Đế Đô, trung tâm chính trị, văn hóa, khoa học kỹ thuật tân tiến của cả nước.
Đây là siêu đô thị, nơi giao thoa giữa cố đô nổi tiếng và quốc tế hiện đại, thể hiện sự phồn hoa của đất nước với thế giới. Thành phố đông đúc về giao thông và dân số. Cầu vượt nhiều như nước, những tòa nhà cao chọc trời chi chít như sao trên trời.
Vào đầu tháng ba, mùa xuân ở phương Bắc đột nhiên ấm áp nhưng còn hơi lạnh, những chồi non mới nhú trên những cành cây khô ven đường.
Khu trung tâm của thủ đô nằm ở vành đai số 3. Nó nằm giữa những tòa nhà chọc trời và dòng người tấp nập. Khoảng 10h sáng, là lúc nhộn nhịp nhất ở khu phố trung tâm. Thành phần tri thức trong quần áo gọn gàng đi lại vội vàng, dòng xe cộ đông đúc và tiếng còi xe inh ỏi.
Một chiếc taxi dừng trước tòa cao ốc ở khu phía nam
Cửa xe mở ra, người trên xe bước xuống là một cô gái mảnh mai trắng nõn. Tiếng nói dịu dàng với tài xế: “Cảm ơn chú.”
Cô ngước mắt nhìn tòa cao ốc.
Công ty giải trí Hoa Nhất.
Cẩn thận chỉnh lại quần áo nhiều lần, cô thở dài một hơi, bước vào cửa xoay.
Trong đại sảnh rộng lớn ồn ào, lúc này, đúng là thời gian bắt đầu làm việc.
Bước đến quầy lễ tân, cô giải thích lý do. Không lâu sau, một người đàn ông mặc đồ unisex tới và gọi cô đi theo.
Hai người đi lên cầu thang.
Vừa vào hành lang, xung quanh đột nhiên lại yên tĩnh, chỉ còn tiếng bước chân đi đường xen kẽ.
Người đàn ông vừa đi, vừa chậm rãi mở sơ yếu lý lịch của cô, như thuận miệng nói: “Cô chính là người mà Tần Xu đã đề cử sao?”
“Vâng.” Cô ngoan ngoãn đi theo phía sau anh ấy và trả lời: “Tần tiểu thư nói tuần này tôi tới đây vào thời gian làm việc là được.”
Giọng cô dịu dàng tinh tế, như làn gió dịu dàng ấm áp vào buổi chiều tháng ba, khiến lòng người khác như nhũn ra.
Tại cửa ngay chỗ rẽ của cầu thang, người đàn ông vô thức dừng lại, nhìn đánh giá cô lần nữa.
Vóc dáng cô không tính là cao, nhưng cũng không thấp, rất mảnh mai, khoảng 1m65, mặc chiếc áo sơmi bình thường cùng với váy bút chì màu đen, quần áo không giống như mới mua nhưng lại rất sạch sẽ.
Vừa rồi khi anh ấy đi ngang qua người cô, còn phảng phất ngửi được mùi cỏ cây thơm dịu rất nhẹ trên người cô, không phải mùi nước hoa, mà là mùi sữa tắm.
Trông cũng rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, đôi mắt màu trà rất rõ ràng. Vẻ đẹp khiến cho ai cũng phải ngoái đầu lại nhìn.
Thật ra không phải không tốt. Nhưng là……
Tần đại tiểu thư đang làm gì vậy?
Cô gái nhỏ nhắn như vậy, lỡ bị ức hiếp thì sao?
Anh ấy bất giác nhíu mày, không xác định hỏi: “Cô ấy nói với cô tới đây để làm gì không?”
“Trợ lý nghệ sĩ.” Đôi mắt hạnh của cô như đang mỉm cười: “Tần tiểu thư đã nói với tôi sơ sơ về công việc.”
Cô cũng đã nói như vậy, người đàn ông đương nhiên cũng không hỏi thêm gì nữa, đưa cô vào bộ phận nhân sự.
Bộ phận nhân sự ở tầng bốn.
Thủ tục cho thực tập sinh nhận việc rất đơn giản, chỉ cần ký vào thỏa thuận làm việc, ghi chép lại chứng minh thư là xong.
Khi đến phần thực tập, cô gái nhân sự ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông: “Cô ấy làm trợ lý cho ai?”
Người đàn ông hơi khó mở miệng, khụ một tiếng: “….. Tần Dã”
Cô gái nhỏ hơi ngừng lại, dường như cực kỳ khó tin nhìn về phía cô gái.
Rất nhanh ánh mắt cô lại quay lại nhìn người đàn ông, đầy sự ngạc nhiên nghi ngờ.
Người đàn ông xoa ấn đường, vẻ mặt ưu sầu.
Nhìn cô ấy gật gật đầu: “Tần tiểu thư đề cử, ghi đi ghi đi.”
Cô gái nhỏ giơ ngón cái ra khen ngợi lòng dũng cảm của cô.
Sau khi mọi việc xong xuôi, người đàn ông dẫn cô đi theo đường cũ để ra cửa, trên đường vừa đi vừa nói: “Ừm, bắt đầu từ hôm nay, cô là trợ lý thực tập của chúng tôi. Tuy Tần tiểu thư đã nói sơ qua tình hình với cô, nhưng tôi vẫn muốn nói thêm cho cô về tình hình cụ thể.”
“Vị trí hiện tại của cô là trợ lý nghệ sĩ, yêu cầu công việc rất đơn giản, không cần phải đi làm đúng giờ, không ngồi không, nội dung chung công việc là giúp nghệ sĩ sắp xếp lịch trình trước, hướng dẫn nhắc nhớ nghệ sĩ về công việc. Còn vài việc vụn vặt như liên hệ truyền thông, đặt vé máy bay, từ đó sắp xếp mọi việc.”
“Cô không phải là trợ lý cá nhân, cho nên cuộc sống của nghệ sĩ thì không cần quan tâm nhiều, cũng không đi theo 24/24. Đương nhiên, nếu nghệ sĩ phải đi khỏi thành phố để quay chụp một bộ phim hay một chương trình thì cô phải đi theo, không có ngày nghỉ và ngày lễ, cô phải làm việc khi người đó bận và có thể nghỉ ngơi khi người đó rảnh.”
Cô gái yên lạnh đi phía sau anh ấy, ghi nhớ kỹ từng cái một.
“Còn nữa…..” Nói đến vấn đề này, người đàn ông bất giác dừng bước, nhìn cô với ánh mắt hơi phức tạp.
Giống như xấu hổ, lại như hơi áy náy.
Giọng nói anh ấy cũng trở nên thận trọng hơn: “Nghệ sĩ mà cô làm trợ lý, tên là Tần Dã.”
Anh ấy cẩn thận quan sát nét mặt của cô.
Ánh mắt cô vẫn trong suốt bình lặn như trước, thấy anh nhìn mình thì còn nở nụ cười với anh, gật đầu: “Vâng.”
… Hình như cô đã biết.
Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, lại hơi khó khăn dặn dò: “Khi trở về, cô nhớ tìm hiểu tin tức liên quan tới anh ta.. Nếu có vấn đề gì… Ừm… Dù sao, nếu về sau khi làm việc có oan ức gì hoặc có ý kiến gì thì có thể nói, đừng ngại, hiểu không?”
Cô gật đầu nói: “Vâng.”
Người đàn ông tiễn cô đến cửa xoay: “Đúng rồi, cô tên gì?” Cô dừng lại một giây.
“Hạ Sấu.” Đôi mắt màu trà của cô rủ xuống, che đi một mảnh u ám: “Sấu trong chảy trôi.”
“OK.” Người đàn ông gật gật đầu. “Tôi là Abel, người đại diện của Tần Dã, cô cứ gọi tôi là anh Abel là được. Hôm nay trước tiên cô cứ về nhà, khi nào cần tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.”
Khi đi khỏi đại sảnh của cao ốc thì đã gần đến giữa trưa, ánh mặt trời gay gắt chói mắt. Cô híp mắt lại, ngẩng đầu nhìn lên trời, lấy tay che nắng.
Cô nhắm mắt, hít thở không khí trong lành.
Xin chào.
Đế Đô.
–
Sau khi Abel tiễn Hạ Sấu, quay lại khu làm việc, trùng hợp gặp lại cô gái nhỏ trong phòng nhân sự hồi nãy hỗ trợ việc nhập hồ sơ.
“Này, anh Abel!” Cô ấy đang lấy nước trong phòng nước, nói “Anh tiễn cô ấy đi chưa?”
“Rồi.” Abel thở ra một hơi nhẹ nhõm, rồi thu dọn đồ đạc trong hộp đựng đồ của mình.
Thu dọn đồ vật này nọ.
Áo khoác, hợp đồng chương trình, chìa khóa xe……
Khu để đồ chỉ cách phòng nước một cánh cửa, cô ấy dựa vào khung cửa nói đùa: “Cô gái lần này anh tìm được chứ? Nhìn dịu dàng yếu ớt, còn không bằng mấy người lúc trước, nhất định sẽ bị Tần thiếu gia bắt nạt đến chết. Liệu anh ta có ác cảm với cô gái này không? Đây là người thứ mấy trong năm nay rồi?”
Thu dọn mọi thứ gần như xong rồi, người đàn ông kiểm tra lại lần nữa, quay đầu nhìn cô ấy nói: “Tám.”.
Cô gái gật đầu.
“Tôi có thể làm gì bây giờ, Tần đại tiểu thư đẩy tới.” Abel nói: “Thật ra tôi muốn nói thẳng với cô ấy rằng, công việc này rất vất vả, không nên nhận, nhưng ít nhất phải cho Tần đại tiểu thư thể diện đúng không? Không sao đâu, cô cứ yên tâm, chắc chắn sau hai ngày nữa sẽ phải khóc lóc rời đi…”
Cô gái mỉm cười bất lực nhún vai.
Bây giờ là thời gian nghỉ trưa ở Đế Đô, trên đường cũng không quá tắc nghẽn.
Chiếc xe thể thao một đường chạy tới tầng hầm của một tiểu khu cao cấp bên ngoài đường vành đai năm, Abel khóa xe, thang máy đi thẳng tới tầng cao nhất.
Đến phòng 3201 thì dừng lại, người đàn ông bấm chuông.
Chuông cửa kêu vang hai lần.
Không có tiếng động.
Anh ấy lại bấm chuông.
Vẫn không được đáp lại.
Sau ba lần bấm chuông vẫn im lặng. Abel dứt khoát không chờ nữa, nhấn mật mã rồi trực tiếp mở cửa.
Bên trong im ắng, bức màn ở phòng khách kéo một nửa, ánh mặt trời chói chang xuyên qua cửa sổ lớn sát đất trải làm sáng bừng cả căn phòng rộng lớn.
Dọc theo đường đi đến phòng ngủ, Abel đã đá văng rất nhiều thứ.
Quần áo, tất, lon bia rỗng, hộp thức ăn nhanh…..
Lạch cạch, cuối cùng đến phòng ngủ, Abel đứng trước cửa đập hai cái thật mạnh lên cánh cửa: “Dậy đi.”
Trên giường vẫn im lặng.
“Dậy mau!”
“………..”
Trực tiếp đi lên giật mạnh chăn bông, anh ấy tức giận kéo người trên giường ngồi dậy, hét bên tai anh ta: “Dậy mau dậy mau! Cậu chủ nhỏ Tần của tôi, chúng ta có thể sống tiếp được không? Đã gần chiều rồi.”
“Ai u……” Sau một tiếng như sét đánh, người trên giường cuối cùng cũng phản ứng: “Abel, anh thật sự rất phiền…..”
Anh ta uể oải xoa lỗ tai.
Năm nay, Tần Dã hai mươi ba tuổi, còn rất trẻ.
Khuôn mặt anh ta anh tuấn, tướng mạo là loại hình tiểu thịt tươi rất nổi trong giới giải trí hiện nay, ngũ quan đoan chính, 360° không góc chết.
—— Mà giờ phút này bị một cái đầu ổ quạ phá hoại nhan sắc.
Abel dọn tủ đầu giường, đặt hợp đồng và cây bút ở trước mặt anh ta.
“Ký lẹ! Ký xong rồi tôi còn phải đưa cho Tinh Chanh.”
Anh ta thuận tay cầm lấy bút, tay xoay bút rất nhanh: “Tôi có thể không ký không?”
Anh ta còn chưa nói xong, Abel trực tiếp vươn tay chỉ vào anh ta, ánh mắt nghiêm túc mang theo cảnh cáo.
Vẻ mặt Tần Dã thản nhiên nhìn anh ta cười.
“Ký, ký nhanh cho tôi!” Abel đặt tay trên bản hợp đồng, nhìn chăm chú: “Ngày thường, thả bồ câu ở họp báo là được rồi. Tôi phải mất rất nhiều sức mới có thể lấy được tài nguyên này từ tay Sở Kỳ, thời điểm này cậu dám thả bồ câu? Làm lần nữa không ai cứu được cậu!”
Tần Dã nghe muốn phiền, ký xong, bò xuống giường đi tới nhà vệ sinh rửa mặt.
Nhìn thấy hợp đồng đã được ký xong,
“Đúng rồi, hôm nay mới tuyển một người trợ lý mới cho cậu.”
Nhà vệ sinh truyền tới tiếng Tần Dã đang tắm rửa, nghe vậy thì tay dừng gội đầu lại: “Ai vậy?”
“Một cô gái nhỏ, chị của cậu đề cử tới.”
Tưởng tượng đến cô gái mềm mại dịu dàng kia, Abel liền cảm thấy đau đầu, không nhịn được dặn thêm vài câu: “Tôi nói với cậu là cô ấy do Tần Xu đề cử, cho nên cậu khách khí với cô ấy chút, đừng chọc người ta chạy! Từ đầu năm tới giờ mới được mấy tháng? Cậu đã chọc tức cả bảy người chạy! Người lần này lại chạy nữa, cậu sẽ không có trợ lý đâu!”
Tần Dã cười một tiếng.
Chị của anh ta đề cử tới?
Vậy anh ta phải ác hơn nữa.
Lúc người đàn ông đi ra thì bộ dáng đã khôi phục, quần jeans, áo rằn ri, trên đầu là mũ lưỡi trai màu đen, vẻ ngoài trẻ trung nổi loạn.
Abel nhìn thấy cách ăn mặc này của anh ta thì nhíu mày: “Cậu phải đi ra ngoài?”
“Vâng.”
“Cậu không thể để tôi được yên tĩnh chút hả!” Abel đau đầu: “Khi không có hoạt động gì thì cậu ở nhà đi, đừng có mỗi ngày đều đi ra ngoài chơi được không? Suốt ngày chỗ này loảng choảng một chút chỗ kia loảng choảng một chút! Tôi rất sợ có ngày cậu từ tin tức giải trí chuyển sang tin tức xã hội!”
Tần Dã tựa như thuận miệng nói: “Hôm nay Nhị Thiếu gia về nước.”
Abel nghẹn họng.
Hình như anh ta cố ý muốn nhìn thấy anh ấy bị chặn họng, thấy anh ấy lộ ra vẻ mặt này thì nhướng mày cười cười, vẻ mặt rạng ngời: “Anh cản tôi đi, cản tôi đi.”
“……….”
Abel nghiến răng nghiến lợi.
–
Tại sân bay Đế Đô ở hàng T3.
Đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, người đi vội vàng, đá cẩm thạch trên mặt đất phản chiếu, mỗi một giây đều vô cùng vội vàng bận rộn.
Hơn tám giờ.
Tại đại sảnh chỗ khu quốc tế T3-E. Nhiều phương tiện truyền thông đã chuẩn bị sẵn sàng máy móc, họ đang chen chúc đưa đẩy nhau bên ngoài, máy ảnh đều nhắm ngay lối đi VIP.
Chuyến bay từ Thụy Sĩ đến Đế Đô đã hạ cánh. Cách đó không xa băng chuyền hành lý ở đại sảnh bình thường đã bật lên chuyển động, tiếng ầm ầm.
Tám giờ hai mươi.
Cửa thủy tinh ở lối đi VIP được đẩy ra, đoàn người ở bên lối chờ vội vàng đi tới, đèn flash chớp nhấp nháy bốn phía.
Cho đến khi cả nhóm hoàn toàn thoát khỏi đi tới đại sảnh, ra khỏi khu vực bảo trì an ninh. Một đám người truyền thông vội vã chạy tới, ồn ào náo nhiệt.
“Chào Hoắc tiên sinh! Ngài có gì muốn nói về việc lần này ngài và anh cả, tranh giành quyền lực ở tập đoàn Quân Dục bên Châu Âu không?”
“Tổng giám đốc Hoắc, có tin đồn rằng ngài và anh trai đã chiếm đoạt gần 42% từ trong tay CEO chi nhánh Châu Âu Hoắc Quân Niên, điều này có thật hay không?”
“Lần đoạt quyền này bên chi nhánh Châu Âu của Quân Dục là ý của chủ tịch Hoắc sao?”
“Đối với kết quả tranh giành lần này của ngài và Đại Hoắc tổng, ông cụ Hoắc có nói gì không?”
…….
Một nhóm này gồm mười người, tám người vệ sĩ, một người trợ lý.
Còn một người đàn ông trẻ tuổi nhất ở chính giữa, chính là đối tượng lần này nhóm truyền thống muốn truy hỏi.
Người đàn ông mặc tây trang màu đen, thẳng thớm, thân hình cao to thẳng tắp, nút áo sơ mi gài tới yết hầu, thắt cà vạt tỉ mỉ.
Diện mạo anh còn trẻ, đôi mắt tối đen lạnh lùng, có loại trưởng thành chững chạc không phù hợp với tuổi, cả người đều rất lạnh lùng.
Vị trí của vệ sĩ xung quanh cách anh cả nửa mét.
Anh đi đầu, bốn phía đều huyên náo ồn ào, không một ai có thể tiếp cận anh dù chỉ một chút.
Anh cũng không nhìn bất kỳ ai, đối với vấn đề được đặt ra đều không nói một lời. Rõ ràng khoảng cách cũng không quá xa, nhưng không hiểu sao khiến người khác cảm thấy hoàn toàn không thể tới gần.
Cách đại sảnh năm mươi mét có đậu một chiếc xe thương vụ màu đen, xung quanh càng nhiều vệ sĩ hơn.
“Hoắc Cận Hành tiên sinh, mời ngài trả lời một vài câu, Hoắc tiên sinh!”
“Hoắc tiên sinh! Xin hãy trả lời!”
“Hoắc tiên sinh!”
“Hoắc Cận Hành tiên sinh”
………
Vệ sĩ ở phía trước tiến lên ngăn cản phóng viên, anh được vệ sĩ bảo vệ ngồi vào ghế sau ô tô. Trợ lý thì ở lại chào hỏi truyền thông.
Cho đến khi ô tô đi xa, tài xế dừng xe ở đầu phố, mượn cớ xuống xe. Không bao lâu sau, cửa trước và cửa sau bên trái đồng thời mở ra, có ba người ngồi vào.
“Yoo-hoo!” Tần Dã ngồi ở ghế lái, hoan hô một tiếng, tay cầm đèn pin lắc lư chiếu trên mặt anh: “Surprise!”
Hoắc Cận Hành nâng tay che đèn, hơi hơi nhíu mắt: “Tắt.”
Tần Dã nghẹn, bất đắc dĩ tắt đèn pin: “Này, tôi nói Nhị thiếu gia, tại sao anh vẫn là bộ dạng người sống chớ lại gần như vậy, thấy bọn tôi cũng không ngạc nhiên chút nào. Anh không ngạc nhiên hả? Không vui mừng sao? Tôi tốn rất nhiều công sức mới có thể thuyết phục tài xế phối hợp với bọn tôi đó.”
Người đàn ông ở ghế phó lái tên là Quý Dương, nói đùa: “Cậu nghĩ là ai cũng giống trẻ con như cậu sao? Cận Hành, chủ kiến này là của cậu ta, cậu nhớ rõ phải đánh nó.”
“Haha tôi nói cậu…”
Trong ba người chỉ có mình Thẩm Hoài Xuyên là im lặng, nhìn người bên cạnh khẽ vươn tay: “Hoan nghênh trở về.”
Hoắc Cận Hành nhìn về phía anh ấy, vẻ mặt mệt mỏi khó có khi nổi lên tia ý cười, đưa tay khẽ chạm vào tay anh ấy một chút: “Cảm ơn.”
Tần Dã nói: “Đi thôi Nhị thiếu gia, đi thôi! Tôi đã bao phòng, hoan nghênh anh!”
Hoặc Cận Hành nhíu nhíu ấn đường: “Không đi.”
“Tại sao? Tôi cố ý bao vì anh đó!”
“Ầm ĩ.”
“Ôi chao không phải……….”
Anh ta còn muốn nói thêm cái gì nữa, Thẩm Hoài Xuyên gõ gõ chỗ ngồi anh ta cười: “Được rồi được rồi, Cận Hành đã ngồi mười tiếng trên máy bay rồi, cậu yên tĩnh chút đi, đừng có giày vò cậu ấy.”
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ: “Đi Tiểu Phong Hà.”
“Được.” Không nói gì nữa, Tần Dã khởi động ô tô: “Xuất phát.”
Màn đêm bao phủ, ô tô chậm rãi đi lên cầu vượt, trước sau tiến vào giữa dòng xe cộ náo nhiệt.
Hoắc Cận Hành ngửa đầu nhìn bầu trời, ánh đèn từ ngoài hắt vào mặt anh, ngẫu nhiên chiếu sáng con mắt tối đen.