Sau khi kết thúc công việc, trợ lý của Thương Tư Duệ tìm được một tiệm lẩu vẫn còn mở cửa ở gần trường quay, đặt cho họ một phòng. Năm người vừa đến liền thẳng tiến vào phòng bao, Thương Tư Duệ quen cửa quen nẻo dẫn đường, “Trước đây tôi với các thành viên trong nhóm có qua bên này quay chương trình mấy lần, tiệm lẩu này chính tông đó, hương vị Tứ Xuyên đích thực.”
“Cậu là người Tứ Xuyên?” Nguyễn Hiểu hỏi.
Thương Tư Duệ nhe răng cười không thấy mắt đâu, “Là người Bắc Kinh.” Hắn nhìn mọi người, “Mọi người uống rượu chứ?”
Sầm Sầm lắc đầu, “Sắp tới tổ chức concert, phải giữ giọng.”
“Tôi không uống rượu.” Chu Tự Hành cởi áo khoác, tự rót cho mình một cốc nước, “Không cần gọi cho tôi đâu.”
Từ lúc cậu cởi áo khoác ra, ánh mắt Hạ Tập Thanh không rời khỏi người cậu quá một giây. Cậu chỉ mặc một chiếc áo thun trắng, trông tươi trẻ đúng chất sinh viên.
Mu bàn tay khi cầm cốc nổi gân xanh, khớp xương ngón tay rõ ràng, thon dài. Làn mi dày rậm rủ xuống, đường quai hàm góc cạnh, xương lông mày cao thẳng, mỗi bộ phận đều hoàn mỹ.
Tầm mắt anh dọc theo sườn cổ của Chu Tự Hành đi xuống, gần như muốn đan xen cùng các thớ cơ của cậu, từ cổ áo rộng thùng thình xuống dưới, cho đến khi không còn gì để nhìn nữa mới thôi.
Ngoại hình đúng là vô cùng hợp khẩu vị anh!
“Tập Thanh, anh muốn uống rượu không?”
Bị câu hỏi của Thương Tư Duệ đánh gãy mơ tưởng, “Tôi?” Hạ Tập Thanh hoàn hồn, phát hiện Chu Tự Hành ngồi đối diện vẫn luôn duy trì tư thế cầm cốc, ánh mắt liếc nhìn anh, nhưng chỉ trong nháy mắt, bởi cậu lại nhanh chóng hướng tầm về phía khác, mày cũng nhăn lại.
Thú vị quá. Hạ Tập Thanh đặt khuỷu tay phải lên mặt bàn, lòng bàn tay đỡ cằm, nghiêng mặt đối diện với Thương Tư Duệ, “Muốn chứ, tôi muốn uống vang đỏ.”
“Ăn lẩu với rượu vang đỏ?” Thương Tư Duệ cười rộ lên, “Chắc chỉ có anh mới thế!”
“Thật ra tôi không đói lắm.” Hạ Tập Thanh vẫn nghiêng đầu như cũ, cười với Thương Tư Duệ, “Chỉ là muốn uống chút rượu để giảm bớt cảm giác khẩn trương ban nãy thôi.”
Ngồi ăn cùng với nhau chính là cách nhanh nhất để làm thân, huống chi năm người bọn họ còn vừa bị nhốt chung suốt mấy tiếng đồng hồ, càng dễ kéo gần khoảng cách. Không còn sự khẩn trương và cảnh giác khi chơi trò chơi, mọi người dần trò chuyện hăng say.
Sầm Sầm vì tour diễn nên giữ giọng, không thể ăn cay. Cô thấy Chu Tự Hành cũng không động vào nồi nước dùng cay, ngạc nhiên hỏi, “Cậu không ăn cay sao?”
Chu Tự Hành lắc lắc đầu, “Không ăn được.”
“Chế độ dinh dưỡng của Chu Tự Hành siêu lành mạnh đó. Lúc quay chương trình với anh ấy em phát hiện, thế mà không dính một hơi thuốc lá, một giọt rượu, ăn uống cũng thanh đạm, còn mang theo bình nước ấm pha kỷ tử.”
Đúng là tác phong của lão cán bộ nha, Hạ Tập Thanh không nhịn được cười rộ lên.
Không hổ là học sinh ba tốt.
Nguyễn Hiểu vừa ôm bụng cười vừa cách một màn hơi nóng hầm hập hỏi Thương Tư Duệ, “Tính cách bình thường của cậu khác biệt lớn như vậy sao? Bạn của tôi rất thích nhóm cậu, nhưng bias của cô ấy là một thành viên khác, cũng đã đến hiện trường nhiều lần. Tôi nghe cô ấy nói, cậu lúc lên hay xuống sân khấu đều rất mơ hồ.”
Thương Tư Duệ cắn đầu đũa, ừ một tiếng thật dài, “Thật ra bình thường tôi không mơ hồ như vậy. Nói thế nào nhỉ, thành viên nhóm bọn tôi tuổi đều rất nhỏ. Rất nhiều fan coi bọn tôi như con trai vậy, đặc biệt là fan của tôi này. Lần nào có cơ hội gặp mặt là đều “Ma ma ai nỉ”, cho nên công ty cũng cố ý thể hiện hình tượng trẻ con, đáng yêu, lâu dần liền bị thiết lập thành tên ngốc dễ thương.”
Hắn vớt một miếng bò viên từ nổi lẩu vào chén mình, thuận tiện nhắc nhở Nguyễn Hiểu, “A, dạ dày trâu của cô chín rồi kìa.”
“A đúng đúng đúng.” Nguyễn Hiểu hoảng loạn gắp miếng dạ dày trâu lên, Sầm Sầm ngồi bên cạnh mở miệng, “Vậy em không thấy mệt sao? Cứ phải giả bộ một tính cách khác?”
Những lời này vừa nói ra, Hạ Tập Thanh liền cảm thấy có đang nhìn mình, vừa ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Chu Tự Hành nhìn anh chằm chằm.
Thú vui như vậy, sao mệt được chứ. Khóe miệng Hạ Tập Thanh hơi nhếch, không nhìn Chu Tự Hành nữa, nhấc ly lên uống một ngụm rượu.
“Vẫn còn tốt, thật ra thì bình thường em đúng là rất mơ hồ.” Nói tới đây, Thương Tư Duệ lại bắt đầu than ngắn thở dài, “Khó có được một lần em đảm đương vai ác, thiếu chút nữa là thắng rồi. Quá đáng tiếc. Kế hoạch của em vốn dĩ rất hoàn hảo, kết quả nửa đường bị Tập Thanh phá rối, thế là luống cuống hết cả lên.”
Hạ Tập Thanh cười khẽ, “Cái này chỉ có thể trách cậu dễ bị ảnh hưởng thôi.”
“Kế hoạch lúc trước của em là gì?” Sầm Sầm hỏi.
“Từ đầu em ngụy trang khá tốt, vốn không cần thúc đẩy chị với Nguyễn Hiểu hoài nghi Tập Thanh, thì chị cũng sẽ làm vậy. Chờ đến vòng bỏ phiếu đầu tiên chúng ta có thể loại trừ Tập Thanh. Tập Thanh quá lợi hại, nếu giữ lại sẽ là tai họa ngầm. Rồi lại chờ đến khi Tự Hành gom đủ các manh mối, em liền dùng đặc quyền của sát nhân giết Tự Hành, vậy là ngư ông đắc lợi, nhất cử lưởng tiện thoát ra. Quá hoàn mỹ!”
Vẻ mặt hớn hở ban đầu của Thương Tư Duệ ỉu xìu xuống, héo rũ như cà tím, dựa lưng vào ghế, “Aiz, đáng tiếc ghê, kế hoạch của em bị Tập Thanh chém ngang. Anh ấy vừa phát hiện liền chạy đi tìm manh mối chứng minh thân phận của em, lúc ý còn sắp bỏ phiếu. Em đương nhiên sốt ruột rồi, thế là không kịp nghĩ ngợi, giết luôn Tập Thanh.”
Nghe đến đó, Hạ Tập Thanh không nhịn được cười rộ lên, “Có phải vừa giết xong liền thấy hối hận không?”
“Nhưng không sao, cũng đã giết rồi.” Thương Tư Duệ lắc đầu, “Hối hận cũng không kịp nữa, vậy là liền nghĩ, nếu không thì căng não lên đấu trí với Tự Hành thôi. Ai ngờ, Tự Hành đã nắm được manh mối mấu chốt, còn biết tôi là sát nhân. Còn chưa kịp bắt đầu tôi đã bị đánh sml.” Thương Tư Duệ ăn một thìa bánh ngọt, nhìn Chu Tự Hành vẫn luôn trầm mặc, “Đúng rồi, Tự Hành, sao anh biết tôi là sát nhân? Tập Thanh nói cho anh?”
Lúc nói tới Chu Tự Hành, Hạ Tập Thanh cố tình không chuyển mắt qua nhìn cậu, vẫn như cũ nghiêng mặt nhìn Thương Tư Duệ, biểu cảm dịu dàng đến cực điểm.
Chu Tự Hành ừ một tiếng, Sầm Sầm ngồi bên cạnh hiếm khi cười một cái, “Cậu ấy nói cậu liền tin à.”
“…” Chu Tự Hành một lần nữa bị nghẹn họng, không nói được câu nào.
Nguyễn Hiểu cũng tham dự vào, “Tính ra, manh mối cuối cùng để phá giải cửa chính cũng là do Tập Thanh đưa cho Tự Hành nhỉ?”
Thương Tư Duệ đội nhiên phản ứng lại, “A tôi biết rồi! Chính là tờ tranh kia!” Hắn kích động đặt đũa xuống, quay cả người sang phía Hạ Tập Thanh, “Chính là bông hồng kia đúng không? A a a tức quá, lúc ấy đáng lẽ tôi nên cướp luôn bức tranh ý đi.” Hắn dùng sức vỗ vỗ đầu mình, “Sao tôi lại ngu ngốc vậy chứ!”
Hạ Tập Thanh hoàn toàn bị bộ dáng hận đời của Thương Tư Duệ chọc cho vui vẻ, vẫn duy trì tư thế chống cằm lười biếng, vươn tay ra kéo lấy bàn tay đang tự vỗ trán của Thương Tư Duệ, cười nói, “Đừng vỗ nữa, càng vỗ càng ngốc đấy.”
“Đm, thật sự là tờ tranh kia.” Thương Tư Duệ duỗi tay nắm ngược lại tay Hạ Tập Thanh, dùng sức lay lay anh, “Không được, sao tôi thảm vậy này, anh bồi thường đi, vẽ tranh cho tôi! Tôi muốn tranh siêu lớn ý, phải hai bức! Một bức treo ở ký túc xá, một bức mang về cho mẹ tôi!”
Vốn vừa uống rượu xong, không tính là say, nhưng bị hắn lắc như vậy, Hạ Tập Thanh cũng hoa mắt chóng mặt, chỉ có thể cười thỏa hiệp, “Được được được, không phải chỉ là hai bức tranh thôi sao, mai về sẽ cho cậu.”
Bản thân Hạ Tập Thanh đã sử dụng chiêu thức này quá nhiều lần. Đặc biệt là ngày trước gặp phải vài tình nhân giận dỗi, anh cũng không phiền chán, Hạ Tập Thanh luôn dùng thái độ này để đối đãi. Đối phương chỉ cần nhìn thấy ý cười dịu dàng vô hạn, liền cho rằng mình đã chiếm trọn địa vị trong lòng anh. Không biết rằng đấy đều là giả dối.
Nhưng bộ dáng này trong mắt Chu Tự Hành đều rất chân thật.
Không có ý gì khác, Chu Tự Hành chỉ muốn hiểu, nhưng thế nào cũng không hiểu nổi. Người này rõ ràng là fan của cậu, luôn miệng nói thích cậu, lúc nào cũng bày tỏ lòng trung thành. Theo lý thuyết, vất vả lắm mới được ăn một bữa cơm cùng thần tượng, không phải nên nắm chặt cơ hội nói chuyện cùng cậu sao?
Nhưng suốt cả bữa ăn, Hạ Tập Thanh đều không liếc đến cậu một lần.
Phiền muộn không có lý do.
Tên tra nam phong lưu thành tính này, nhất định, 100% đã coi trọng Thương Tư Duệ. Quả nhiên, tình cảm của fan là tình cảm không bền chắc nhất. Thời điểm nói thích cậu thì hận không thể đào hết tâm phế ra cho cậu, nhưng một khi đã trèo tường, không quay lại dẫm một phát đã là nhân từ rồi.
Chu Tự Hành nắm đôi đũa, một miếng cũng ăn không vào, tai bị nhét đầy bởi hoan thanh tiếu ngữ của hai người đối diện.
Một bữa khuya ăn mất gần hai tiếng, thời điểm tan cuộc, đột nhiên Thương Tư Duệ nhớ tới cái gì đó, “Chúng ta lập nhóm Wechat đi.” Hắn lôi di động ra, “Như thế thì có thể thường xuyên tám chuyện, rất tốt.”
Chu Tự Hành một chút cũng không muốn vào nhóm, nhưng Thương Tư Duệ trực tiếp kéo cậu vào, di động rung không ngừng, vừa mở ra liền thấy, nhóm tên [Đoán xem hôm nay ai là sát nhân nào?] đang lóe lên thông báo mới.
“Mọi người đều sửa biệt danh đi.” Nguyễn Hiểu nhắc nhở nói.
Chu Tự Hành bị ép buộc, bất đắc dĩ sửa biệt danh, lúc thoát ra liếc nhìn thành viên nhóm một cái, lập tức trông thấy Hạ Tập Thanh. Hạ Tập Thanh còn không thèm sửa biệt danh, nhưng avatar của anh khiến Chu Tự Hành liếc mắt liền nhận ra.
Là bức tranh cậu mặc áo đỏ chơi bóng kia.
Không biết vì sao, sự phiền muộn trong ngực bỗng tiêu tan đi rất nhiều. Chu Tự Hành cau mày, nhìn chằm chằm ảnh đại diện nho nhỏ, còn sợ người khác phát hiện cậu đang xem, không dám click vào để mở to, chỉ có thể cố híp mắt nhìn.
Một hồi lâu sau, mới ngẩng lên nhìn Hạ Tập Thanh đang ngồi đối diện.
Cả người anh lệch trên ghế, đầu nghiêng về một bên, tóc che khuất phân nửa khuôn mặt, không thấy được là đang mở hay nhắm mắt.
Hình như say rồi.
Thương Tư Duệ thấy Chu Tự Hành nhìn sang bên này, chính mình cũng nghiêng đầu nhìn theo, “Ôi, Tập Thanh, anh có phải say rồi không, không sao chứ?” Hắn vén tóc Hạ Tập Thanh sang một bên, lộ ra khuôn mặt hơi phiếm hồng.
Hạ Tập Thanh nghi hoặc ừm một tiếng, giống như không nghe rõ Thương Tư Duệ nói gì. Tuy miệng thì ừ nhưng đã say ngoắc cần câu rồi, âm sắc khàn khàn chỉ khi say rượu mới có.
Uống say như vậy, tôi xem lát anh về kiểu gì. Chu Tự Hành xem thường trong lòng.
“Tập Thanh ở khách sạn nào thế?” Sầm Sầm hỏi, “Hôm nay chị có thấy một người giống trợ lý đi cùng cậu ấy, nhưng giờ đã muộn quá rồi…”
Nguyễn Hiểu lấy di động ra chuẩn bị gọi xe, “Không thì để anh ấy ở chỗ tôi? Nhà tôi cách bên này không xa.”
“Không được. Làm vậy dễ xảy ra hiểu lầm, không chừng bên ngoài còn có phóng viên. Hai người một nam một nữ sẽ bị viết loại đó. Vẫn là để anh ấy đến khách sạn tôi ở đi, bọn tôi chắp vá một đêm.” Vừa nói xong, Thương Tư Duệ lại sầu não, “Aiz, không được, sáng mai tôi lên máy bay, đến lúc ý phải để anh ấy lại một mình.”
Mọi người đều đang thảo luận vấn đề quyền sở hữu Hạ Tập Thanh, chỉ có Chu Tự Hành không nói câu nào.
Hiện tại, không hiểu sao cậu có loại cảm giác sợ bị giáo viên gọi lên trả lời bài quen thuộc.
“Tự Hành, hay là anh đưa Tập Thanh theo đi, tôi nhớ khách sạn anh cách đây cũng rất gần, không phải anh còn lái xe sao?”
Sợ cái gì thì cái đó tới. Định luật Murphy không hề lừa cậu.
Chu Tự Hành tự gục ngã, ừ một tiếp, đối mặt với vận mệnh buộc cậu phải khiêu chiến.
Thương Tư Duệ đỡ Hạ Tập Thanh ngồi vào xe giúp Chu Tự Hành, đóng cửa ghế phó lái lại, “Tôi đi đây, ngày mai tôi còn có lịch trình, anh cũng nghỉ ngơi sớm nhé.”
Chu Tự Hành gật gật đầu.
“Anh đừng quên thắt giây an toàn cho anh ấy đấy.” Thương Tư Duệ đi xa rồi ngoái lại hô to một câu.
Hạ Tập Thanh say đến không biết gì, ngồi lệch người trên ghế phó lái, giống như một chú mèo thờ ơ. Chu Tự Hành nỗ lực giúp anh ngồi thẳng dậy, nhoài người qua kéo đai an toàn giúp anh, tư thế này thật khó dùng sức, thắt nửa ngày vẫn chưa xong.
Phiền chết đi được.
Giảo hoạt vô sỉ, nói dối thành tính, phong lưu bỉ ổi, Hạ tiểu nhân trong lòng Chu Tự Hành lập tức thăng tiến, bị cậu hung hăng dán bộp lên trán một cái nhãn mới, đó là [phiền toái].
Quay xong chương trình thì không bao giờ muốn nhìn thấy người này nữa.
Chu Tự Hành tự nhắc nhở như vâỵ, nhắc mãi, cũng không biết nhắc cho ai nghe.
Bỗng nhiên, cái tên say đến bất tỉnh nhân sự này phát ra một tiếng, giống như âm thanh động vật nhỏ nức nở, sau đó ôm chầm lấy cậu.
Vùi đầu vào hõm cổ Chu Tự Hành.
Chu Tự Hành bỗng cảm giác được cổ mình bị một đôi môi mềm mại nhẹ nhàng cọ xát. Cả người cậu như bị điện giật, xoẹt xoẹt, từ cổ truyền thẳng tới đầu ngón tay, tê tê dại dại. Dòng điện này không biết từ đâu tới chạy vào trong lồng ngực.
Làm trái tim cậu tê liệt.
Hai mươi năm qua, đây là lần đầu bạn học Chu Tự Hành cảm nhận được tư vị huyền diệu như vậy. Một lần nữa quên mất, người uống say mơ mơ màng màng, ôm cậu không chịu buông tay này…