“Đây là lần đầu tiên chúng ta xuất hiện trong trường hợp công khai, em không muốn làm anh mất mặt.” Lam Vãn Thanh mỉm cười, lời nói vô cùng nghiêm túc.
Kiểu dáng của chiếc váy này đơn giản và phóng khoáng, màu sắc nhẹ nhàng và nhã nhặn, sẽ không cướp lấy sự nổi bật của cô dâu, cũng sẽ không làm cho bản thân mình quá mức mờ nhạt.
Hơn nữa còn là phong cách cô luôn thích, dì Vân là người hiểu điều này nhất.
Ôn Tư Sâm có chút dở khóc dở cười, anh siết chặt cánh tay ôm lấy cô có chút bất đắc dĩ nói: “Em thật sự không biết sức hấp dẫn của mình quyến rũ cỡ nào, phải không? Chỉ cần em xuất hiện, anh sẽ là đối tượng mà đàn ông trên toàn thế giới này đều hâm mộ.”
Nói về lời âu yếm, Lam Vãn Thanh không thể nói lại anh.
Cũng may, thời gian không quá dài, Vân Uyển dẫn theo người ôm một bộ đồ âu phục màu xám đậm được làm bằng tay, đi vào trong, còn không quên gõ cửa thông báo.
Ôn Tư Sâm thay quần áo xong, trước khi đi thanh toán, anh bị Vân Uyển từ chối: “Thanh Thanh giống như con gái của dì vậy, dì may quần áo cho con rể mà còn phải lấy tiền thì không được rồi, sớm muộn gì cũng là người một nhà, không cần khách sáo như vậy.” Bà đưa chiếc áo choàng lông dê màu trắng cho Lam Vãn Thanh: “Nếu cảm thấy lạnh thì khoác thêm.”
Nghe Vân Uyển khuyên bảo, nếu nhất định phải trả thì nghe có vẻ quá xa lạ.
Ôn Tư Sâm nói cảm ơn, ôm lấy Lam Vãn Thanh lên xe rời đi, suy nghĩ sau này giới thiệu với một vài người bạn đến đây.
Khi hai người đến khách sạn đã hơn mười một giờ.
Ôn Tư Sâm đỡ Lam Vãn Thanh xuống xe, tay vòng qua ôm lấy eo cô, rất có tính chiếm hữu.
Bậc thang ở trước khách sạn rất cao, một tay Lam Vãn Thanh kéo áo choàng lông dê, một tay ôm lấy cánh tay Ôn Tư Sâm bên eo mình, cẩn thận bước đi, nhỏ giọng than thở với Ôn Tư Sâm: “Anh biết không, có đôi khi em không phải không thích tham gia những bữa tiệc, mà là không thích mặc kiểu giày cao gót này, bước nhiều bậc thang như vậy, đàn ông các anh không hiểu được cảm giác đau khổ này đâu.”
“Vậy em cũng biết.” Ôn Tư Sâm cúi đầu ghé sát vào tai cô: “Em có thể lựa chọn để anh bế em lên.”
Lam Vãn Thanh: “…”
Cô lườm anh một cái, không để ý đến anh nữa.
Cô đến đây là để tham gia tiệc cưới, không phải tới kết hôn.
Ôn Tư Sâm cười, cánh tay vững vàng đỡ lấy cô, không trêu chọc cô nữa.
Đến cửa khách sạn, nhìn ảnh cưới và tên trên tường tiếp khách, Lam Vãn Thanh nhướng mày: “Độ Tư Lễ? Anh ta là con trai của chú anh?”
Ôn Tư Sâm nghe vậy, cúi đầu nhìn cô, cũng nhướng mày: “Em quen à?”
“Một anh hùng nổi tiếng trong giới cảnh sát Đông Thành, hẳn là rất hiếm người không biết, đúng không?” Lam Vãn Thanh cười nói.
Hai năm trước, Độ Tư Lễ dẫn dắt đội Báo Đen, với đủ mọi chiêu trò rình rập, dụ dỗ, cuối cùng tiếp quản hoạt động buôn bán ma túy của trùm ma túy Nam Phi ở Đông Thành trong vòng nửa năm. Thậm chí, vụ việc này đã gây chấn động trong nước và cả quốc tế lúc bấy giờ.
Không chỉ có Diệp Phong Hoa mỗi ngày đều nhắc đến Độ Tư Lễ bên tai như một vị thần, ở Đông Thành và toàn quốc, Độ Tư Lễ là cái tên quen thuộc với nhiều người.
Ôn Tư Sâm hơi sửng sốt một chút, tiếp theo anh gật đầu, nói đúng vậy.
Hai người bước qua nơi đón khách, đi về phía cô dâu chú rể đang đứng ở cửa tiệc cưới tiếp khách mời. Nhìn thoáng vẻ mặt của chú rể toát lên dáng vẻ của một con người rắn rỏi không thể che giấu được niềm vui giữa đôi mày và đôi mắt, anh ta mặc bộ quân phục cảnh sát đặc nhiệm màu xanh đậm, trước ngực với vài huân chương sáng chói, dáng người thẳng tắp, hiên ngang và anh dũng.
Cô dâu mặc chiếc váy dạ hội màu đỏ rượu, đứng ở bên cạnh người đàn ông trông thật duyên dáng và quyến rũ.
Ôn Tư Sâm và Lam Vãn Thanh cùng đi đến, bắt tay với người đàn ông, chạm vai với anh ta, nói vài câu chúc mừng, giới thiệu với hai bên.
Độ Tư Lễ đưa tay về phía Lam Vãn Thanh: “Cô Lam, tôi ngưỡng mộ danh tiếng của cô đã lâu rồi, thật không ngờ cô lại là bạn gái của Tư Sâm.” Anh thu tay lại vỗ vào bả vai Ôn Tư Sâm, cười đắc ý: “Hai ngày trước cậu ấy nói với tôi sẽ đưa bạn gái đến đây, tôi còn tưởng là cậu ấy lừa tôi.”
“Dù sao thì thằng nhóc này từ nhỏ đến lớn đừng nói là bạn gái, ngay cả nhìn thấy cậu ấy nói với cô gái nào nhiều hơn hai câu cũng khó lắm rồi.”
Lam Vãn Thanh mỉm cười đáp lại: “Tôi cũng không ngờ người bạn anh ấy nói đến lại là đại anh hùng của Đông Thành, thất lễ.”
Trò chuyện thêm vài câu, phía sau còn có khách mời đi đến, Ôn Tư Sâm và Lam Vãn Thanh bước vào sảnh chính của tiệc cưới, ngồi vào chỗ dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ.
Những thứ xinh đẹp luôn hấp dẫn ánh mắt của người khác, hai người bọn họ, nếu nhìn một cách riêng rẽ đều là rồng và phượng, càng đừng nói đến khi thân mật cùng nhau đi vào.
Đặc biệt là thân phận và bối cảnh của hai người, Lam gia và Ôn gia đều là hai nhân tài kiệt xuất trong giới kinh doanh của Đông Thành, bộ dáng yêu đương cuồng nhiệt này vẫn chưa xác thực được vài tin đồn lưu truyền trong giới.
Ôn gia và Lam gia, sợ rằng hai nhà đang muốn “liên hôn”.
Tiệc cưới có không ít người quen biết Ôn Tư Sâm, trước khi hôn lễ chính thức bắt đầu hơn nửa tiếng, có ít nhất mười mấy người đến bắt chuyện với anh, tuổi hơi lớn, hỏi thăm anh về tình hình của bố mẹ anh ở nước ngoài mấy năm nay, những người trạc tuổi với anh nói về chuyện công việc, ngoại trừ những người này thì không còn ai hết, sau cùng chuyển tới trên người Lam Vãn Thanh.
Ôn Tư Sâm trả lời một cách hờ hững, nghĩ đến họ không phải là người có quan hệ quá tốt với anh.
Nhưng Lam Vãn Thanh luôn theo đúng vai diễn của cô ngày hôm nay, tuy cô là bạn gái của anh, hay nói cách khác cô chỉ là cô bạn gái bình hoa tham gia tiệc cưới cùng anh, ai hỏi đều là anh đáp, cô chỉ phụ trách mỉm cười thôi.
Cuối cùng hôn lễ cũng bắt đầu, toàn bộ quá trình phức tạp và rườm rà như trong ấn tượng của Lam Vãn Thanh, cô chỉ nhìn thôi đã cảm thấy mệt đến mức không chịu được.
Nhìn cô dâu thay quần áo rồi đi ra kính rượu, Lam Vãn Thanh thầm nghĩ, đây là bộ thứ ba rồi đấy.
Cô lắc đầu, nghiêng người về phía Ôn Tư Sâm. Anh để ý cô nghiêng người sang đây, vô thức nghiêng người về phía sau đỡ cô: “Hửm?”
Lam Vãn Thanh nhìn cô dâu và chú rể đi kính rượu đến bàn bên cạnh, khuôn mặt nhỏ không khỏi nhăn lại, thấp giọng nói: “Ôn Tư Sâm, lúc chúng ta kết hôn có thể không tổ chức tiệc rượu có được không?”
Cô nói rất bình tĩnh, dường như chỉ hỏi anh một chuyện khiến cô cảm thấy buồn rầu không thôi, nhưng Ôn Tư Sâm cảm thấy hô hấp khó khăn.
Thấy ánh mắt của cô tối sầm lại, khuôn mặt nhỏ của cô gần trong gang tấc, tựa như tỏa sáng, Ôn Tư Sâm đang dần sụp đổ.
Hình như là cô chưa bao giờ biết mình có sức hấp dẫn như thế nào đối với anh.
Hơn nữa còn luôn quyến rũ anh không đúng lúc và không đúng nơi, biết không phải do cô cố ý, anh biết, sự cám dỗ trong lúc vô tình này mới là đòn chí mạng nhất.
Cô hỏi một câu đơn giản, lại giống như là một khối thiên thạch va vào tạo thành một cái hố lớn trong lòng anh.
Trong đầu đã suy nghĩ đủ thứ chuyện không biết xấu hổ về cuộc sống sau khi kết hôn với cô…
Đừng nói việc không tổ chức tiệc rượu, ngay cả muốn cái mạng này của anh, anh cũng sẽ cho cô không hề do dự.
Ôn Tư Sâm thu lại ánh mắt nhìn cô, Lam Vãn Thanh đang chờ đáp án của anh, cô thở dài một tiếng, đang muốn nói tiếp, cô dâu và chú rể đã kính rượu đến bàn này của bọn họ.
Mọi người ở bàn bưng ly rượu vang đỏ đứng lên, tranh nhau chúc mừng, gửi những lời chúc phúc đến cô dâu và chú rể, Lam Vãn Thanh lần lượt nối tiếp lời chúc phúc của những người khác, lúc mọi người đang nâng ly uống rượu, cô cũng theo đó nâng ly.
Mép ly còn chưa tới bên miệng, không biết hai đứa trẻ con nhà ai, ồn ào đuổi bắt nhau chạy ra ngoài, đúng lúc đụng vào phía sau ghế của Lam Vãn Thanh.
Cậu bé va vào ghế dựa trượt về phía trước mấy cm, đụng vào chân cô, Lam Vãn Thanh không đứng vững, kêu lên một tiếng lập tức ngã xuống ngồi ở trên ghế.
Cả ly rượu đổ ra ngoài, hất lên người cô.
Vừa rồi khi tiệc cưới bắt đầu, Lam Vãn Thanh đã cởi áo choàng trên người, giờ đây rượu vang đỏ đổ lên, bộ váy màu dạ hội champagne dính một mảng rượu lớn màu đỏ loang lổ.
Vì một đoạn nhạc đệm đột ngột này mà mọi người lập tức trở nên im lặng, Ôn Tư Sâm phản ứng lại đầu tiên, anh nhanh chóng cởi áo khoác âu phục ra ở trước mặt những người khác trực tiếp khoác lên trên người Lam Vãn Thanh.
Ôm cô vào lòng, nâng cằm cô lên nhẹ nhàng hỏi: “Em không sao chứ?”
Lam Vãn Thanh lấy lại tinh thần, cô lắc đầu, nhìn về phía “thủ phạm”, cậu bé dường như là đã biết mình gây ra họa, có hơi run rẩy đứng ở một bên, trong mắt ầng ậng nước.
Trông như một đứa trẻ tội nghiệp.
Lam Vãn Thanh thoát ra khỏi vòng tay của Ôn Tư Sâm, đi đến trước mặt cậu bé, vươn tay từ bên dưới chiếc áo khoác âu phục ra xoa đầu cậu bé, dịu dàng an ủi: “Dì không sao, sau này đừng chạy nhảy ở chỗ đông người như thế này nữa, té ngã sẽ bị thương, có biết không?”
Thấy cô không có vẻ gì là tức giận, cậu bé hít mũi, ngoan ngoãn gật đầu với cô.
Lúc này có người đi đến, hình như là bà nội của cậu bé nói xin lỗi với Lam Vãn Thanh lần nữa, sao đó kéo cháu trai mình đi đến góc khác của tiệc cưới.
Đoạn nhạc đệm này nổi lên là vì cô, Lam Vãn Thanh có hơi xấu hổ.
Khi cô quay lại, Ôn Tư Sâm bước ra từ chỗ ngồi, bế cô lên, nói với mọi người: “Xin lỗi đã quấy rầy đến các vị, mọi người cứ tiếp tục, tôi đưa cô ấy đi thay quần áo.”
Anh gật đầu với Độ Tư Lễ, ôm Lam Vãn Thanh ra khỏi phòng tiệc cưới.
Bàn tay nhỏ của Lam Vãn Thanh nắm lấy góc áo bên ngoài, quay đầu nhìn tiệc cưới, có chút lo lắng: “Cứ đi như vậy có phải không tốt lắm không?”
Ôn Tư Sâm siết chặt cánh tay, cúi đầu nhìn cô, buồn cười nói: “Chẳng lẽ em muốn mặc quần áo như vậy đến khi hôn lễ kết thúc?”
Lam Vãn Thanh: “…”
Cô không muốn.
Cô nhíu mày: “Em rất thích bộ váy dì Vân làm cho em.” Cô ảo não nói thêm: “Không biết có thể giặt sạch sẽ được không.”
“Một lát nữa anh gọi người đưa bộ khác đến cho em trước.” Ôn Tư Sâm an ủi cô: “Còn bộ này đến lúc đó anh sẽ nghĩ cách.”
Ôn Tư Sâm ôm cô đến trước quầy lễ tân thuê một phòng, trong ánh mắt mập mờ của cô gái ở quầy lễ tân, cô được anh ôm vào thang máy.
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh, thức thời giúp bọn ấn số tầng.
Lam Vãn Thanh: “…”
Cô nhìn thang máy đang dần đóng lại, thở dài, ngẩng đầu lên nhìn Ôn Tư Sâm: “Danh tiếng một đời của em cứ như vậy bị anh hủy hoại rồi.”
Ôn Tư Sâm nhìn chằm chằm con số đang nhảy trên màn hình tinh thể lỏng, nhếch môi: “Hửm?”
“Chẳng qua đi lên thay quần áo thôi mà.” Lam Vãn Thanh cử động hai chân, bĩu môi: “Lại để người khác hiểu lầm em đi thuê phòng với anh vậy.”
Dưới ánh đèn mờ ảo trong thang máy, đôi mắt anh càng sâu thẳm, khóe môi anh cong lên thành một nụ cười, quyến rũ hấp dẫn và nhiều hơn là sự chờ đợi một cách nghiêm túc. Anh cúi đầu đến trước khuôn mặt nhỏ của cô, giọng nói khàn khàn: “Chỉ cần em nguyện ý, chúng ta có thể biến những gì họ nghĩ thành sự thật.”
Vừa dứt lời, bên trong trở nên yên tĩnh, đọng lại tiếng thang máy chậm rãi vang vọng khắp nơi.
Lam Vãn Thanh ngừng thở, nhìn sự nghiêm túc và chờ mong ở trong mắt anh, cảm thấy trong lòng mình như chứa sợi dây đàn sắp đứt đoạn, cô nuốt nước bọt, vô thức mở miệng gọi tên anh.
“Ôn Tư Sâm ——”
Vốn định nói cái gì đó với anh, vừa mở miệng đã bị giọng nói của chính mình làm sợ hãi im bặt.
Trời ơi, giọng nói khàn ban nãy là của cô sao?
Vì tiếng khàn này của cô, đồng tử Ôn Tư Sâm co rút lại.
Trước khi Lam Vãn Thanh vùng vẫy thoát ra khỏi đôi mắt u ám, âm thanh nhắc nhở của thang máy đến nơi: “Đinh.”
Ôn Tư Sâm hít sâu một hơi, ôm cô sải bước thật nhanh ra khỏi thang máy.