng phải cậu bảo cậu vẫn còn rất hứng thú với hắn sao?”

Dương Khinh Tiêu nhấp rượu, bàn tay cằm ly rượu hơi siết lại, nhưng câu nói thoát ra rất nhẹ nhàng: “Có hứng thú cách mấy cũng chỉ là một thằng đàn ông, rót vào bao nhiêu thì cũng không sinh được con nít.”

Lời nói thấy rõ sự vũ nhục, nghe qua cũng biết ai là người chịu đựng. Đổng Thiếu Thành cũng là ngạc nhiên, với tính cách của Mộ Dung Y Tịnh, yêu thật lòng một người đã khó tin, mà còn là người chịu đựng càng khó tin hơn, tên tiểu tử này đúng là rất có bản lĩnh. Một lúc sau, hắn mới cười: “Vincent, những lời này tốt nhất cậu đừng để hắn nghe được, nếu không cậu chẳng còn mạng mà hưởng thụ đâu.”

“Cám ơn Đổng tiên sinh nhắc nhở, bảo bối của tôi cũng mệt rồi, chúng tôi phải về trước đây, ngài ở lại chơi vui vẻ.”

Vòng tay Dương Khinh Tiêu chưa từng rời Y Tịnh, dìu Y Tịnh ra ngoài vào xe anh mới lo lắng: “Anh xin lỗi, những lời lúc nãy chắc làm em rất khó chịu?”

Mộ Dung Y Tịnh nghe qua cũng biết Đổng Thiếu Thành đã biết mối quan hệ của anh với Khinh Tiêu, cũng không trả lời mà là hỏi lại: “Anh từ khi nào qua lại với Đổng Thiếu Thành.”

Dương Khinh Tiêu nắm hai bàn tay Y Tịnh, nhăn nhó: “Cái gì mà qua lại, nghe đáng sợ quá.”

Khinh Tiêu liền nói lại chuyện Đổng Thiếu Thành hẹn gặp anh, rồi lại nói anh định nhờ nước dong thuyền muốn lấy luôn cái resort của hắn để dẫn Y Tịnh đi Hawaii chơi.

“Thật ra anh là muốn một mình đối phó với hắn thôi, không ngờ hôm nay lại gặp hắn ở đây để em biết chuyện. Ai, thật không muốn lôi kéo em vào. Cái resort đó không đáng giá gì, nhưng anh cũng muốn cho hắn bài học.”

Hiểu ra tất cả, Mộ Dung Y Tịnh đột nhiên vùi mặt vào ngực anh khóc lớn. Chỉ chút nữa thôi là chính tay anh đã kết liễu người này. Thật là may mắn, anh chưa có xuống tay. Nghĩ đến lần đó, nếu như không có câu nói kia, chắc là anh đã làm ra chuyện mà mình phải ân hận cả cuộc đời.

Chưa bao giờ Khinh Tiêu thấy Y Tịnh khóc nức nở như vầy, trong lòng đã cuốn hết lên, vỗ vỗ vào lưng người yêu, anh dỗ dành: “Đừng khóc mà, anh xin lỗi, đáng ra anh phải nói với em, với lại những lời lúc nãy không phải thật đâu. Tịnh a, đừng khóc.”

Mặc kệ Khinh Tiêu dỗ dành, Y Tịnh vẫn cứ khóc, Dương Khinh Tiêu cũng không biết làm sao, chỉ ôm người này vào lòng để mặc cho anh khóc thỏa thích. Thật lâu sau, một bên ngực Khinh Tiêu đúng là ướt đẫm, Y Tịnh vùi mặt vào hõm cổ Dương Khinh Tiêu nói trong tiếng nất nghẹn: “Tiêu, suýt chút nữa…chút nữa là em..giết anh rồi.”

Dương Khinh Tiêu lập lại: “Giết anh á?”

“Phải, em đã từng định giết anh…” Vẫn ôm lấy cổ Dương Khinh Tiêu, Y Tịnh nói mình đã nghe qua đoạn nói chuyện giữa anh và Đổng Thiếu Thành. “Anh có nhớ lần chúng ta ở trong phòng tắm?”

“Ưhm, anh nhớ, hôm đó đúng là em rất lạ.”

“Lúc lên giường em đã cố tình tắt đèn, sau khi ân ái xong, em đã chĩa súng vào đầu anh, và quyết định…bóp cò.”

Thân người Khinh Tiêu thoáng run lên, đúng là thiếu chút nữa anh đã chết vô lý. Anh không sợ chết dù sao cũng chết một lần rồi, nhưng nếu anh chết đi, người này sẽ như thế nào, nỗi thống khổ khi chính tay giết người mình yêu thương nhất, có lẽ suốt cuộc đời cũng không thể sống qua một ngày hạnh phúc.

Thấy Khinh Tiêu rùn mình, Y Tịnh hoảng sợ siết càng chặc: “Tiêu, tha thứ cho em, tha thứ cho em…”

Dương Khinh Tiêu nâng mặt Y Tịnh lên: “Tịnh, anh vẫn yêu em mà.” Quả thật, nếu lúc đó Y Tịnh xuống tay, có lẽ người trả giá không phải anh mà là Y Tịnh, sự trừng phạt thống khổ này khó mà chịu đựng được, Y Tịnh là người dám yêu dám hận. bởi vì quá yêu anh nên mới có ý định kia. Khi quyết định rồi, có lẽ Mộ Dung Y Tịnh cũng biết được, sau này là chuỗi ngày tháng như thế nào. Điều này càng làm Khinh Tiêu yêu Y Tịnh nhiều hơn.

Lau nước mắt cho Mộ Dung Y Tịnh anh ôn nhu cười: “Chẳng phải anh vẫn ở cạnh em đó sao, chẳng phải em đã không xuống tay sao. Đừng khóc, anh vẫn yêu em, yêu em rất nhiều, nhiều hơn trước đây gấp trăm nghìn lần.”

Y Tịnh đã không khóc nữa mà trầm trầm nói: “Em đã muốn xuống tay, chỉ vì lúc đó nghe một câu nói…”

“Câu nói?”

Thân thể Mộ Dung Y Tịnh hiện tại như không còn sức lực âm thanh cũng mỏng đi rất nhiều: “Phải, lúc em chuẩn bị nổ súng, anh đã nói [Anh yêu em!] ngay lập tức em liền buông súng. Như vậy anh có còn yêu em ?”

“Mộ Dung Y Tịnh!”Khinh Tiêu gọi tên người này, lần đầu tiên anh gọi tên một cách đầy đủ như vậy. “Cho dù là vậy anh vẫn yêu em, nếu thật sự em có giết chết anh, làm ma rồi anh vẫn ngàn lần vạn lần yêu em, em tự trách bản thân mình đã không tin tưởng anh, nhưng không phải lúc đó khi nghe anh nói anh yêu em, em liền buông súng, đó chẳng phải em đã tin anh rồi sao? Đừng tự trách mình, nhìn thấy em đau khổ anh tất nhiên cũng không thể sống vui vẻ được.”

Người yêu đã nói như vậy, anh còn tự dằn vặt mình làm chi nữa, siết chặt nhau, cả hai hôn nhau thật sâu, trong nụ hôn có một chút xót đau, nhưng mà lại hoàn toàn mãn nguyện. Sau  này, dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra, niềm tin giữa cả hai không bao giờ bị lung lạc.

Hết chương 17

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.