Giữa trưa, Giang Tỉnh Tỉnh nhận được tin nhắn của Thương Giới, tối nay công ty có một hoạt động tụ họp không chính thức, nếu cô có thời gian thì tham dự với anh.
Buổi tối Giang Tỉnh Tỉnh không có lịch trình nên đồng ý lời mời của Thương Giới.
Cô ra khỏi studio, trực tiếp đến tổng bộ tập đoàn Thương thị. Trong phòng ngủ tư nhân của Thương Giới có rất nhiều trang phục, cô trực tiếp qua bên kia thay quần áo, đỡ phải về nhà một vòng.
Studio cách tập đoàn Thương thị không xa, Giang Tỉnh Tỉnh mang khẩu trang và kính râm, đi bộ qua, xem như tản bộ.
Vào đại sảnh, tiếp tân liếc mắt một cái đã nhận ra cô: "Giờ tổng giám đốc Thương đang tiếp khách, đã dặn nếu phu nhân tới thì mời phu nhân vào văn phòng trước ạ."
"Được."
Tiếp tân muốn mang cô lên lầu, Giang Tỉnh Tỉnh xua tay, ý bảo các cô ấy làm chuyện của mình đi, không cần lo cho cô.
Tòa nhà cao khoảng bốn mươi hai tầng, bên kia có sáu thang máy, hoàn toàn thỏa mãn nhu cầu sử dụng thông thường.
Lúc chờ thang máy, Giang Tỉnh Tỉnh chú ý đến người phụ nữ đứng trước mình.
Cô ta có một mái tóc dài màu nâu, đuôi tóc uốn xoăn, mặc đồ công sở màu đen, đi đôi giày cao gót ít nhất là tám centimet, trông rất ngăn nắp giỏi giang.
Trên tay cô ta mang đồng hồ kim cương Cartier, trang điểm tinh xảo, ánh mắt sắc bén, môi khá mỏng, cho người ta cảm giác không dễ ở chung.
Thang máy xuống đến lầu một, Giang Tỉnh Tỉnh đang muốn tiến vào, lại không ngờ cô gái Cartier kia mỉm cười với cô, nói: "Ngại quá, ở đây có một phần tài liệu quan trọng cần lập tức giao cho tổng giám đốc Thương, phiền các cô chờ thang máy tiếp theo."
Nói xong cũng không đợi mọi người phản ứng, trực tiếp ấn đóng cửa thang máy.
Thấy vậy, Giang Tỉnh Tỉnh không tỏ vẻ gì, mấy cô gái bên cạnh thì lại bàn tán: "Cô ta cho rằng mình là ai chứ, chỉ có công việc của cô ta quan trọng, công việc của người khác không quan trọng sao?"
Giang Tỉnh Tỉnh không khỏi quay đầu lại hỏi: "Cô ấy là ai thế?"
"Tống Kỷ Phi, tuần trước vừa đến công ty chúng ta nhậm chức, làm ở bộ phận nghiên cứu thị trường, nghe nói là bạn đại học của tổng giám đốc Thương, nghe cô ta tự mình nói, hình như là bạn rất tốt với tổng giám đốc Thương."
"Phải không?"
Thang máy tiếp theo đã xuống, Giang Tỉnh Tỉnh đi vào, mấy cô gái kia mỉm cười nói: "Phu nhân, phu nhân lên trước đi."
"Làm gì có quy củ này, cứ vào đi, công việc quan trọng."
Vì thế mấy cô gái kia bước vào, có đối lập, các cô ấy càng không quen nhìn Tống Kỷ Phi: "Bạn đại học của tổng giám đốc Thương thì sao chứ, phu nhân của chúng ta cũng không lên mặt như cô ta đâu."
"Đúng rồi, có gì đặc biệt hơn người."
"Nhưng mà năng lực làm việc của cô ta đúng là rất mạnh, tổng giám đốc Thương rất coi trọng cô ta."
"Nghe Tống Kỷ Phi nói, hồi đại học, cô ta là một trong số ít người bạn khác phái của tổng giám đốc Thương."
...
Bàn tán sau lưng người ta là chuyện mà công ty nào cũng có, không thể tránh được, Giang Tỉnh Tỉnh không tham dự với các cô ấy, nghe thấy cũng làm như không nghe.
Thang máy lên đến tầng cao nhất, vừa lúc thấy Tống Kỷ Phi đang nói với trợ lý ngoài cửa vài câu rồi đẩy cửa vào văn phòng Thương Giới.
Thương Giới có rất nhiều trợ lý, bình thường vị trí ngoài cửa luôn là Lâm Xuyên, nhưng Lâm Xuyên bị cô chuyển đi rồi, hôm nay đổi thành người khác.
Nếu là bình thường, văn phòng Thương Giới không cho người khác tùy ý ra vào, vì văn phòng liên thông với phòng ngủ của anh, đôi khi anh sẽ tắm rửa hoặc nghỉ ngơi trong phòng ngủ, người ngoài không tiện quấy rầy.
Trợ lý này để Tống Kỷ Phi vào dễ như trở bàn tay như vậy, trong lòng Giang Tỉnh Tỉnh không thoải mái lắm.
Cô đến bên cạnh bàn làm việc của người trợ lý, dò hỏi: "Tổng giám đốc Thương đang tiếp khách à?"
Thấy là phu nhân đến, cô trợ lý nhỏ vội vàng đứng lên trả lời: "Vâng, bây giờ tổng giám đốc Thương không có trong văn phòng, đang ở phòng tiếp khách dưới lầu."
Giang Tỉnh Tỉnh nhìn cửa văn phòng đóng chặt: "Cô gái vừa vào..."
"À, là Tống Kỷ Phi ở bộ phận thị trường, cô ấy nói có tài liệu quan trọng phải giao cho tổng giám đốc Thương, tôi nói tôi giúp cô ấy đưa, cô ấy nói đây là tài liệu bí mật, cần phải tự mình giao cho tổng giám đốc Thương."
Giang Tỉnh Tỉnh gật đầu, đứng cạnh cửa, muốn chờ cô ta ra rồi lại vào.
Người trợ lý thấy thế, có hơi thấp thỏm, thế này không thích hợp lắm, không lý do gì mà Tống Kỷ Phi vào văn phòng tổng giám đốc Thương, để phu nhân nhà mình phải chờ ngoài cửa, rất là kỳ cục!
Giang Tỉnh Tỉnh chờ cạnh cửa, mặt không biểu tình, nhìn không ra hỉ nộ. Vì thế cô trợ lý cũng như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, lén gửi cho Lâm Xuyên một tin nhắn, thuật lại tình huống một lần.
"Tiền bối, giờ em phải làm sao đây, phu nhân còn đang chờ ngoài cửa, em bảo phu nhân ngồi, phu nhân vẫn không ngồi, cũng không tức giận, cứ chờ như thế, anh xem... Cứ thế này thì không phải muốn mạng em sao?"
Lâm Xuyên: "Phu nhân không có tật xấu gì, ngày thường chỉ thích ăn chút dấm, không liên quan đến em, không cần sợ, cùng lắm là tổng giám đốc Thương nếm chút khổ sở. Khoan đã... Em vừa nói, Tống Kỷ Phi?"
Trợ lý nhỏ: "Tiền bối vẫn chưa gặp, người mới, vừa vào bộ phận thị trường tuần trước, nghe nói là bạn đại học của tổng giám đốc Thương, anh biết cô ấy không?"
Lâm Xuyên nhìn ba chữ "Tống Kỷ Phi", ngây ra rất lâu.
Rất hiểu là đằng khác!
Nhưng cô ta vào tập đoàn Thương thị bằng cách nào, hơn nữa còn đụng phải phu nhân nhà đại tổng.
Lâm Xuyên bắt đầu đồng tình cho đại tổng.
Anh ấy do dự một lát, nói với trợ lý nhỏ: "Em pha cho phu nhân ly trà đi, hạ hỏa."
Trợ lý nhỏ vội vàng pha cho Giang Tỉnh Tỉnh một ly trà hoa lài, đưa qua, Giang Tỉnh Tỉnh khách sáo nói: "Cảm ơn."
Qua khoảng mười lăm phút, Tống Kỷ Phi vẫn chưa ra khỏi văn phòng, ngay cả cô trợ lý cũng không chịu nổi, gõ cửa, tiến vào văn phòng xem Tống Kỷ Phi.
Lúc cô trợ lý đi ra, vẻ mặt như sắp khóc, nói với Giang Tỉnh Tỉnh: "Phu nhân, cô Tống nói muốn chờ tổng giám đốc Thương trong văn phòng, có chuyện quan trọng muốn nói với tổng giám đốc."
Giang Tỉnh Tỉnh gật đầu, bình tĩnh nói: "Thế thì tôi cũng vào chờ chung đi."
Nói xong, cô trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Cô trợ lý thấy thế, vội vàng gửi tin nhắn cho Lâm Xuyên: "Tiền bối, phu nhân cũng vào rồi! Em nên làm gì bây giờ?"
Thật lâu sau, Lâm Xuyên mới nhắn lại: "An tâm ăn dưa."
Trợ lý nhỏ:...
Hoá ra không phải chuyện mình quản nên không thèm nóng nảy, rút dây động rừng, nếu tổng giám đốc Thương giận thì ai cũng không kiêng nể, rất có thể cô ấy sẽ mất chén cơm.
Lâm Xuyên: "Giờ biết trợ lý tổng giám đốc không dễ làm chưa, kẹp ở giữa thế khó xử, còn chịu khinh bỉ từ hai phía."
Trợ lý nhỏ: "Xin tiền bối chỉ điểm QAQ."
Lâm Xuyên: "Pha cho tổng giám đốc Thương ly cà phê đi, lén nói với anh ấy, phu nhân đã tới rồi."
Trợ lý nhỏ: "Chỉ nói phu nhân đã tới? Có cần nói phu nhân đang ở cùng Tống Kỷ Phi không?"
Lâm Xuyên: "Có ngốc không đấy, em nói vậy, chẳng khác gì nói rõ em ngầm suy đoán tổng giám đốc Thương và Tống Kỷ Phi có gì đó, em cảm thấy anh ấy sẽ tha cho em sao?"
Trợ lý nhỏ: "A a a! Tiền bối anh minh! Em chỉ cần nói phu nhân tới rồi là được?"
Lâm Xuyên: "Ừ, phu nhân đến, anh ấy sẽ không kiên trì được mười phút đâu."
...
Giang Tỉnh Tỉnh đẩy cửa đi vào, phát hiện Tống Kỷ Phi đang đứng trước cái giá trong văn phòng, ngẩn ngơ nhìn khung ảnh trên giá, trong khung là ảnh Thương Giới mặc tây trang, chụp ảnh với bạn.
Tây trang hợp quy tắc phô bày dáng người cao lớn của anh, nhìn rất tinh anh, kiêu ngạo lại quý khí.
Tống Kỷ Phi nhìn quá nhập tâm, vẫn chưa nhận thấy trong phòng có người tiến vào.
Ánh mắt của cô ta tràn ngập sùng bái và ngưỡng mộ, có vẻ rất thâm tình.
Tống Kỷ Phi nghe thấy tiếng bước chân, lấy lại tinh thần, nhìn Giang Tỉnh Tỉnh: "Sao cô vào được, chẳng lẽ cô không biết văn phòng của tổng giám đốc Thương không có sự cho phép thì không được tiến vào sao?"
Giang Tỉnh Tỉnh nhận thấy sự khiêu khích trong lời nói của Tống Kỷ Phi, hỏi ngược lại: "Vậy cô đang làm gì ở đây?"
Tống Kỷ Phi giơ tài liệu trong tay lên: "Tôi tới đưa một phần báo cáo thị trường, là tổng giám đốc Thương tự mình phân phó, rất quan trọng, tôi phải tự mình giao cho anh ấy."
Giang Tỉnh Tỉnh gật đầu: "Tôi cũng đang chờ anh ấy, không ngại cùng chờ chứ?"
"Cô không phải người của công ty nhỉ, mấy ngày nay tôi không thấy cô."
"Không phải." Giang Tỉnh Tỉnh nói: "Là khách."
Tống Kỷ Phi cười nói: "Cô cứ ngồi đâu cũng được, không cần khách khí."
Nghiễm nhiên như là nữ chủ nhân của nơi này, còn sắp xếp chỗ ngồi cho cô.
Giang Tỉnh Tỉnh không ngồi, im lặng đến trước giá, nhìn người đàn ông trong bức ảnh, nói: "Trước đây tôi cũng chưa từng gặp cô Tống Kỷ Phi đây."
"Tôi vừa lấy được bằng thạc sĩ, về nước liền tới tập đoàn Thương thị làm."
"Trong nước có không ít công ty, vì sao lại chọn tập đoàn Thương thị?"
Mặt mày Tống Kỷ Phi dịu dàng đi không ít: "Vì nơi này nhiều bạn học cũ, Thương Giới, còn có Lâm Xuyên, hồi đại học chúng tôi là bạn rất tốt."
"Thì ra là thế."
"Tôi nghe nói anh ấy kết hôn rồi." Tống Kỷ Phi quay đầu nhìn Giang Tỉnh Tỉnh: "Là thật à?"
Giang Tỉnh Tỉnh đến bên cạnh bàn làm việc, đầu ngón tay nhẹ nhàng đảo qua mặt bàn gỗ đỏ bóng loáng, nói: "Là thật."
"Cô từng gặp cô gái kia chưa?"
"Đã từng gặp."
"Cô ta thế nào?"
Giang Tỉnh Tỉnh nhìn Tống Kỷ Phi: "Cô Tống, tôi không thích bàn tán sau lưng người khác lắm."
Tống Kỷ Phi mỉm cười, đôi mắt phượng rất xinh đẹp thần thái: "Cũng đúng, như vậy không tốt, nhưng mà... Ở nước ngoài, tôi có nghe bạn tốt nói anh ấy kết hôn, rất bất ngờ, dù sao thì trước đây anh ấy từng nói sẽ không kết hôn."
"Là người thì sẽ thay đổi."
Giang Tỉnh Tỉnh hồi tưởng lại Thương Giới khi cô vừa quen, rồi đến cuộc sống hôn nhân bây giờ, anh thật sự thay đổi rất nhiều.
"Đúng thế, con người rồi sẽ thay đổi." Tống Kỷ Phi không hề để ý, nói: "Nghe nói là cưới minh tinh, vừa về nước không lâu, tôi cũng chưa tìm hiểu xem minh tinh đó trông thế nào."
"Không phải rất tò mò à, sao lại không tìm hiểu?" Giang Tỉnh Tỉnh tháo kính râm xuống, móc vào cổ áo.
"Khá tò mò, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không có gì đặc biệt, minh tinh mà, chắc chắn là gương mặt đại chúng như bao nhiêu minh tinh khác, chỉ có cái mác bên ngoài, bên trong lại trống rỗng." Cô ta mỉm cười tao nhã: "Không đáng để lãng phí thời gian tìm hiểu."
"Phải không?" Khóe môi Giang Tỉnh Tỉnh nhếch lên: "Hình như cô rất có thành kiến với minh tinh giới nghệ sĩ."
"Không phải minh tinh đều bán mặt sao, có bản lĩnh gì chứ?" Tống Kỷ Phi kiên trì với lập trường của mình: "Giờ đa số đàn ông đều quá yếu, họ không thích phụ nữ có tham vọng gây dựng sự nghiệp, sợ không khống chế được người phụ nữ như vậy."
"Cô cảm thấy Thương Giới là dạng người này sao?"
"Đương nhiên là không." Tống Kỷ Phi vội nói: "Anh ấy rất mạnh, cho nên... Không phải người phụ nào cũng đủ tư cách làm bạn bên cạnh anh ấy."
Giang Tỉnh Tỉnh chú ý, lúc cô ta nói những lời này, vẻ mặt có sự kiêu ngạo rất rõ ràng.
"Hình như cô Tống rất thích tổng giám đốc Thương."
Tống Kỷ Phi thoải mái hào phóng thừa nhận: "Người đàn ông như Thương Giới, có cô gái nào mà không thích, nhưng không phải bất cứ cô gái nào cũng có tư cách theo đuổi anh ấy."
"Bởi vì anh ấy đã kết hôn."
"Không, ý tôi không phải như vậy, ý tôi là không phải ai cũng xứng đôi với anh ấy." Tống Kỷ Phi chắc chắn mà nói: "Kết hôn cũng không thể nói lên điều gì, nói không chừng là có lý do đặc biệt hay ẩn tình nào đó."
"Ẩn tình gì mà có thể khiến đàn ông cam tâm bước vào thành trì hôn nhân?" Giang Tỉnh Tỉnh bình tĩnh nói: "Hôn nhân bắt đầu từ tình yêu."
"Cô còn quá trẻ." Tống Kỷ Phi nói: "Tôi lớn hơn cô vài tuổi, nói không sai đâu, chắc chắn kiến thức cũng bao la hơn cô rất nhiều."
Giang Tỉnh Tỉnh không đáp lại cô ta.
"Tôi nói cho cô biết, đàn ông như Thương Giới, có rất nhiều nguyên nhân lựa chọn hôn nhân, không có khả năng nhất là vì tình yêu gì đó."
"Ồ?"
Thấy Giang Tỉnh Tỉnh có hứng thú, Tống Kỷ Phi tiếp tục nói: "Cho nên tôi mới nói, hôn nhân của anh ấy có ẩn tình, tôi học chung với anh ấy bao nhiêu năm, lúc đó anh ấy là nhân vật làm mưa làm gió ở trường chúng tôi, có loại phụ nữ nào mà không muốn dính lấy anh ấy, muốn xinh đẹp quyến rũ có xinh đẹp quyến rũ, muốn hoạt bát đáng yêu cũng có... Anh ấy có để vào mắt không, không có. Dù là đàn ông hay phụ nữ, có thể ở lại bên cạnh anh ấy, chỉ cần có một thứ, đó chính là năng lực, ví dụ như Lâm Xuyên, ví dụ như..."
Giang Tỉnh Tỉnh biết, câu nói phía sau dấu chấm lửng là, "ví dụ như tôi".
"Cô Tống Kỷ Phi, cô là phần tử tinh anh đi du học về, nhưng lại nói ra nói vào hôn nhân của người ta, không cảm thấy rất thất lễ sao?"
Tống Kỷ Phi cười nói: "Tôi cảm thấy cô rất thân thiết, cũng rất có duyên nên nói hơi nhiều một chút."
Dĩ nhiên Giang Tỉnh Tỉnh biết, cái gọi là "thân thiết" của Tống Kỷ Phi là vì mặt cô có sẹo. Tình hữu nghị giữa phụ nữ rất kỳ lạ, hai cô gái vô cùng xinh đẹp, thế lực ngang nhau sẽ rất khó làm thân. Còn nếu một người yếu hơn, dù là diện mạo hay thân phận, không có sức uy hiếp với bên kia thì lại có khả năng trở thành bạn bè.
Hiển nhiên Tống Kỷ Phi đã xem cô là một người phụ nữ không có sức uy hiếp, vô tình thổ lộ mấy lời dưới đáy lòng với cô.
Tống Kỷ Phi quay đầu lại, thấy Giang Tỉnh Tỉnh chống tay, trực tiếp ngồi lên bàn làm việc của Thương Giới, sắc mặt cô ta thay đổi: "Sao cô có thể ngồi đó! Mau đi xuống!"
Giang Tỉnh Tỉnh vô tội mà nói: "Không phải cô bảo tôi ngồi đâu cũng được sao?"
"Vậy cô cũng không thể ngồi lên bàn làm việc của tổng giám đốc Thương được, cô ở công ty nào thế, quá thất lễ rồi."
Đúng lúc này, cửa văn phòng bị đẩy ra, Thương Giới sải bước đi đến.
Trông thấy Giang Tỉnh Tỉnh, gương mặt anh lập tức trở nên vô cùng dịu dàng: "Tới rồi à?"
"Ừ, chờ lâu rồi."
"Tổng giám đốc Thương, xin lỗi, chắc là cô ấy không hiểu quy củ lắm, tôi lập tức kêu cô ấy xuống."
Tống Kỷ Phi mở miệng nói chuyện, lúc này Thương Giới mới chú ý trong văn phòng có người khác, xoay người nhìn cô ta: "Cô cũng ở đây à?"
"Tôi tới đưa báo cáo đánh giá cho anh." Tống Kỷ Phi đưa tài liệu cho Thương Giới.
Thương Giới không nhận lấy, trực tiếp chỉ bàn làm việc: "Để đó là được."
Tống Kỷ Phi để tài liệu xuống, đưa mắt ra hiệu cho Giang Tỉnh Tỉnh: "Cô mau xuống đi, quá thất lễ rồi!"
"Không sao." Giọng Thương Giới dịu dàng: "Cô ấy thích ngồi chỗ nào thì cứ ngồi đó."
"Tổng giám đốc Thương..."
"Giới thiệu một chút, cô ấy là vợ của tôi, Giang Tỉnh Tỉnh."
Thương Giới đến bên cạnh cô, Giang Tỉnh Tỉnh thuận thế vòng tay ôm cổ anh: "Bế em xuống."
Vì thế Thương Giới ôm eo cô, nhẹ nhàng nhấc lên, Giang Tỉnh Tỉnh được anh bế xuống.
Mặt mũi Tống Kỷ Phi trắng bệch: "Tổng giám đốc Thương, cô ấy là... phu nhân của anh?"
Giang Tỉnh Tỉnh nhìn Tống Kỷ Phi: "Cô Tống, xin chào."