Anh Chỉ Cần Em

Chương 6: Rất muốn yêu em



Rất muốn yêu em

Là sự giày vò anh không kiềm chế nổi Có thể nào xin em đừng

Đừng chọn cách lẩn tránh Anh chỉ muốn yêu em Anh rất muốn yêu em

Lẽ nào chỉ có thể mường tượng khuôn mặt em Trong màn sương mịt mù.



Rất muốn yêu em (Trương Tín Triết)

Liêu Duy Tín quay trở lại hội nghị, Đường Lâm đón sẵn trước mặt, cười nói: “Giám đốc Liêu, tối nay không được có việc khác đâu đấy. Tôi đã đặt tiệc rồi, đoàn

tiếp đón của Cục thể thao và người của Carrey sẽ giao lưu một chút. Từ bây giờ cho đến khi Olympic năm sau kết thúc, chúng ta còn phải hợp tác vui vẻ”.

Liêu Duy Tín cười khách sáo: “Mọi người đã đến Carrey, đương nhiên phải là tôi mời khách mới phải, sao có thể để ngài Đường tốn kém được”. Đường Lâm xua tay: “Không được không được, lần này thế nào cũng phải để tôi mời, lần sau đi, lần sau đến lượt anh mời”. Không đợi Liêu Duy Tín trả lời, ông quay người gọi Bạch Ký Minh: “Tiểu Bạch, cậu đi cùng đi. Về sau hai bên còn hợp tác lâu dài, nhân cơ hội này mọi người làm quen lẫn nhau”.

Bạch Ký Minh hơi sững người, sau đó mau chóng mỉm cười gật đầu.

Từ lúc hai người gặp lại nhau, rồi mọi người ngồi xuống tán gẫu, đến lúc lên xe đến nhà hàng, cuối cùng là quây quần bên bàn ăn, Bạch Ký Minh như thể lần đầu tiên được gặp tổng giám đốc Liêu của khách sạn năm sao lớn nhất thành phố S. Bất luận lời nói, cử chỉ điệu bộ đều hết sức tự nhiên.

Nếu như cậu có một chút ý định né tránh, thì tâm trạng của Liêu Duy Tín không đến nỗi tệ như hiện nay. Con người này đã xóa sạch khoảng thời gian một tháng kia, không lưu lại một chút ấn tượng nào. Sao lại có một người như vậy, rốt cuộc là cậu diễn kịch quá giỏi, hay là quá đỗi vô tình?

Như thể chưa từng có gì xảy ra, về việc này Liêu Duy Tín không làm nổi. Anh mất tự chủ, cứ nghĩ mãi về Bạch Ký Minh, không còn phong thái vui vẻ thường ngày, đối với việc Đường Lâm chờ các vị quan khách khác cũng chỉ cười trừ cho qua. Có lúc Liêu Duy Tín vô tình ngẩng đầu lên, ngẫu nhiên nhìn thấy Bạch Ký Minh quay mặt lại, ánh mắt hai người giao nhau, lòng anh chợt rúng động.

Thức ăn đã gọi xong, phía Liêu Duy Tín có mấy vị giám đốc hành chính của Carrey, bên Đường Lâm có Bạch Ký Minh cộng thêm vài thầy cô khác, tổng cộng

bảy, tám người. Ban đầu mọi người đều không mấy tự nhiên, nhưng đều là người có nhiều kinh nghiệm ở bên ngoài, lại có ý muốn làm quen, cộng thêm vài cốc rượu, không khí bàn tiệc dần trở nên thân thiện.

Cửa đột nhiên mở, Đỗ Tử Thành bước vào, mỉm cười nhìn mọi người bên bàn: “Thật ngại quá ngại quá, có chút chuyện nên tôi đến muộn”. Mọi người vội vàng đứng dậy, Đỗ Tử Thành là phó tổng giám đốc của Carrey, chuyên phụ trách liên lạc với người của Cục thể thao, rất nhiều người ở đây anh ta đều quen. Lúc nhìn thấy Bạch Ký Minh, anh ta sững sờ kêu lên: “Bạch Ký Minh”. Sau đó quay sang nhìn Liêu Duy Tín.

Ánh mắt ba người chạm nhau giữa không trung, còn chưa hiểu ánh mắt đối phương đang ẩn giấu điều gì thì Đường Lâm ngồi bên đã nói rất to: “Tiểu Bạch, cậu quen giám đốc Đỗ à?”.

Bạch Ký Minh khẽ gật đầu: “Vâng, chúng tôi là bạn học thời đại học”. Đường Lâm cười lớn: “Vậy thì càng hay, Tiểu Bạch, qua đây, ngồi cạnh giám đốc Đỗ”.

Liêu Duy Tín nhìn Bạch Ký Minh mỉm cười ngồi xuống, Đỗ Tử Thành hạ giọng hỏi mấy câu, hình như có đưa mắt nhìn anh một cái. Bạch Ký Minh không ngẩng đầu, khẽ trả lời một câu, sau đó khuôn mặt Đỗ Tử Thành liền lộ vẻ thoải mái.

Tiếng chạm cốc, trò chuyện, cười đùa thi nhau vang lên, Liêu Duy Tín chỉ chăm chú nhìn con người đó. Bạch Ký Minh vẫn bình thản, thấp giọng nói chuyện với Đỗ Tử Thành. Đỗ Tử Thành là diễn viên hài bẩm sinh, chỉ mấy câu đã làm người khác cười nghiêng ngả. Bạch Ký Minh rất vui, một lúc lại giơ tay che mắt che miệng cố nhịn cười.

Bạch Ký Minh lúc nào cũng thế, cho dù vui vẻ cỡ nào, cậu cũng không bao giờ bật cười sảng khoái. Hai người cuộn tròn trên sô pha xem phim hài, Bạch Ký Minh thường dựa vào vai Liêu Duy Tín, cười đến co người thành một đống, nhưng chẳng nghe thấy âm thanh gì. Liêu Duy Tín nói cậu hợp đóng kịch câm, nếu sinh

ra thời Vua hề Sắc lô chắc chắn thành minh tinh lớn. Bạch Ký Minh không phục: “Tôi có câm đâu”. Liêu Duy Tín thủ thỉ vào tai cậu: “Câm cũng được, chỉ cần trên giường biết kêu là ổn”. Bạch Ký Minh tức mình đạp anh xuống sàn nhà.



Đỗ Tử Thành gắp một miếng sườn dê vào bát Bạch Ký Minh. Bạch Ký Minh thích ăn thịt dê sao? Cái này Liêu Duy Tín không hề biết. Chiều nào Bạch Ký Minh cũng gọi điện hỏi anh: “Hôm nay muốn ăn gì?”. Liêu Duy Tín luôn trả lời: “Tùy cậu”. Sau đó chỉ việc ngồi đợi một bàn đầy món ngon. Đúng thế, anh chưa từng hỏi xem Bạch Ký Minh thích ăn cái gì? Bây giờ nghĩ lại, trong một tháng hai người sống chung, Bạch Ký Minh chưa từng yêu cầu điều gì, hoàn toàn không. Còn những thứ mà Liêu Duy Tín cho cậu, cậu cũng không kén chọn.

Nhưng Liêu Duy Tín hoàn toàn không biết cậu cần gì, anh chỉ dựa vào sở thích của những “đối tác” trước, đồng hồ hiệu, quần áo, túi xách, kể cả mỹ phẩm, trang sức.



Liêu Duy Tín đột nhiên có chút hối hận, thì ra người sai là mình.

Đường Lâm không hiểu cảm giác quái lạ giữa ba người, ông chỉ thấy Liêu Duy Tín cứ nhìn mãi về phía Bạch Ký Minh, thì tưởng là Bạch Ký Minh chỉ mải mê hàn huyên với Đỗ Tử Thành ôn chuyện cũ mà quên mất giám đốc Liêu, vội nói: “Tiểu Bạch, lần này giám đốc Liêu đã ủng hộ chúng ta rất nhiều, mau mời giám đốc Liêu một cốc”.

Bạch Ký Minh đặt đũa xuống, nâng cốc rượu đứng dậy, vừa định lên tiếng thì Đường Lâm đã nói: “Trong cốc của cậu là cái gì? Nước ngọt? Sao có thể uống nước ngọt cơ chứ?”.

Liêu Duy Tín vội nói: “Nước ngọt cũng được, tôi cũng đang uống nước ngọt mà. Ký Minh mẫn cảm với rượu, uống nước ngọt cũng được”. Hai tiếng “Ký

Minh” thốt ra có chút run rẩy, giống như trong lòng đang che giấu một sự thật, bị chính mình vén lên một góc nhỏ, vừa muốn lại vừa sợ người khác nhìn thấy.

Đường Lâm nhíu mày, mấy thầy giáo bên cạnh cười lớn: “Bạch Ký Minh mẫn cảm với rượu? Ha ha, giám đốc Liêu thật biết đùa”.



“Thì cũng đúng, lần đầu tiên giám đốc Liêu gặp Tiểu Bạch nên không biết biệt hiệu của cậu ta đó thôi.”

“Tiểu Bạch được mệnh danh là sâu rượu đó, nếu cậu ta mẫn cảm với rượu, chắc chúng ta đều ngộ độc rượu rồi, ha ha.”



Đường Lâm cũng cười: “Giám đốc Liêu chưa biết về Tiểu Bạch có khác. Nào nào, Bạch Ký Minh, thể hiện thực lực của cậu đi”, nói rồi quay đầu kêu nhân viên mang rượu trắng ra.

Liêu Duy Tín ngạc nhiên nhìn Bạch Ký Minh, mặt cậu đỏ ửng, có chút khổ sở. Nhưng chỉ vài giây đã bình tĩnh trở lại, nhận lấy chai rượu trắng năm mươi sáu độ từ tay nhân viên, rót một cốc đầy, cười với Liêu Duy Tín: “Giám đốc Liêu, xin mời ngài một cốc. Ngài phải lái xe, xin cứ tùy ỳ, tôi xin phép cạn cốc trước”. Không chút do dự, ngẩng đầu, cốc rượu đầy trôi thẳng xuống họng, chúc đầu cốc xuống đất, một giọt cũng không còn, đám nhân viên khách sạn lập tức hò reo “Được”.

Đầu óc Liêu Duy Tín rối bời, cũng không thể nói rõ đang nghĩ gì, anh máy móc đưa cốc nước ngọt lên uống một ngụm, miệng đắng ngắt. Trong lòng tràn ngập thất vọng buồn bã, nhưng lại cảm thấy có chút nực cười. Anh bị Bạch Ký Minh lừa, bản thân anh chẳng có tư cách để chất vấn nữa. Thậm chí có thể nói, đó cũng chẳng phải lừa gạt, chẳng qua chỉ là một cái cớ mà thôi.

Có điều, Ký Minh, cậu đối với tôi không có chút nào là thật sao, một chút cũng không ư?

Đây chính là điều mà người ta nói: Thà bỏ rơi cả đám chứ không thể chỉ mời một người. Bạch Ký Minh bắt đầu mở màn, mời hết cốc này đến cốc khác, chỉ có điều không phải là rượu trắng nữa. Một tay cầm cốc, một tay cầm chai bia, cậu đi một vòng quanh bàn ăn, cạn ly với từng người một, chẳng mấy chốc hai chai bia đã cạn. Đỗ Tử Thành chỉ ngồi nhìn, không có ý ngăn cản, còn trêu: “Cậu chịu khó luyện tập đi, bao giờ đám cưới mình cho cậu làm phù rể, mình đỡ phải uống”.

Bạch Ký Minh ngồi xuống chỗ trừng mắt nhìn anh ta: “Đến lúc đó mình không chuốc say cậu đã là tốt lắm rồi”. Đỗ Tử Thành phá lên cười.



Rượu đúng là thứ hay ho, mới lúc nãy còn chưa biết ai vào ai, hai bên thận trọng dè dặt, giờ thì cả đám mặt mũi đỏ ửng, gọi huynh xưng đệ như thể quen biết đã lâu lắm rồi. Bạch Ký Minh điển trai, tửu lượng tốt, tính cách còn dễ chịu, bất luận đối phương trêu chọc quá đáng cỡ nào cũng chỉ mỉm cười. Hơn nữa, khi nãy bài phát biểu của cậu mọi người đều tận mắt chứng kiến, một người chàng trai tốt có trình độ, giữ đúng bổn phận như cậu quả thật hiếm thấy.

Một nữ giám đốc của Carrey bắt đầu lén hỏi cô giáo trường thể thao ngồi bên cạnh: “Anh chàng này thật không tồi, có đối tượng chưa thế?”.

“Cậu ta thật sự rất tốt, chỉ là điều kiện gia đình hơi kém. Cậu ta không phải người bản địa, đến từ một thành phố nhỏ, không nhà không xe, làm thầy giáo kiếm được ít. Con gái thời đại này rất thực tế, điều kiện vật chất kém một chút đều

không ưng, cũng khó lắm.”



“Cháu gái tôi rất tốt, cao một mét bảy mươi, rất xứng đôi. Bố mẹ nó là người có thế lực, chẳng thiếu gì cả, chỉ thiếu một chàng rể chất phác.”

“Ồ… chỉ sợ điều kiện nhà gái tốt quá, cậu ta chẳng phải sẽ chịu ấm ức sao?”

“Cậu ta tính tình hiền lành, chịu thiệt một chút có sao đâu?”

Liêu Duy Tín siết chặt nắm tay, ánh đèn ảm đạm vô cùng chướng mắt. Anh nhìn Bạch Ký Minh đang uống bia cười nói, nghiêng người lắng nghe, gật đầu đồng ý… những cử chỉ bên cạnh anh trước đây, hôm nay được dùng với người khác. Chắc hẳn những thứ còn lại, cũng như thế mà thôi.

Có thể nào có một chút gì đó, cho dù chỉ là một chút, một chút chỉ thuộc riêng hai người, cho dù đó chỉ là hồi ức đã qua.

Được thôi, tôi thừa nhận, tôi ghen tỵ.

Ghen tỵ với người được chung sống bên cậu suốt quãng đời còn lại.

Bất luận đó là nam hay nữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.