Anh Chỉ Dịu Dàng Đối Với Em

Chương 17



“Tôi biết, cho nên tôi đã đuổi theo em.”

Lam Vãn Thanh nghĩ, nếu muốn bình chọn người đáng ghét nhất trên thế giới, thì người đó chắc chắn là Ôn Tư Sâm.

Cô nắm chặt ngón tay dọc theo mép chăn, nhíu mày trừng anh, cảm thấy khó chịu.

Từ sau khi bố mẹ qua đời, Lam Vãn Thanh không còn tự tiện nổi giận nữa, bởi vì hoàn cảnh trưởng thành không cho phép cô tùy hứng, Lam Thần Dật ngoài ý muốn, đặt tất cả hy vọng Lam gia lên người cô, cô không còn tính bồng bột như trước nữa.

Lúc này, nghe Ôn Tư Sâm nói những lời như vậy, nó lại kích thích tính cách tùy hứng ẩn giấu trong xương cốt của cô, làm cô mất bình tĩnh một lúc.

Nhờ thói quen nhẫn nhịn nhiều năm, cô đã quen với việc áp chế tính tình của mình.

“Anh cảm thấy tôi là loại người mà anh muốn vứt là vứt, muốn nhặt là nhặt?” Khuôn mặt Lam Vãn Thanh vô cảm, ngước mắt nhìn anh, thản nhiên nói.

“Em không phải.” Ôn Tư Sâm vội vàng trả lời, không chút do dự.

Anh bước lên phía trước một bước, đầu gối áp vào mép giường, bàn tay đặt trong túi nắm rất chặt, trầm giọng thừa nhận: “Là tôi sai, tôi không biết trân trọng, tôi không dũng cảm được như em, tôi đã nhận ra điều đó rõ hơn khi em rời đi.”

Hai câu nói chân thành, Lam Vãn Thanh nghe thấy, cũng không rõ cảm giác trong lòng mình rốt cuộc là cái gì.

Khi còn chưa xác định được chuyện anh thích mình, anh nói khó nghe, cô cảm thấy khó chịu trong lòng nhưng rồi cũng vượt qua. Bây giờ cô biết anh thích cô, ngược lại bắt đầu làm kiêu.

Nhớ tới những lời khó nghe trước kia, thật chói tai.

Ồ, có thể cô cũng sẽ mắc sai lầm mà một người phụ nữ đang yêu đều mắc phải —— đó là lật lại nợ cũ.

‘Người không chiếm được vĩnh viễn lo sợ, người được ưu ái sẽ không sợ hãi’. Lời bài hát này rất đúng là với hoàn cảnh hiện tại.

Tuy cô chưa từng yêu đương, nhưng cũng không có nghĩa là cô chưa từng mơ ước. Mỗi khi nhìn thấy một cặp đôi cãi nhau rồi chia tay vì những vấn đề lặt vặt, cô liền nghĩ, nếu sau này cô yêu đương, cô nhất định phải làm người lý trí nhất.

Hiển nhiên, là cô đứng nói chuyện không đau eo chút nào.

Lam Vãn Thanh cắn môi, mắt rũ xuống, hơi khó chịu khẽ hừ một tiếng, cũng không biết là hừ với anh hay là hừ với chính mình, hoặc là cả hai?

Thành thật mà nói, thấy cô không chống đối lại mình nữa, Ôn Tư Sâm thở dài một hơi.

Anh nhìn qua hộp giữ nhiệt trên bàn, nhẹ giọng nói: “Muốn đi rửa mặt trước không? Vừa rồi tôi xuống dưới mua cháo, em ăn một ít đi.” Anh dừng lại, cố đè nén ý định đưa cô đi bệnh viện truyền dịch, nói tiếp: “Rồi uống thuốc.”

Từ ngày hôm qua cho đến bây giờ, Lam Vãn Thanh chưa ăn thêm chút gì, lúc này cô thật sự cảm thấy hơi đói bụng.

Cô xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường, nhìn thấy đôi giày cao gót được đặt chỉnh tề bên giường thì sững sờ, mới nhớ tới đêm qua cô là bị một tên điên ôm vào phòng, dép lê vẫn còn để ở cửa.

Cô hơi nghiêng người về phía trước, đi chân trần đến cửa mang giày, một giây sau phát hiện mình như đang lơ lửng giữa trời.

Lam Vãn Thanh bám lấy bả vai Ôn Tư Sâm, cô đứng vững, trợn mắt: “Anh làm gì vậy?”

Anh vững vàng ôm cô đi tới cửa, để cô giẫm lên đôi dép lê, rũ mắt nhìn cô: “Mang dép vào, sàn nhà lạnh.”

Lam Vãn Thanh đạp đôi dép, ngước mắt nhìn: “Anh có thể mang dép đến cho tôi mang vào mà.”

Ôn Tư Sâm cười: “Xin lỗi, tôi không nghĩ tới.”

Không nghĩ tới cái quỷ, nét mặt này của anh chính là cố ý, được chiếm ưu thế còn khoe mẽ.

Lam Vãn Thanh lướt qua anh đi đến tủ quần áo, lấy đồ tắm rửa, cố ý giẫm lên chân anh, sau đó quay đầu cười cười nhưng trong đó không hề có ý xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không nhìn thấy.”

Ôn Tư Sâm: “……”

Anh nhìn vào phòng tắm, trước khi đóng cửa, người phụ nữ còn không quên nhìn anh hất cằm lên, anh không khỏi bật cười lắc đầu.

Vậy nên, cho dù con mèo Ba Tư ngủ ngoan ngoãn đến đâu, thì khi tỉnh ngủ, nó vẫn sẽ cào người như thường.



Lúc tắm rửa, bụng Lam Vãn Thanh gào thét liên tục, lục phủ ngũ tạng đều phản đối sự ngược đãi của chủ nhân. Cô tắm xong, vội vàng gội đầu, tùy tiện lau tóc rồi đi ra khỏi phòng tắm.

Ôn Tư Sâm nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, theo bản năng quay đầu, ngón tay cầm thìa múc cháo dừng lại.

Ánh mắt nóng rực của anh khiến Lam Vãn Thanh hơi xấu hổ, ngón chân trong dép lê co quắp lại, trừng mắt anh, nói: “Anh còn nhìn tôi như vậy thì ra ngoài đi.”

Ôn Tư Sâm lấy lại tinh thần, cười nhạt: “Nhìn em thế nào?”

Lam Vãn Thanh mím môi.

Nhìn bộ dạng buồn bực lại xấu hổ của cô, Ôn Tư Sâm nhịn xuống, vẫy tay với cô: “Tôi giúp em múc cháo ra rồi, mau tới đây ăn đi.”

Lam Vãn Thanh hừ nhẹ một tiếng, lê dép lê bước đến, nhìn tô cháo tôm bóc vỏ và rau chân vịt, cô nghi ngờ nhìn anh: “Sao anh biết tôi thích món nhất?”

“Diệp Phong Hoa nói.” Ôn Tư Sâm đưa thìa trong tay cho cô: “Vừa rồi tôi đi xuống dưới cùng cậu ta.”

Lam Vãn Thanh: “……”

Thằng nhóc thối đó!

Sáng sớm ngày hôm qua, cô còn ghét bỏ nói người đàn ông trước mặt này lạnh lùng vô tình, sau một đêm đã hoàn toàn trở mặt vậy sao?

Lam Vãn Thanh ngồi ở mép giường, bưng tô cháo ăn trong im lặng, thịt tôm mềm mại của Q rất tinh tế và đầy đủ dinh dưỡng, vị tươi ngon của tôm và mùi thơm của rau bina kích thích vị giác, cô dừng mọi suy nghĩ để tập trung vào đồ ăn, không gian yên tĩnh, hai người cũng không nói chuyện nữa.

Trong chốc lát, cô hơi nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn Ôn Tư Sâm đứng ở trước mặt cô giống như một người khổng lồ, nâng cằm về phía sofa đối diện: “Anh có thể ngồi xuống được không, anh đứng như vậy tôi sợ là mình sẽ bị khó tiêu.”

Nhìn thế nào cũng giống như đang giám sát cô ăn vậy.

Ôn Tư Sâm nghe thấy, khóe miệng nhếch lên, tầm mắt lướt qua tô cháo trong tay cô đã vơi đi một nửa rồi hỏi: “Em đặt thuốc trị cảm đâu?”

Lam Vãn Thanh sửng sốt một giây, mới lục soát trí nhớ hỗn độn của ngày hôm qua: “Hình như là trên bàn làm việc ở bên ngoài.”

Ôn Tư Sâm đưa tay lên đỡ bàn tay nhỏ đang bưng tô cháo của cô, nhẹ giọng nhắc nhở “Em ăn trước đi, để một lúc nữa sẽ bị nguội, tôi đi lấy thuốc giúp em.”

Lam Vãn Thanh nhìn anh ra khỏi phòng ngủ, thu hồi lại ánh mắt.

Cô nhìn chằm chằm tô cháo, khẽ thở dài, Lam Vãn Thanh à Lam Vãn Thanh, cô xong rồi.

Ôn Tư Sâm lạnh lùng xa cách cô muốn đến gần, bây giờ Ôn Tư Sâm dịu dàng chăm sóc cô còn muốn kháng cự như thế nào nữa?

Nghe thấy tiếng bước chân, Lam Vãn Thanh ngước mắt nhìn Ôn Tư Sâm một tay cầm thuốc, một tay bưng ly nước bước vào.

Anh đứng ở trước mặt cô một lần nữa, từ lúc anh đi ra ngoài lấy thuốc, tô cháo trong tay cô không vơi đi chút nào, lông mày hơi nhíu lại, rốt cuộc cũng không nói gì. Trước tiên đặt ly nước trong tay trên tủ đầu giường, sau đó lại nhận lấy tô cháo từ tay Lam Vãn Thanh, đưa thuốc cho cô.

Sau khi bỏ ba viên thuốc vào lòng bàn tay Lam Vãn Thanh, Ôn Tư Sâm đưa ly nước cho cô: “Nước ấm, không nóng.”

Lam Vãn Thanh nhìn thuốc và nước trong tay, mím môi, quên đi, bản thân cô cũng không nghĩ tới việc kháng cự anh, dù sao tình cảm của cô đối với anh chưa từng phai nhạt.

Lam Vãn Thanh nâng tay lên bỏ thuốc vào miệng, còn chưa tới miệng, đã nghe thấy hai tiếng gõ cửa, cô quay đầu lại, thấy Diệp Phong Hoa cầm điện thoại đứng ở cửa, đảo mắt qua Ôn Tư Sâm, nói: “Lam tổng, điện thoại của chủ tịch Lam.”

Lam Vãn Thanh hơi sững sờ, trời ạ, cô đã quên chuyện ngày hôm qua chắc chắn sẽ có tin tức, mỗi ngày ông nội sẽ xem đúng giờ, không nói trước với ông một tiếng, chắc hẳn ông sẽ lo lắng.

Lam Vãn Thanh quay người muốn đặt ly nước và thuốc trong tay xuống, nhưng giữa chừng lại bị hai bàn tay to lớn chặn lại, Ôn Tư Sâm không đồng ý, anh lắc đầu, chạm vào tay đang cầm thuốc của cô, dùng khẩu hình nói: “Uống thuốc trước đã.”

Có thể là Lam Hồng Đào đang thúc giục đầu dây bên kia, Lam Vãn Thanh nghe thấy Diệp Phong Hoa nới với ông: “Chủ tịch, ngài đừng nóng vội, Lam tổng nghe ngay bây giờ ạ.”

Không muốn lãng phí thời gian, Lam Vãn Thanh nghe theo anh bỏ thuốc vào miệng rồi uống hai ngụm nước, nuốt xuống, cuối cùng còn hơi khiêu khích há miệng cho anh kiểm tra một chút.

Ôn Tư Sâm giả vờ không chú ý tới cảm xúc nhỏ bé của cô, lùi lại một bước để cô thuận tiện đứng dậy đi nghe điện thoại.

Lam Vãn Thanh nhận điện thoại từ Diệp Phong Hoa, cô đi đến trước cửa sổ sát đất. Không thấy cô xoay người lại, Diệp Phong Hoa nhìn Ôn Tư Sâm, bội phục giơ ngón tay cái lên, người có thể làm cho chị Lam ngoan ngoãn nghe lời, anh ta chưa thấy được mấy người bao giờ.

Chẳng lẽ đây là sức mạnh tình yêu?

Lam Vãn Thanh kéo bức màn cửa sổ ra, sáng sớm mới hơn 7 giờ, mặt trời lên cao, các tòa cao ốc ở Đông Thành san sát nhau, khắp nơi như được bảo phủ bởi một ánh đèn vàng.

Cô rũ mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Ông nội.”

“Nha đầu này, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói cho ông biết một tiếng.” Lam Vãn Thanh vừa dứt lời, giọng nói hùng hồn của Lam Hồng Đào truyền tới.

“Tối hôm qua hơi nóng nảy, nhất thời không nghĩ tới, giải quyết chuyện này cũng không tốn nhiều công sức, so với cháu thì mọi người tốn sức hơn nhiều.” Cô xoa xoa cái mũi còn đang bị nghẹt, lẩm bẩm: “Buổi tối tan làm cháu sẽ đến thăm ông.”

“Nghe Tiểu Diệp nói, tối hôm qua cháu ngủ ở công ty à?”

Lam Vãn Thanh ngoảnh mặt, nhìn thoáng qua Diệp Phong Hoa lắm miệng, người phía sau híp mắt cười cười với cô.

“Vâng, đã hơi muộn nên cháu không trở về.”

“Nghe giọng của cháu chắc là thức đêm rồi bị cảm lạnh, có nghiêm trọng không?” Lam Hồng Đào trầm giọng, nghe ồm ồm: “Bệnh cảm lạnh của cháu lâu như vậy vẫn không thấy tốt lên, bây giờ lại đang giao mùa, nếu cứ kéo dài như vậy rồi càng ngày càng nghiêm trọng thì làm sao bây giờ? Buổi chiều cháu đến đây, để bác sĩ truyền nước, ông nội ngồi cùng cháu, có gì mà phải sợ?”

Đầu ngón tay Lam Vãn Thanh không tự nhiên chà chà trước mặt kính: “Cháu không sợ, chỉ là cháu không thích thôi.”

“Được được được, không phải cháu sợ, là do cháu không thích.” Lam Hồng Đào nói cho có lệ: “Vậy nghe lời buổi chiều đến đây đi.”

Cháu gái mình mà ông còn không biết sao?

Lam Vãn Thanh: “……”

“Vâng ạ, cháu chuẩn bị làm rồi, cúp điện thoại trước nhé?” Không đồng ý cũng không từ chối, Lam Vãn Thanh vội vàng chạy trước.

“Nha đầu này cháu như thế nào lại……”

Lam Vãn Thanh đáp lại hai tiếng, vội vàng cúp điện thoại.

Cô đưa điện thoại lại cho Diệp Phong Hoa: “Điện thoại của tôi đâu?” Lúc này cô mới nhớ tới sáng sớm khi cô tìm điện thoại nhưng không thấy đâu.

“Ngày hôm qua điện thoại của ngài rơi ở trong phòng họp.” Diệp Phong Hoa nhận lấy điện thoại, bỏ vào trong túi: “Hết pin nên tự động tắt máy, tôi đã sạc đầy cho ngài ở bên ngoài rồi.”

Diệp Phong Hoa đi ra ngoài, Lam Vãn Thanh mở miệng gọi anh ta lại.

“Tối hôm qua, có phải cậu không ngủ không? Lát nữa tôi ra ngoài thì đi vào ngủ một lát, khôi phục tinh thần, đêm qua vất vả rồi.”

“Tôi…” Diệp Phong Hoa vừa định mở miệng, đã bị một giọng nói lạnh lùng cắt ngang.

“Không được.” Ôn Tư Sâm mím môi, tầm mắt đảo qua Diệp Phong Hoa, dừng trên người Lam Vãn Thanh: “Cậu ta không thể ngủ ở đây.”

“Vì sao không được?” Lam Vãn Thanh nhìn anh kỳ quái: “Một lát nữa tôi đi ra ngoài, không ở trong phòng.”

“Thế cũng không được.” Ôn Tư Sâm nhíu mày, nhìn Diệp Phong Hoa đứng ở cửa phòng: “Một lát nữa tôi sẽ thuê cho cậu một phòng ở khách sạn gần đây, cậu đến chỗ đó ngủ.”

Mặc dù biết bọn họ chỉ là tình thân mà thôi, nhưng dù sao Diệp Phong Hoa cũng là đàn ông, anh sẽ không để người đàn ông khác ngủ ở trên giường của cô.

Diệp Phong Hoa: “……”

Anh nhìn hai người ‘trợn mắt nhìn nhau’, ngượng ngùng nói: “Cảm ơn ý tốt của hai vị! Lam tổng, tối hôm qua tôi đã nghỉ ngơi ở trong phòng vài phút, nên bây giờ cũng không quá mệt.” Lam Vãn Thanh quay đầu lại, anh ta mới tiếp tục: “Tôi không cần ở lại chỗ ngài nghỉ ngơi dưỡng sức đâu.”

Tiếp theo, anh ta dời mắt sang Ôn Tư Sâm, cười như không cười nói: “Cũng không cần Ôn đại ca phung phí.”

Diệp Phong Hoa xoay người đi ra ngoài, dừng lại, giơ tay trước mặt Ôn Tư Sâm: “Tôi thề, trước kia tôi chưa từng ngủ lại đây.”

Anh ta rất sợ người đàn ông này nổi máu ghen lên, dìm hết tòa nhà Lam thị mất.

Diệp Phong Hoa đi ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại giúp hai người.

Lúc này, Lam Vãn Thanh mới phản ứng lại, hình như người đàn ông này vừa mới ghen, cô cắn môi dưới, giấu đi nụ cười vô thức hiện lên ở khóe môi, xoay người chuẩn bị đi vào phòng tắm trang điểm.

Không ngờ khủy tay bị Ôn Tư Sâm nắm lại.

Cảm giác nóng bỏng từ lòng bàn tay anh truyền đến, Lam Vãn Thanh quay đầu, ngón tay thon dài hơi trượt xuống theo cánh tay cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua xương cánh tay xinh đẹp của cô, nắm lấy bàn tay.

Đôi mắt Lam Vãn Thanh chạm phải ánh mắt của anh, khóe miệng Ôn Tư Sâm hơi nhếch lên, trong giọng nói mang theo làm nũng:

“Vãn Vãn, ngày hôm qua tôi cũng không ngủ.”

Ôn Tư Sâm cố ý đè thấp giọng, tiếng “Vãn Vãn” lọt vào tai cô, trầm thấp gợi cảm, vẫn còn tồn đọng dư âm của anh.

Lam Vãn Thanh cảm thấy như có một dòng điện từ đầu ngón tay anh truyền tới, tê dại bao quanh cơ thể cô, không sót chỗ nào.

Cô vội vã muốn thoát khỏi anh, định thu tay về thì anh càng nắm chặt hơn.

Đầu ngón tay Lam Vãn Thanh trong lòng bàn tay anh dùng sức cào một cái, đôi mắt giận dữ nhìn anh, đáng tiếc Ôn Tư Sâm không hề mảy may dao động.

Anh nắm chặt tay cô, tiến lên phía trước, anh rủ mắt nhìn cô, sau đó thấp giọng lặp lại lần nữa: “Vãn Vãn, ngày hôm qua, tôi cũng không ngủ.” 

“Chuyện này thì liên quan gì tới tôi?” Lam Vãn Thanh đáp lời anh rồi im bặt.

Cô nhấp môi, trừng anh một cái: “Anh gọi tôi là gì?”

“Vãn Vãn.” Ôn Tư Sâm cười dịu dàng, anh khom người, nhướng mày nhìn cô: “Không thích sao?”

Lam Vãn Thanh quan sát gương mặt tuấn tú trong gang tấc, không rõ từ đâu dâng trào cảm giác ghen tuông vô cớ, cứng nhắc nói: “Ôn Tư Sâm, trước kia anh từng nói với ai à, là do anh thiếu thốn tình cảm ư?”

Nếu không, sao anh có thể quyến rũ cô như thế chứ?

Ôn Tư Sâm ngây ngốc vài giây, anh đứng thẳng người, nhíu mày hỏi lại: “Sao lại hỏi vậy?”

Ngắm Lam Vãn Thanh chỉ biết trừng mắt anh mà không thèm trả lời, trong đầu Ôn Tư Sâm lóe lên suy nghĩ, anh mỉm cười: “Ghen tị?”

Nụ cười của người đàn ông khiến Lam Vãn Thanh chói mắt, bị người ta đọc được suy nghĩ làm cô cô thẹn quá hóa giận, cô dùng sức rút tay về.

Hai người tay trong tay, nhưng không được vui cho lắm.

“Ôn Tư Sâm!” Cô nâng cao giọng gọi anh.

“Ừ.” Anh đáp một tiếng, một tay khác vòng qua eo cô, ấn cô ngồi xuống, giọng nói vẫn dịu dàng như trước: “Tôi ở đây.”

Lam Vãn Thanh chống bả vai anh, nửa người trên hướng lên, tiếp tục trừng mắt: “Anh đừng xằng bậy, tôi còn chưa đồng ý làm bạn của anh đâu!”

“Ý tứ là khi em đồng ý, tôi có thể làm xằng bậy, phải không?” Ôn Tư Sâm nắm ngón tay động đậy bên hông của cô, đùa giỡn.

Nghĩ tới ngày hôm đó trên con tàu ở Maldevis và cái ôm ngoài ý muốn kia, làn da mềm mại cùng với lớp váy Chiffon mỏng manh.

Cảm giác ấm áp truyền đến lòng bàn tay anh.

Lam Vãn Thanh: “…”

Logic cái quỷ gì vậy? 

Ôn Tư Sâm nhìn cô cứng họng không nói nên lời, anh khẽ cười một tiếng, bỗng dưng cúi người, ôm chầm cô gái trong lòng anh, chóp mũi cọ qua thái dương cô.

Lướt qua vành tai nhỏ xinh, nhẹ giọng: “Tôi biết, tôi sẽ kiên nhẫn chờ đợi.” 

Nếu đã đặt cô trong lòng, đối với anh mà nói, tương lai sau này từng giây từng phút đều dành cho cô.

Ôn Tư Sâm nắm chặt tay cô, quầng sáng bên ngoài cửa sổ hắt vào bóng lưng cô gái: “Tôi chưa từng yêu đương, không thích bất kỳ ai, em là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng.”

Anh dừng lại, nói một cách cường điệu: “Vãn Vãn, tôi không muốn để em làm bạn gái, chỉ là tôi muốn cưới em về nhà, trở thành Ôn phu nhân của tôi.”

Áo khoác ấm áp của Ôn Tư Sâm xua tan đi cảm giác lạnh lẽo trên người Lam Vãn Thanh. Hàng mi cô run rẩy trước những câu nói bất thình lình này, bàn tay chợt nắm chặt lại.



Chưa đến 8 giờ, Lam Vãn Thanh gọi Diệp Phong Hoa đưa Ôn Tư Sâm xuống lầu.

Tốt xấu gì cô cũng là tổng giám đốc của tập đoàn, thời gian làm việc vào lúc 9 giờ, lỡ như nhân viên thấy một người đàn ông bước ra khỏi văn phòng cô lúc sáng sớm, cô còn mặt mũi nào nữa đây.

Khi làm việc, Lam Vãn Thanh cưỡng chế bản thân không được nghĩ đến câu nói sáng nay của Ôn Tư Sâm, cho dù là mở họp, nghe báo cáo hay là phê duyệt văn kiện.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Buổi chiều, gần tới giờ tan tầm, trợ lý kết nối đến điện thoại nội bộ, là Lâm Mộc Hủy.

“Lam tổng, bây giờ tìm ngài phải thông qua trợ lý phải không?” Ở đầu bên kia, Lâm Mộc Hủy hừ nhẹ, giọng điệu bất mãn: “Cả ngày gọi cho cậu, cậu vẫn luôn tắt máy? Gọi sang công ty thì mở cuộc họp!”

Lam Vãn Thanh liếc điện thoại ở góc bàn, giọng mũi nặng nề, lẩm bẩm: “Điện thoại hết pin, sạc xong quên khởi động máy.”

“Bị cảm sao?”

“Ừ.” Có bưu kiện đưa vào, Lam Vãn Thanh kiểm kê lại, cô lướt nhanh, vừa kẹp điện thoại trên vai nói chuyện vừa gõ phím.

Hỏi: “Tìm tớ có chuyện gì?”

“Không có chuyện gì thì không thể tìm cậu à?” Lâm Mộc Hủy bĩu môi: “Cậu về nước còn chưa báo cho tớ một tiếng đâu đấy.”

“Xin lỗi.” Click gửi đi, Lam Vãn Thanh tắt giao diện, cầm lấy điện thoại: “Trở về nhà hai ngày nay, công việc tương đối nhiều, vội vàng xử lý nên quên mất.” 

“Hôm nay tớ đọc tin tức, chuyện của ông nội Lam, tớ không biết ông nội nằm viện.” Lâm Mộc Hủy ảo não nói: “Ông nội khỏe không?”

“Ừ, không sao, mắt cá chân bị sưng, qua hai ngày là có thể xuất viện.”

“Khi nào cậu tới bệnh viện? Tớ đi với cậu.”

“Lát nữa, tan làm rồi đi.”

“Được, tớ đến công ty tìm cậu, lúc đó đợi cậu dưới lầu.”

“Ừ, được.”

Kết thúc cuộc gọi, Lam Vãn Thanh trượt ghế, cầm điện thoại cô không đụng tới cả ngày nay, ấn nguồn khởi động máy.

Màn hình lóe sáng vài giây, cuộc gọi nhỡ tự động hiện lên.

Chưa kể các tin nhắn nhắc nhở khác liên tục xuất hiện, Lam Vãn Thanh kiểm tra đại khái, có mấy tin của Lam Hồng Đào và Thôi Lan.

Trừ tin nhắn quảng cáo, toàn bộ đều là của Lâm Mộc Hủy, Tập Dục, từ cuộc gọi đến tin nhắn.

Lam Vãn Thanh: “…”

Hai người kia đúng là có nghị lực theo đuổi cô không ngừng mà.

Lam Vãn Thanh nhìn chằm chằm giao diện điện thoại, sau đó mở danh sách đen, toàn bộ màn hình chỉ xuất hiện một dãy số.

“Vãn Vãn, tôi không muốn để em làm bạn gái, chỉ là tôi muốn cưới em về nhà, trở thành Ôn phu nhân của tôi.”

Giọng nói của anh còn vang vọng bên tai cô.

Lam Vãn Thanh chưa bao giờ hiểu được, một khi người đàn ông đã hạ quyết tâm, ý tưởng và hành động đều nhanh như chớp, tốt lắm, không biết con đường phía trước sẽ như thế nào.



Mới đầu là cô chú ý anh, trêu chọc anh trước, tuy anh không có tình cảm gì với cô nhưng cô vẫn luôn nghĩ đến anh. Khi anh thích một người sẽ như thế nào? Bên ngoài bình tĩnh, còn bên trong là từng con sóng gợn mênh mông. 

Lúc ấy, anh cất bước đến chỗ cô, cô bắt đầu thấy hoảng sợ rồi.

Cô hoảng sợ không phải từ cách anh đối xử với người mình thích, mà là từ khi anh theo đuổi cô ngày càng nhiệt tình và kiên định.

Vòng đi vòng lại nhiều ngày, còn không phải gọi là dây dưa với anh không rõ ràng sao?

Ít nhất anh nghiêm túc khiến cô nhận thấy anh muốn làm bạn với cô hơn, tình cảm thì nên chờ đợi thôi.

Đầu ngón tay Lam Vãn Thanh chạm vào những con số, màn hình xuất hiện cửa sổ, lựa chọn xóa khỏi danh sách đen.

Ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng chạm vài cái, khóe môi nhếch lên, đặt điện thoại trên bàn làm việc.



Lam Vãn Thanh chuẩn bị xong xuôi, rẽ vào phòng thị trường dưới lầu và bộ phận chứng khoản, tìm hiểu tiến triển mới nhất về lĩnh vực khoa học kỹ thuật.

Hoàn thành công việc đã là nửa tiếng sau, cô vừa ấn thang máy, tiếng chuông điện thoại lập tức vang lên, cô tưởng Lâm Mộc Hủy đang chờ dưới lầu thúc giục, thì ra là đứa cháu trai đã lâu không liên lạc.

Ban nãy cô quên mất không gọi lại cho cậu ta.

“Cô! Cuối cùng cô cũng bắt máy rồi!” Tập Dục nghe tiếng Lam Vãn Thanh, kêu lên: “Hôm nay cháu vất vả lắm mới được ba thả ra ngoài, cả ngày gọi cho cô vẫn luôn tắt máy.”

Lam Vãn Thanh: “…”

Cô chỉ tắt máy một ngày thôi, cơ mà nhiều người tìm cô thật đấy.

Lam Vãn Thanh ấn tầng một, trêu chọc cậu: “Thế nào? Rốt cuộc là muốn tìm cô chúc mừng sao?”

“Qua hai ngày sau cháu phải khai giảng, cô về nước mà không muốn gặp cháu à?”

Lam Vãn Thanh nhìn màn hình tinh thể lỏng nhảy số: “Được, khi nào?”

“Buổi chiều ngày mai ạ? Cháu sắp xếp đồ đạc, ngày kia chờ trường học báo tin.”

“Có thể.” Cửa thang máy mở ra, Lam Vãn Thanh cất bước: “Ngày mai tan làm cô đến đón cháu, nghĩ xem muốn đi đâu ăn cơm.”

Rời khỏi thang máy, cô gật đầu chào hỏi nhân viên, đi tới cửa lớn công ty, không hề chú ý đến chỗ nghỉ ngơi.

Người đàn ông đang ngồi trên sofa, đứng dậy đón cô.

Đến khi người đàn ông ấy đứng trước mặt cô.

Đột nhiên bị chặn đường, Lam Vãn Thanh ngẩng đầu lên nhìn Ôn Tư Sâm, không biết nên phản ứng như thế nào, cô giơ điện thoại.

Rồi lại ngẩng đầu, tiếp tục nhìn anh.

Tập Dục nói bên kia đầu dây, cô cũng không nghe rõ, chỉ đáp một câu: “Cô biết rồi.” Sau đó cúp máy.

Lam Vãn Thanh cất điện thoại vào trong túi, ngước mắt: “Sao anh lại ở đây?”

Ôn Tư Sâm nhận túi xách của cô, tay còn lại nắm lấy tay cô, đi về phía cửa lớn: “Đón em tan làm, không phải em nói sáng sớm em muốn đến bệnh viện thăm ông nội sao? Tôi đưa em đi.”

Lam Vãn Thanh cố gắng bỏ qua ánh mắt tò mò xung quanh, hiển nhiên điều đó không thể thành công. 

Cô có thói quen duy trì gương mặt sắc bén, nhưng khi đối mặt với anh, lòng cô bỗng nhiên mềm nhũn không biết theo ai đây.

Lam Vãn Thanh rút tay về, không thành công.

Hệt như anh đã sớm biết cô sẽ làm như vậy, dùng lực vừa phải không đến mức làm cô đau, nhưng không để cô trốn tránh anh.

Lam Vãn Thanh được anh dắt tay đến cửa lớn, xuống hai bậc thang, cô gọi anh: “Ôn Tư Sâm.”

Ôn Tư Sâm dừng chân, quay đầu nhìn cô.

Cô giật giật tay: “Anh buông tôi ra trước đi.”

“Vì sao?”

Lam Vãn Thanh mấp môi, không lên tiếng.

Ôn Tư Sâm khẽ thở dài, đứng cách cô một bậc thang, nói: “Vãn Vãn, ít nhất đừng từ chối tôi.”

Đừng từ chối anh đến gần cô.

Lam Vãn Thanh mím môi, một lát sau lẩm bẩm: “Tôi không có.”

“Chỉ là tôi không còn thói quen đó nữa.” Lam Vãn Thanh nhìn anh, đây là lần đầu tiên về nước, cô dùng giọng mềm mại nói với anh.

Trương Ái Linh nói: Cuộc sống của bạn sẽ có một người đàn ông, khi bạn nhìn thấy anh ta lần đầu tiên, bạn đã biết, đó là người ấy. Lúc đó, đôi mắt bạn ngập tràn ý cười nhìn anh ta, chắc chắn sẽ nói: “Em không muốn đi bất cứ nơi nào một lần nữa!”

Trước kia cô không thích ai, lần đi nghỉ ở Maldives gặp anh lần đầu, cô đã có cảm giác này.

Trong lòng cô nào có tự tin như biểu hiện bên ngoài, chuyện giữa hai người lưỡng tình tương duyệt, làm sao cô có thể chắc chắn anh cũng dành tình cảm cho cô?

Hay là anh đang hóa trang mà thôi.

Anh đáp lại một cách kiên định và mãnh liệt, giống như sự mời gọi mọc lên từ mặt đất, làm cô không còn sức để chống đỡ, sau đó vô lực kháng cự.

Mặt hồ đang yên tĩnh lại gợn sóng đều do cô gây ra, lúc này trần ai lạc định*, ngược lại cô mới là người hoảng loạn mới phải.

(*) Trần ai lạc định: Khi mọi chuyện đã định thì dù ta có làm gì đi chăng nữa. Thì cũng chẳng thay đổi được gì cả. Có cố cách mấy đi chăng nữa thì ta cũng chỉ nhận lại đắng cay mà thôi. (Cre: thecoth.com)

Ôn Tư Sâm nghe vậy, anh cười trấn an, nhẹ gõ mu bàn tay cô: “Tôi nói tôi rất có kiên nhẫn.”

Muốn trách chỉ có thể trách anh đối xử lạnh nhạt với cô, cho cô quá nhiều sự tổn thương và đau lòng, cô một lòng không chịu hạ bậc, từ từ trở thành thói quen.

Không được.

Anh xoay người, tiếp tục nắm tay cô xuống bậc thang, Lam Vãn Thanh nhắm mắt, theo đuôi đi phía sau anh.

Ôn Tư Sâm dắt cô đến chiếc Land Rover màu đen ven đường, mở cửa ghế phụ, nhẹ ôm eo cô ý bảo lên xe, Lam Vãn Thanh đi lên phía trước.

Vừa mới chuẩn bị lên xe, cô nghe thấy có người gọi.

“Thanh Nhi?”

Lam Vãn Thanh: “…”

Cách xưng hô với cô như vậy, từ trước đến nay chỉ có Lâm Mộc Hủy.

Đúng là có tật giật mình, cảm giác ấy như chui từ dưới đất lên bủa vây người cô, vừa rồi bị câu nói của Ôn Tư Sâm đánh bại, còn khiến tâm trí cô nhiễu loạn, quên mất rằng cô phải đi bệnh viện thăm ông.

Một tay Lam Vãn Thanh đặt trên cửa xe, Lâm Mộc Hủy đi tới chiếc xe thể thao màu đỏ, ngắm nhìn cô.

Cô ấy cười như không cười.

Lam Vãn Thanh: “…”

Lúc này, ngay cả cô còn không nói nên lời.

“Bạn của em?” Ôn Tư Sâm liếc một cái theo tầm mắt cô, sau đó rũ mắt dò hỏi.

Lam Vãn Thanh thu hồi tầm mắt, gật đầu.

Cô xoay người, lấy túi xách từ anh, sau đó ngước mắt nhìn anh, xin lỗi: “Xin lỗi, tôi hẹn bạn cùng đi bệnh viện thăm ông. Hôm nào chúng ta lại đi.”

Dứt lời, cô tính lướt qua khe hở giữa người anh, bỗng một cánh tay nhẹ nâng lên ngăn cản cô.

Tay anh chắn phía trước người cô, đầu ngón tay chạm vào tay cô gái.

Anh đảo mắt qua “Trình Giảo Kim” đằng kia, rồi nhìn mặt Lam Vãn Thanh: “Tôi đứng ở cửa bệnh viện đợi em, lát nữa dẫn em đến một nơi.”

“Đi đâu?”

“Tới rồi em sẽ biết.” Ôn Tư Sâm nói, anh cầm điện thoại tìm kiếm dãy số, quay sang chỗ khác.

Lam Vãn Thanh cho rằng cuộc đối thoại giữa hai người sẽ dừng tại đây, anh đang vội chuyện khác, cô định rời đi, không nghĩ anh lại vượt lên trước, vững vàng giam cô trong không gian chật hẹp.

Điện thoại trong túi xách vang lên, cô nhìn xem Lâm Mộc Hủy, thấy cô nàng cầm điện thoại trong tay, nghĩ Lâm Mộc Hủy gửi tin nhắn cho cô.

Lam Vãn Thanh mở điện thoại, nhíu mày liếc anh một cái: “Anh đừng chặn đường tôi, bạn tôi đang thúc giục tôi bên kia.”

Trên màn hình lập lòe kí tự, cô ngây ngốc hai giây mới luống cuống tay chân ấn nút nguồn, đợi màn hình tối đen rồi vòng tay ra sau lưng.

Hoàn thành một vài động tác liên tiếp, cô hậu tri hậu giác phát hiện bản thân mình thật là lạy ông tôi ở bụi này*.

(*) Lạy ông tôi ở bụi này: Đang giấukín điều gì đó nhưng lại vô tình làm cho người đi tìm phát hiện ra. Cre: Wiktionary.

Lam Vãn Thanh nhắm mắt, thở dài một hơi.

Ôn Tư Sâm thong thả, ung dung cúp điện thoại, cất vào trong túi.

Đầu ngón tay anh nâng cằm cô lên, để cô ngẩng đầu nhìn anh: “Người đáng ghét nhất thế giới?”

Lam Vãn Thanh: “…”

“… Đó là biệt danh tôi đặt cho bạn bè thôi.”

Cuối cùng cô vẫn giãy giụa.

Ôn Tư Sâm không khỏi mỉm cười: “Vãn Vãn, vừa rồi là tôi gọi cho em.”

Cảm giác xấu hổ tràn ngập xung quanh, Lam Vãn Thanh nhấp môi, nhìn sang một bên không để ý đến anh.

Trở về nước mấy ngày nay, mỗi lần Ôn Tư Sâm gọi cô đều thất bại, quan sát cô gái vừa xuống lầu vừa gọi điện thoại, anh đã muốn thử nghiệm một chút. Quả nhiên, đúng với suy đoán của anh, sớm nên nghĩ tới việc bị cô kéo vào danh sách đen rồi mới phải.

“Kéo tôi ra khỏi danh sách, hẳn là nguôi giận rồi đúng không?” Ôn Tư Sâm cúi người, nghiêng đầu nhìn cô, ý cười rõ rệt.

Cô gái cảm thấy quẫn bách khi bị anh phát hiện tâm tư nhỏ bé của mình, gương mặt tuấn tú kề sát trước mặt, cô liền lui về phía sau. 

Ôn Tư Sâm kịp thời đưa tay che đầu cô, tránh đụng phải cửa xe.

Nét ngại ngùng trên mặt cô làm anh vui sướng, thoạt nhìn cô ngốc nghếch lại đáng yêu, một chút ngọt ngào nhộn nhạo trong lòng anh, Ôn Tư Sâm nâng ót cô gái trước ngực mình, cúi đầu hôn lên tóc cô.

“Biệt danh của bạn em, tôi rất thích.” Anh rũ mắt nhìn cô, giọng nói trầm thấp, dịu dàng.

Ghét bao nhiêu thì thích bấy nhiêu.

Lam Vãn Thanh: “…”

Sao cô lại kéo anh ra danh sách đen vào ngày hôm nay chứ?

Ôn Tư Sâm bước nhỏ bên cạnh, nhẹ đẩy thắt lưng cô: “Đi thôi, nhớ kỹ tôi chờ em ở cửa bệnh viện.”

Lam Vãn Thanh không đáp lại, khẽ gật đầu tỏ vẻ nghe thấy rồi, nhanh chóng chui ra ngoài.

Ôn Tư Sâm đóng cửa ghế phụ, hai tay nhét vào túi quần, nhìn Lam Vãn Thanh ngồi vào chiếc xe màu đỏ, chờ xe rời đi.

Lát sau, anh mới vòng lên ghế lái, khởi động xe.



Hai người đi ăn cơm trước, Lâm Mộc Hủy lái xe đưa Lam Vãn Thanh tới một tiệm cơm nhỏ, nơi họ thường ăn cùng nhau.

Ôn Kiều là tiệm cơm Trung Quốc thuần túy, mặt tiền không lớn, bàn ăm bên trong khá cũ kỹ nhưng rất gọn gàng, sạch sẽ. Ông bà chủ là một đôi vợ chồng hơn 50 tuổi, tình cảm giữa hai người rất tốt. Trước kia sống ở nước ngoài, 5 năm trước về nước mở tiệm cơm, rảnh rỗi nhàn hạ không có việc giết thời gian. Tuy nói như thế, nhưng món ăn không hề gây mất khẩu vị.

Mỗi lần tới đây ăn cơm, bắt gặp những tương tác nhỏ của đôi vợ chồng, cho dù là một ánh mắt cũng đủ để Lam Vãn Thanh nhớ tới Tập Vận và Lam Thần Dật đã sớm qua đời.

Lâm Mộc Hủy và Lam Vãn Thanh bước vào cửa lớn, vì mặt tiền của tiệm cơm hẻo lánh, vả lại không nằm trong khu thương mại nên đến giờ trưa, trong tiệm cùng lắm chỉ có hai ba bàn khách rải rác.

Vốn hai người là khách quen, vợ chồng ông chủ vô cùng quen thuộc, họ chào hỏi bà chủ một tiếng, ngồi xuống vị trí thường dùng bữa.

Chốc lát, bà chủ bưng món họ gọi tới, Lam Vãn Thanh và Lâm Mộc Hủy chủ động đứng dậy nhận lấy.

“Có phải gần đây công việc rất bận rộn không?” Bà chủ nhìn hai cô gái, cười tủm tỉm: “Đã lâu rồi không được thấy các cháu.”

“Vâng.” Lam Vãn Thanh cười lễ phép với bà: “Hai ngày trước cháu mới trở về từ nước ngoài ạ.”

“Người trẻ tuổi liều mạng vì công việc là chuyện tốt, nhưng nhất định phải chú ý sức khỏe, dì thấy cháu gầy hơn lần trước, giọng mũi nặng như vậy, bị cảm rồi phải không?”

“Vâng.” Lam Vãn Thanh cười đáp, biết dì quan tâm cô, khẽ trấn an: “Cháu uống thuốc rồi ạ, sẽ mau khỏi bệnh thôi.”

Ba người hàn huyên vài câu, bà chủ liền rời đi.

Bà chủ vừa đi mất, Lâm Mộc Hủy rút đũa từ ống trúc, đưa cho Lam Vãn Thanh một đôi, cô nàng gắp thức ăn vào miệng, nhỏ giọng trêu chọc: “Dì ấy không gán ghép được cậu với cháu trai ưu tú thành một đôi thì quyết không bỏ qua mà!”

Những lời nói này, thế nào cũng giống như đang nói cho người nhà nghe.

Lam Vãn Thanh múc bát canh, uống hai ngụm rồi ngước mắt liếc cô ấy: “Đừng nói bậy.”

“Tuy nhiên…” Lâm Mộc Hủy gõ đũa hai cái trên bát cơm, cô nhìn Lam Vãn Thanh: “Có phải cậu quên nói chuyện gì với tớ không, Thanh Nhi?”

Cô bạn nhịn một mạch. 

“Hả?”

“Đừng giả ngu!” Lâm Mộc Hủy cười nhạo: “Ban nãy dưới công ty, tớ nhìn từ đầu đến cuối.”

Lam Vãn Thanh: “…”

“Cậu muốn chúng ta nhanh tuyệt giao à! Lén lút yêu đương, ngay cả tớ còn không nói?”

Lam Vãn Thanh biết mình đuối lý, cơ mà chuyện này là ngoài ý muốn, cô không có cơ hội nói cho Lâm Mộc Hủy biết.

“Tớ không lén lút yêu đương, chuyện khá phức tạp, chưa xác định được quan hệ giữa hai bọn tớ, cũng chưa có cơ hội gặp cậu nên mới không nói.”

“Cậu có ý gì, vậy quan hệ hiện tại giữa hai người chính thức xác định rồi?”

“À.” Lam Vãn Thanh hàm hồ nói: “Xem như vậy đi.”

“Cái gì mà xem như vậy chứ?” Đúng vậy, không phải thì không phải, xem như vậy là cái quỷ gì?

Lam Vãn Thanh: “…”

Cô không biết nên mở lời như thế nào nữa, điều duy nhất là vượt qua những va chạm ban đầu, hai con người chưa từng yêu đương đang cố gắng tiến lại gần nhau hơn.

Nhìn dáng vẻ này của Lam Vãn Thanh, không giống kiểu người dễ dàng nói rõ ràng mọi chuyện với cô, Lâm Mộc Hủy đành thay đổi vấn đề: “Hai người quen nhau từ khi nào?”

Vấn đề này đơn giản hơn nhiều, Lam Vãn Thanh cười cô: “Cái này phải cám ơn lời vàng ý ngọc của cậu, là lần tớ đi nghỉ mát.”

“Mẹ kiếp!” Thiếu chút nữa Lâm Mộc Hủy bị sặc đồ ăn trong miệng: “Thật hay giả?”

Lam Vãn Thanh gật đầu chắc chắn.

Tiếp theo, cô kể chuyện một năm một mười, từ việc hai người gặp nhau đến khi về nước từng chút một.

Lâm Mộc Hủy “a” một tiếng, một lúc sau mới trả lời: “Tớ nói trông người đàn ông kia rất quen mặt, hóa ra anh ta là em trai của Ôn Tư Cảnh tập đoàn Ôn thị, hai người giống nhau thật.”

Lam Vãn Thanh nhíu mày: “Có sao?”

Lâm Mộc Hủy chậc một tiếng: “Không phải cậu gặp Ôn Tư Cảnh một lần rồi sao? Chẳng lẽ cậu không nhìn ra à?”

Lam Vãn Thanh lắc đầu.

Lâm Mộc Hủy trợn mắt, xua xua tay trước mặt cô: “Quên đi, tớ khẳng định các cậu là “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, đối phương là thế giới duy nhất của nhau”, có nói với cậu cũng vô ích.”

Lam Vãn Thanh: “…”

Nửa tiếng sau, hai người ra khỏi tiệm cơm đến bệnh viện.

Lâm Mộc Hủy học chung một trường với Lam Vãn Thanh từ tiểu học đến đại học, ngồi cùng bàn mãi cho đến khi học cấp ba, sau này lên đại học đành phải tách nhau vì khác chuyên ngành.

Tốt nghiệp nhiều năm, quan hệ của hai người không mảy may thay đổi từ trước đến nay. Người học truyền thông, có tài ăn nói rất tốt, Lâm Mộc Hủy cũng không ngoại lệ.

Còn Lam Vãn Thanh gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, năng lực mạnh đến nỗi khiến Lâm Mộc Hủy gọi cô một tiếng sư phụ. Nếu không nhờ cô kiên trì mở tạp chí, Lam Vãn Thanh tuyệt đối sẽ truy đuổi cô đến bộ phận quan hệ công chúng làm quản lý.

Ở bệnh viện một tiếng đồng hồ, khóe miệng Lam Hồng Đào chưa từng hạ xuống.

Rốt cuộc pha trò đã kết thúc, Lam Hồng Đào bảo Lam Vãn Thanh đi truyền dịch.

Lam Vãn Thanh: “…”

Nhìn ông cụ vui vẻ như vậy, cô còn tưởng rằng mình tránh được một kiếp.

Thấy con nhóc không động đậy, Lam Hồng Đào làm bộ muốn xuống giường: “Ông nội đi với cháu.”

Lam Vãn Thanh chạy nhanh ngăn ông cụ lại: “Được được, cháu biết rồi, Mộc Mộc đi với cháu là được, ông đừng xuống dưới, vất vả lắm mới tiêu sưng, đừng để nó nghiêm trọng.”

“Ôi, ông nội đừng lo lắng, con sẽ ép Thanh Nhi đi, lát nữa quay video cho ông làm chứng cứ.”

Lam Hồng Đào nghe vậy mới chịu từ bỏ.

Lam Vãn Thanh cùng Lâm Mộc Hủy ra khỏi phòng bệnh, Lam Vãn Thanh hoài nghi nhìn cô: “Cậu sẽ đè tớ đi truyền dịch thật chứ?”

“Không thì sao?” Lâm Mộc Hủy kéo tay cô đi về phía nội khoa ở tầng ba.

Lam Vãn Thanh: “…”

Cô giữ chặt tay Lâm Mộc Hủy: “Không được, Ôn Tư Sâm chờ tớ ở cửa bệnh viện, tớ phải đi rồi.”

“Cậu có thể gọi anh ta đi vào, anh ta chờ cậu khám bệnh một lát có sao đâu?”

Lam Vãn Thanh: “…”

Chẳng phải mục đích của cô là trốn truyền dịch à?!

“Tớ uống thuốc là được.” Cô suy sụp níu giữ Lâm Mộc Hủy: “Trước kia đều vượt qua bằng cách này, không đúng sao?”

“Nhưng tớ vừa nghe ông nội nói cậu không khỏe suốt hai tuần, nếu không trị bệnh lại ảnh hưởng đến viêm mũi, đến lúc đó chỉ có một mình cậu chịu đựng.”

Lam Vãn Thanh thở dài thỏa hiệp, tuy rằng cô không thích bất cứ thứ gì liên quan tới tiêm chích, cô cũng không muốn để ông nội lo lắng.

“Tớ gọi điện thoại báo Ôn Tư Sâm một tiếng.”

Lâm Mộc Hủy đáp lời.

Lam Vãn Thanh lấy điện thoại trong túi xách, vừa vang lên mấy tiếng thì đối phương đã bắt máy.

“Xuống rồi à?” Ẩn sâu bên trong giọng nói dịu dàng của Ôn Tư Sâm là ý cười không hề che lấp.

“Không có.” Lam Vãn Thanh thở dài, kể tình huống hiện tại một năm một mười* cho anh.

(*) một năm một mười – 一五一十 :nói rõ chi tiết.

Ôn Tư Sâm nghe vậy, trầm mặc hai giây, hỏi vị trí hiện tại của cô, Lam Vãn Thanh nói cho anh biết, cô liền nghe thấy âm thanh đóng cửa xe bên kia.

“Ở đó chờ tôi một chút, tôi lập tức tới ngay.”

Lam Vãn Thanh yên lặng giữ điện thoại, nghĩ thầm không phải anh tới đợi mình truyền dịch đấy chứ?

Hai người đợi khoảng năm sáu phút, khuỷu tay Lâm Mộc Hủy chạm vào cánh tay cô, hướng về phía hành lang nâng nâng cằm, Lam Vãn Thanh quay đầu lại, nhìn thấy Ôn Tư Sâm đang bước đến đây.

Bệnh viện luôn khiến Lam Vãn Thanh có cảm giác vô cùng lo lắng, mặc kệ là y tá bác sĩ, hay là người đến thăm bệnh, ai ai đều bước vội vàng.

Ôn Tư Sâm đi giữa đoàn người cũng không chậm, nhưng làm cho người khác cảm thấy bình yên hơn nhiều.

Anh có dáng người cao, chân dài, không tới một lát đã đứng trước mặt cô.

Khi anh đến, anh tự nhiên ôm lấy eo cô, Lam Vãn Thanh giới thiệu hai người với nhau một chút, Ôn Tư Sâm lễ phép gật đầu, nhàn nhạt chào hỏi Lâm Mộc Huỷ.

Lam Vãn Thanh không chú ý, nhưng không có nghĩa Lâm Mộc Hủy không chú ý giống cô.

Còn “xem như”? Quen biết Lam Vãn Thanh nhiều năm như vậy, người không cùng quan hệ huyết thống với cô, trừ tiểu tử Diệp Phong Hoa kia ra, trước nay Lâm Mộc Hủy còn chưa thấy có người đàn ông nào quá thân cận với cô, nói cô có thói quen ở sạch cũng không quá mà.

Càng không nghĩ đến việc tiếp xúc tay chân một cách tự nhiên, ban nãy dưới công ty, cô nên để ý mới phải.

“Tôi đưa cô ấy đi truyền dịch.” Ôn Tư Sâm nhìn Lâm Mộc Hủy: “Tôi biết một phòng khám không tệ, bác sĩ là người quen của tôi.”

Nói xong anh rũ mắt nhìn Lam Vãn Thanh, trấn an: “Kỹ thuật tiêm rất tốt, sẽ không đau.”

Lam Vãn Thanh: “……”

“Tôi không sợ đau, chỉ là tôi không thích thôi!” Lam Vãn Thanh trừng anh, mạnh miệng nói.

Vì sao mọi người đều nghĩ cô không truyền dịch vì sợ đau vậy nhỉ? Cô thật sự không thích nó!

Ôn Tư Sâm nghe vậy, mỉm cười: “Được.” Anh giơ tay xoa đầu cô: “Chỉ là em không thích thôi.”

Lam Vãn Thanh: “……”

Không cần xem cô như trẻ con đâu!

Lâm Mộc Hủy: “……”

Hai người này muốn làm nũng ở đây sao?! Một con cẩu độc thân lớn xác ở trước mặt mà không nhìn thấy sao?!

Lâm Mộc Hủy xua xua tay về phía hai người: “Vậy hai người đi nhanh đi, một lát ông tới, tớ sẽ nói cho ông.”

Còn không đi, cẩu độc thân này chắc chắn sẽ sủa như điên.

Lam Vãn Thanh: “……”

Cô không tính nói chuyện này cho ông biết.

Lam Vãn Thanh ra hiệu với Lâm Mộc Hủy, nhìn cô ấy lắc lắc đầu.

Dù sao hai người cũng là bạn thân hơn hai mươi năm, một ánh mắt là hoàn toàn có thể hiểu được đối phương muốn nói cái gì.

Lâm Mộc Hủy cười đùa, gật đầu trước mặt Lam Vãn Thanh: “Chuyện này giao cho tớ, các cậu đi nhanh đi.”

“Truyền dịch xong sớm nhớ đưa Thanh Nhi về nhà nghỉ ngơi.” Lâm Mộc Hủy nhìn Ôn Tư Sâm, nói những lời cuối cùng.

Ôn Tư Sâm nghe Lâm Mộc Hủy nói, anh chỉ cười nhạt:“Ừ” một tiếng.

Hai người xuống dưới lầu, đi nhanh đến cửa bệnh viện, ba bốn người mặc áo blouse trắng từ chỗ hai người chạy nhanh đến, xe cứu thương ở ngoài cửa lớn gào thét ầm ĩ.

Tiếng ồn ào dừng lại, bác sĩ y tá chờ ở cửa, động tác nhanh chóng mở cửa xe, nhanh nhẹn đẩy giường gấp trên xe xuống.

Đoàn người thi nhau đẩy giường gấp, bước nhanh về phía thang máy phía sau hai người, Ôn Tư Sâm cao lớn, liếc mắt một cái đã thấy rõ người nằm trên giường gấp toàn là máu, kéo lấy bả vai Lam Vãn Thanh, ôm cô vào lòng, cho dù bây giờ cô đang dán sát ngực anh, nhưng anh vẫn nâng một cái tay khác che lại đôi mắt của cô, nhẹ giọng: “Đừng nhìn.”

Buổi tối cô ở nhà một mình, gặp phải cảnh này, lỡ đâu mơ thấy ác mộng thì sao.

Lam Vãn Thanh yên ổn trong lòng anh, không động đậy, lòng bàn tay anh to lớn ấm áp, ở một nơi ồn ào như thế này, anh lại có thể trấn an được cô.

Mãi cho đến khi những người kia đi vào thang máy, Ôn Tư Sâm mới buông tay.

Lam Vãn Thanh quan sát vẻ mặt vô cùng tự nhiên của Ôn Tư Sâm, tiếp tục nắm tay cô đi ra ngoài, trong lòng vô cùng ngọt ngào.

Hai người lên xe, Ôn Tư Sâm thắt dây an toàn cho cô, khởi động xe rồi đạp nhẹ chân ga để di chuyển.

Xe rất nhanh đã hoà vào dòng xe cộ, Lam Vãn Thanh ấn cửa sổ xuống.

Sắp đầu mùa thu, gió đêm dần dần quét đi những cảm giác khô nóng của mùa hè, mang theo sự thoải mái và thích thú, ven đường xuất hiện nhiều những hình ảnh xe cộ lùi về phía sau, có chút mông lung, cô cảm thấy ở Đông Thanh khác trước rất nhiều.

Có thể là bởi vì, người đàn ông bên cạnh này.



Ra khỏi bệnh viện Đông Thành, dòng xe tấp nập qua lại, đi thêm hai con đường, chiếc xe dừng trước cửa phòng khám.

Lam Vãn Thanh: “……”

Ôn Tư Sâm dừng xe, tháo đai an toàn xuống xe, lập tức đi đến ngoài cửa ghế phụ của cô, mở cửa ý bảo cô xuống xe.

Lam Vãn Thanh: “……”

“Vừa rồi anh nói thật à? Dẫn tôi đi truyền dịch thật ư?”

Vì sao những người bên cạnh cô đều để ý với việc truyền dịch của cô vậy?

Ôn Tư Sâm giúp cô tháo đai an toàn, đỡ cô xuống xe: “Tin tưởng tôi, thật sự không đau.”

Ôn Tư Sâm nắm tay cô xoa nhẹ, sau đó dẫn cô đi vào trong phòng khám.

Ở phía trước, một cô gái có khuôn mặt xinh xắn đang ngồi, trông khoảng hai mươi tuổi, vừa nhìn thấy Ôn Tư Sâm, ngọt ngào nhìn hai người, cười cười rồi kêu một tiếng “Anh Sâm.”, lại nhìn Lam Vãn Thanh đứng bên cạnh anh, chần chừ một chút, gọi: “Chị dâu”.

Lam Vãn Thanh: “……”

Ôn Tư Sâm nhìn cô gái “có ánh mắt”, tương đối vừa lòng, trên mặt xuất hiện ý cười, gật đầu với cô gái: “Dì Phó đâu?”

“Bác sĩ Phó đang ở trong, em dẫn hai người vào.” Cô gái nhiệt tình, đứng lên rồi nói.

Ôn Tư Sâm nâng tay: “Không cần, chúng tôi tự đi vào được rồi, bên trong có ai không?”

“Không có ai.” Cô gái cười nói.

Ôn Tư Sâm ôm eo Lam Vãn Thanh đi vào bên trong, qua một cái hành lang dài hẹp, đến cánh cửa thứ nhất thì giơ tay gõ.

Nghe thấy tiếng người bên trọng vọng ra, Ôn Tư Sâm đẩy cửa nhẹ.

Vừa rồi đi qua hành lang, tuy hẹp nhưng xung quanh hai bên có ba bốn cái cửa, cửa phòng khám này không lớn lắm, nhưng không gian bên trong lại rất lớn, bọn họ vào phòng sát bên tường, nơi đặt một cái giường bệnh.

Trong phòng, một người phụ nữ hơn 50 tuổi đeo mắt kính ngồi trước máy tính, bà nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu nhìn hai người với nụ cười dịu dàng dễ gần.

“Đến rồi à?” Người phụ nữ chỉ ghế dựa bên cạnh: “Các cháu ngồi trước đi, dì sắp xong rồi.”

Lam Vãn Thanh: “……”

Nghe đoạn đối thoại, hiển nhiên là Ôn Tư Sâm đã đặt lịch trước, chẳng lẽ buổi chiều anh nói muốn dẫn mình đi khám chính là phòng khám này?

Lam Vãn Thanh nhìn anh, anh đành cười trừ, giơ tay xoa đầu cô, không nói chuyện.

…..

Người đàn ông này dụ dỗ cô như trẻ con thế kia?!

Im lặng vài phút, chỉ có âm thanh gõ bàn phím của dì Phó vang lên.

Một lúc sau, dì Phó chuyển sang ngồi bên cạnh Lam Vãn Thanh: “Xin lỗi, có bệnh nhân muốn xin bệnh án gấp nên làm chậm trễ thời gian của hai đứa.”

Lam Vãn Thanh lễ phép lắc đầu, tỏ vẻ không có việc gì.

“Dì nghe Tư Sâm nói con bị bệnh cảm, đã hai tuần rồi còn chưa khỏe hẳn sao?”

“Vâng.”

“Bị bệnh cảm phải hết hẳn trong 7 ngày nếu không tốt hơn, phải chú ý, nếu không dễ mắc bệnh khác.”  

Dì Phó đưa tay lên trán cô. 

“Có phát sốt không?”

Lam Vãn Thanh lắc đầu: “Không có.”

“Ho khan?”

Lam Vãn Thanh lại lắc đầu: “Không có.”

“Vậy còn tốt, vẫn uống thuốc trị cảm đấy chứ?”

“Vâng.”

“Uống thuốc trị cảm nhiều, cơ thể rất dễ sinh ra kháng thể, con không thể dùng thuốc tiếp được.” Dì Phó ngẩng đầu, liếc mắt Ôn Tư Sâm.

Sau đó cúi đầu cười với cô: “Tư Sâm nói cho dì, con không thích truyền dịch nhưng bị bệnh nên trị vẫn phải trị.”

Lam Vãn Thanh: “……”

Tốt lắm, có lẽ cả thế giới đều biết cô không thích truyền dịch.

“Con lên giường nằm trước đã, dì đi kê đơn thuốc, đừng lo lắng, kỹ thuật tiêm của dì rất tốt, sẽ không đau.” Dì Phó đứng lên, cuối cùng còn không quên vỗ vỗ bả vai cô.

Lam Vãn Thanh: “……”

Cô có cảm giác chỉ vì bệnh cảm này, thanh danh anh dũng một đời của cô đều mất hết rồi.

Dì Phó đi ra ngoài một lúc lâu, Lam Vãn Thanh đứng lên, xoay người chạm mặt với Ôn Tư Sâm đứng phía sau cô: “Buổi chiều anh nói dẫn tôi đi khám tư nhân là ở đây à?” 

Ôn Tư Sâm gật đầu, nắm tay cô, dẫn cô đi đến cạnh giường, đôi tay nhẹ đè bả vai để cô ngồi xuống, dịu dàng nói: “Em nằm xuống đi.”

Lam Vãn Thanh không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn anh, nhíu mày: “Tôi còn cho rằng anh có ý định dẫn tôi đi hẹn hò.”

Ôn Tư Sâm hơi cúi người, đôi tay anh chống lên đùi, nhìn vào đôi mắt đen láy của cô, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện ở đáy mắt đang có ánh sáng di chuyển: “À? Cho nên em thất vọng sao?”

Lam Vãn Thanh nhìn khuôn mặt tuấn tú dạt dào ý cười, cô hơi bực mình, mím môi.

Đương nhiên Ôn Tư Sâm biết cô đang chịu đựng, anh nhẹ nhàng hôn lên chiếc mũi tinh xảo của cô, sắc mặt nghiêm túc.

“Tin tưởng tôi, tôi cũng rất muốn hẹn hò với em, nhưng bây giờ cơ thể em quan trọng hơn thế nữa.”
Tác giả có lời muốn nói: Anh Sâm quá ấm áp, muốn ngủ.:)

Tôi cũng rất ghét kim tiêm truyền dịch! Nhưng tôi không có Ôn Tư Sâm!

= chết tâm:-)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.