Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em!

Chương 76: Nỗi đau tận cùng



Tự dưng được cảm ơn làm tai Hạ Tập Thanh đỏ bừng. Lòng có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại chẳng biết mở lời từ đâu.

Chu Tự Hành nắm chặt hai đầu vai anh, xoay người Hạ Tập Thanh lại rồi ôm anh từ phía sau, ngực cậu áp vào lưng anh, đẩy Hạ Tập Thanh cùng nhau đi vào: “Tập đoàn Hoàn Á à… Hóa ra anh Tập Thanh nhà mình là đại thiếu gia nha, nếu biết anh có tiền như thế, em đã để anh bao dưỡng em.”

Mỗi lần Chu Tự Hành gọi anh là “anh” thì đều mang theo ý trêu đùa, khuỷu tay Hạ Tập Thanh khẽ huých vào bụng cậu: “Tôi không bao dưỡng nổi Chu công tử đâu.”

“Bao được.” Chu Tự Hành ở phía sau hôn “chụt” xuống gáy Hạ Tập Thanh: “Lên giường với em không cần tiền đâu, em “làm” free á.”

Hạ Tập Thanh quay đầu, nhìn cậu nhưỡng mày: “Cậu để tôi “làm”, tôi cho cậu tiền.”

Chu Tự Hành ôm mặt anh, lúng túng hôn môi anh một cái: “Thôi, cứ để em làm free đi.” Nói xong, cậu đẩy vai Hạ Tập Thanh, cùng nhau bước về phía trước, muốn nhanh chóng té khỏi chủ đề này.

Không biết đến bao giờ anh ấy mới vứt cái ý nghĩ này đi nữa.

Căn biệt thự này không nhỏ, đồ gia dụng bên trong đều bị phủ vải bố trắng, vừa nhìn đã biết rất lâu không có người ở. Cảnh tượng này làm Chu Tự Hành nhớ tới lần đầu tiên quay “Thoát khỏi sinh thần” với Hạ Tập Thanh, cũng là đồ gia dụng bị phủ vải bố trắng, trang trí lộng lẫy nhưng quạnh quẽ.

“Tôi dẫn cậu lên lầu.” Giọng nói của Hạ Tập Thanh không mang theo dao động cảm xúc, điều này khiến Chu Tự Hành hơi lo lắng. Cậu hiểu Hạ Tập Thanh, càng không xúc động nghĩa là anh giấu càng sâu.

Thế nhưng, việc Chu Tự Hành có thể làm cũng chỉ là nắm thật chặt tay anh, cùng anh vượt qua.

Trần của tầng một được xây lên rất cao, tầm khoảng hơn 4 mét nên cầu thang cũng rất dài, bên phải là tay vịn, bên trái là giá sách cao ngang tường, chất đầy các loại sách. Hạ Tập Thanh dắt tay Chu Tự Hành, từng bước đi lên, thấy cậu cứ luôn nhìn giá sách bên cạnh, liền nói: “Hồi nhỏ tôi thường ngồi ở cầu thang đọc sách. Có lúc còn ngủ quên luôn ở đây.”

Vừa tưởng tượng đến cảnh tượng ấy, khóe môi Chu Tự Hành đã bất giác nhoẻn lên.

Thật muốn nhìn thấy anh hồi bé, nhất định là bạn nhỏ đáng yêu nhất lớp.

Chu Tự Hành được Hạ Tập Thanh dắt lên tầng hai. Tầng hai có một hành lang rất sâu và dài, cực kì giống hành lang của phòng trưng bày nghệ thuật. Màu sơn màu be sẫm, trên tường treo mười bức tranh nối tiếp nhau, dẫn tới một căn phòng. Hạ Tập Thanh thử mở cửa, hoàn toàn không bị khóa, chính anh cũng hơi giật mình. Anh bật đèn ở cạnh cửa phòng lên.

“Đây là phòng sưu tầm của mẹ tôi.” Hạ Tập Thanh đẩy cửa vào. Chu Tự Hành nhìn quanh một lượt. Căn phòng này rất rộng. Khi bước vào mới phát hiện, bên trong còn có một phòng nhỏ chứa rất nhiều khung tranh được bọc vải, cao gần ngang người.

“Đây đều là tranh sao?”

“Ừm.” Hạ Tập Thanh gật đầu, nghĩ tới lần trước Tập Huy có nói với anh về việc khai trương phòng trưng bày nghệ thuật. Hạ Vân Khải không vứt số tranh này đi chắc định để chúng cho Tập Huy, nhưng ông ta còn chẳng thèm mời người đến bảo quản, cứ vứt xó như vậy trong nhà cũ.

Cũng đúng thôi. Ông ta chán ghét mẹ như vậy, cũng ghét mình như vậy, số tranh này chưa bị đốt sạch sẽ là may rồi.

“Mẹ tôi sinh ra trong một gia đình làm nghệ thuật. Ông ngoại từ khi còn trẻ đã là nhà điêu khắc nổi tiếng, bà ngoại cũng là nghệ sĩ sơn dầu danh tiếng. Sinh ra trong gia đình như vậy, mẹ tôi hiển nhiên trở thành một nhà sưu tầm và giám định nghệ thuật.”

Hạ Tập Thanh vén bừa một tấm vải lên: “Cả đời bà ấy đều tiếc nuối vì không thể trở thành một họa sĩ, à không,” Hạ Tập Thanh cười khổ: “Phải là oán hận mới đúng. Bà ấy không có năng khiếu hội hạo, dù đã cố gắng rất nhiều năm nhưng vẫn luôn rất tầm thường. Nhưng bà ấy lại có thể nhìn sơ qua là biết bức nào tốt, bức nào xấu, nâng đỡ được rất nhiều họa sĩ chưa thành danh lúc đó.”

Chu Tự Hành có thể đoán tiếp được phần sau của câu chuyện này: “Sau khi bà sinh anh ra thì phát hiện năng khiếu của anh?”

Ngón tay Hạ Tập Thanh khẽ lướt qua khung tranh: “Cái bà ấy phát hiện chẳng qua chỉ là cọng rơm cứu mạng mà thôi.”

Cũng chính là thuốc độc chết người.

Anh vỗ nhẹ lòng bàn tay để phủi bụi rồi lật vải che của một bức tranh khác: “Bà ấy nghĩ rằng tôi cách một thế hệ thì sẽ được thừa hưởng tài năng của ông bà ngoại. Thế nên đã bắt tôi học vẽ từ khi mới bốn, năm tuổi. Tôi nào biết chuyện gì, mỗi ngày đều bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, chỉ có cọ vẽ và màu.”

Mới trông thì thật sặc sỡ, nhưng thật ra lại là một mảng u ám.

“Lúc ấy tôi không muốn học, vừa khóc vừa ầm ĩ không ngừng. Bà ấy luôn mắng tôi, nói những thứ mà tôi căn bản không thể hiểu. Hồi đó, quan hệ của bà với Hạ Vân Khải càng ngày càng kém. Mỗi ngày đều cãi nhau liên miên, thậm chí còn đánh nhau.”

Đối với danh xưng “ba” này, anh vẫn không thể thốt ra, chỉ có thể gọi thẳng tên.

Trong phòng sưu tầm có một bàn trang điểm, Hạ Tập Thanh dạo bước tới trước tấm gương, xuất thần nhìn chính mình trong đó.

Ở trong mắt Chu Tự Hành, Hạ Tập Thanh luôn có một khí chất đặc biệt, khác người thường. Chính là cảm giác mong manh, tinh xảo. Khi tĩnh lặng hệt như một mảnh sứ trắng không tì vết, đẹp đẽ nhưng dễ vỡ. Thế nhưng, giống như anh đã từng nói, một tác phẩm nghệ thuật dù có vỡ nát thì vẫn là tác phẩm nghệ thuật, mỗi một mảnh vỡ đều lấp lánh vẻ đẹp rực rỡ.

“Vì sao bọn họ lại kết hôn?” Chu Tự Hành dựa vào khung cửa: “Hôn nhân thương mại?”

Giới nghệ thuật và giới kinh doanh liên hôn cũng không phải chuyện hiếm thấy trong vòng tròn này. Tuy giới nghệ thuật có thanh cao, không thèm để mắt tới những thương nhân người đầy hơi tiền, nhưng cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng. Giới nghệ thuật tiêu tiền như đốt càng không thể thiếu sự ủng hộ của tư sản.

“Không phải. Hồi ấy ông ngoại tôi còn không vừa mắt Hạ Vân Khải mà.” Hạ Tập Thanh cúi đầu nhìn bàn trang điểm. Trên mặt bàn không có đồ trang điểm, nhưng lại bày rất nhiều đồ trang trí tinh xảo cỡ lòng bàn tay. Lẽ ra phải bày đối xưng, nhưng không biết tại sao bây giờ lại thành lộn xộn. Hạ Tập Thanh sắp xếp tại từng cái một: “Nghe nói hồi đó mẹ tôi khăng khăng phải gả cho Hạ Vân Khải. Đôi mắt tinh tường của bà ấy cũng chỉ áp dụng được lên những tác phẩm nghệ thuật thôi, mắt nhìn người quá tệ hại.”

Nói xong anh xoay người, chống tay lên bàn trang điểm, nhìn Chu Tự Hành: “Cậu thử nghĩ xem, bà ấy là nữ danh nhân của giới nghệ thuật, chẳng thèm để ai lọt vào mắt. Vậy mà lại một lòng một dạ muốn gả cho một người đàn ông, ầm ĩ đến mức gia đình suýt nữa từ mặt nhau. Kết quả thì sao,” Hạ Tập Thanh cúi đầu cười cười: “Phải chứng kiến tên đàn ông đó cặp bồ hết người này đến người nọ, mà người nào cũng chẳng bằng mình.”

Đối với người kiêu ngạo như bà ấy thì chẳng khác nào hình phạt tử hình.

“Lúc mang thai tôi, mẹ tôi từng về nhà ngoại một thời gian. Khi về nhà thì vô tình trông thấy Hạ Vân Khải đang cặp kè với một người phụ nữ xa lạ trong chính phòng ngủ của họ. Bắt gian tại giường.” Hạ Tập Thanh nhún vai: “Có lẽ, từ lúc ấy bà đã hận luôn đứa con trong bụng này.”

Nghe anh thản nhiên kể mọi chuyện với giọng điệu thoải mái như vậy, Chu Tự Hành không biết phải làm gì mới có thể giúp anh.

“Vậy…sau đó thì sao?”

“Sau đó?” Hạ Tập Thanh thở một hơi dài: “Về sau…bà ấy mắc chứng trầm cảm sau sinh rồi như biến thành một người khác vậy. Ở trước mặt người ngoài thì luôn giả vờ đoan trang, hào phóng, nhưng về nhà thì lại đập phá đồ đạc, có đôi khi còn đánh mắng chửi nhau với Hạ Vân Khải. Thi thoảng bà ấy sẽ ôm tôi khóc, nhưng cũng có những lúc sẽ đánh đập tôi chẳng khác gì Hạ Vân Khải.” Anh cười khẽ, chỉ chỉ lên phía trên: “Còn có rất nhiều lần bà ấy ôm tôi đứng ngoài lan can tầng cao nhất, nói muốn mang tôi chết cùng.”

Nhìn anh cười mà trái tim Chu Tự Hành như bị thứ gì đó đâm đau nhói.

Cậu bước tới trước mặt Hạ Tập Thanh, đưa tay ra định chạm lên mặt anh thì lại bị Hạ Tập Thanh né tránh. Sự tránh né này càng làm trái tim Chu Tự Hành khó chịu. Tuy nhiên, ngay sau đó, Hạ Tập Thanh ngả đầu lên vai Chu Tự Hành, khẽ khàng thở dài.

Chu Tự Hành xoa xoa gáy anh, rồi hôn lên đỉnh đầu Hạ Tập Thanh. Cậu được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc nên gần như không thể tượng tượng nổi những khổ sở mà Hạ Tập Thanh đã từng phải trải qua. Thường thì mọi người sẽ nói mình thấu hiểu, nhưng trong mắt Chu Tự Hành, đấy cũng chỉ là lời nói suông. Nếu không tự mình trải qua thì cái gọi là đồng cảm cũng chỉ là những lời hoa mĩ để xoa dịu dây thần kinh tốt bụng của mình thôi.

“Giờ cậu đang thương hại tôi sao?” Hạ Tập Thanh dựa vào người cậu, giọng nói lạnh lùng như lớp băng mỏng: “Những thứ này chỉ là một góc của tảng băng mà thôi.”

Hạ Tập Thanh tựa như một đứa trẻ cực đoan, không ngừng xé rách miệng vết thương của mình trước mặt Chu Tự Hành. Vừa nhẫn tâm xé rách, vừa cười nói với cậu: nhìn xem, chúng đẹp chứ?

Hay đã thối rữa sạch sẽ rồi?

Chúng làm cậu sợ sao?

Chu Tự Hành bóp nhẹ gáy anh: “Nói không thương xót thì chắc chắn là nói dối.” Ngón tay cậu ấm áp như bàn ủi: “Em thích anh biết nhường nào. Dù anh chỉ bị một cành cây nhỏ cào vào thôi, em cũng rất đau lòng, muốn thay anh chịu hết đau đớn. Nếu như không yêu thì sao có thể đồng cảm.” Cậu ôm Hạ Tập Thanh: “Anh là người em yêu nhất, anh nói xem em có thể không thương xót anh được sao?”

“Đúng là thiên tài logic mà.” Hạ Tập Thanh cũng lười tranh luận với cậu.

Sau khi nghe những lời này của Chu Tự Hành, anh bỗng dưng không muốn kể tiếp nữa. Nếu kể tiếp những chuyện ấy thì cũng quá tàn nhẫn với Chu Tự Hành.

“Em khá tò mò chuyện này, chắc ngoại hình của anh giống mẹ nhỉ?” Chu Tự Hành nâng cằm anh rồi hôn nhẹ lên chóp mũi.

Lần này Hạ Tập Thanh không mắng cậu, chỉ dẫn cậu vào căn phòng nhỏ, bên trong có một cái tủ. Hạ Tập Thanh kéo ngăn kéo thứ ba, tìm một bức ảnh trong đó.

Chu Tự Hành vốn tưởng Hạ Tập Thanh sẽ tìm ảnh mẹ mình cho cậu xem nhưng hóa ra không phải, đó là một ảnh chụp một bức tranh sơn dầu, hình như được chụp tại một buổi triển lãm nào đó.

Bức tranh vẽ một người phụ nữ đang ngồi ngay ngắn, mái tóc đen nhánh, suôn dài được vén sang một bên. Dung mạo đẹp mặn mà, dáng vẻ cao quý. Trên chiếc cổ trắng muốt đeo một chuỗi ngọc trai rực rỡ. Điều khiến Chu Tự Hành bất ngờ là người trong tranh giống Hạ Tập Thanh hơn hẳn những gì cậu tưởng tượng.

“Nếu trên chóp mũi có một nốt ruồi nhỏ nữa, thì nói đây là anh em cũng tin.” Chu Tự Hành cảm thấy rất quen thuộc, nhưng quen thuộc là đương nhiên rồi, gần như giống hệt Hạ Tập Thanh mà. Cậu ôm bờ vai của Hạ Tập Thanh, men lên sờ sờ tai anh: “Người phụ nữ này hoàn toàn có tư cách để kiêu ngạo.”

Giống như anh vậy, anh cũng có quyền được kiêu ngạo.

Chu Tự Hành cầm lấy bức ảnh trong tay anh, híp mắt nhìn kĩ, phát hiện bên dưới bức tranh có một nhãn dán nhỏ, trên đó viết một cái tên. Cậu không khỏi kinh ngạc: “Anh vẽ sao?”

“Ừm.” Đôi mắt Hạ Tập Thanh chăm chú nhìn bức ảnh: “Bức tranh này tôi vẽ năm 15 tuổi, cũng là bức tranh đầu tiên của tôi được đấu giá. Khi đó, bà ấy đã mất được 5 năm rồi, tất cả đều dựa vào kí ức để vẽ lại.”

Tuy không hiểu về nghệ thuật nhưng Chu Tự Hành vẫn có thể nhìn sự dịu dàng và tình yêu thương ẩn chứa trong từng nét vẽ. Cho dù người mẹ này đã làm rất nhiều chuyện tổn thương anh, nhưng trong mắt Hạ Tập Thanh, đó vẫn luôn là mẹ mình.

“Sao chỉ có ảnh chụp vậy?” Chu Tự Hành hỏi: “Bức tranh này giờ đang ở đâu?”

Hạ Tập Thanh lắc đầu: “Không biết nữa. Bức tranh này từng đặt ở phòng triển lãm của mẹ tôi, nhưng đã bị người khác mua mất rồi. Tôi nhờ người tìm thì hình như một nhà sưu tầm đã bán nó sang nước ngoài, nên về sau không thể tìm lại được nữa.”

Làm một người kể chuyện xứng đáng với chức vụ, Hạ Tập Thanh ngẩng đầu, hỏi: “Muốn biết mẹ tôi chết thế nào không?”

Chu Tự Hành sững sờ, ánh mắt trở nên dịu dàng.

Đôi tay Hạ Tập Thanh vòng qua cổ cậu, khóe miệng khẽ cong: “Không sao đâu, muốn nói thì nói thôi.”

“Những chuyện này anh từng kể với người khác sao?”

“Tôi cũng chẳng phải tên cặn bã chuyên lừa gạt lòng đồng cảm của người khác bằng quá khứ đau thương đâu.” Nói xong, anh lắc đầu, cười cười: “Được rồi, tôi đúng là đồ tồi, nhưng đều dựa vào thực lực cả đó.”

Vừa nói xong câu đó, Hạ Tập Thanh bị Chu Tự Hành dí trán. Anh bật cười, nắm lấy ngón tay Chu Tự Hành, đưa tới bên miệng hôn hôn.

Thật ra, anh không hề muốn nói. Nhưng đối phương là Chu Tự Hành, nên anh không muốn giấu giếm. Dù sao đấy là những gì anh từng trải qua, thẳng thắn nói ra để Chu Tự Hành có sự lựa chọn.

Sau khi nghe thì ngẫm nghĩ lại, xem có nên chấp nhận một người khiếm khuyết như anh không.

“Hứa Kỳ Sâm cũng không biết. Nó chỉ biết tôi từng bị Hạ Vân Khải thường xuyên đánh đập. Chuyện này không thể giấu được vì nó ngồi cùng bàn với tôi.” Anh mỉm cười: “Hạ Vân Khải vì thể diện của ông ta nên chưa bao giờ đánh vào mặt tôi. Ông ta chuyên dùng gậy golf vừa dài vừa cứng nện xuống lưng tôi, còn phải trói lại, nếu không tôi sẽ chạy mất.”

Anh thản nhiên kể ra, ánh mặt đầy bướng bỉnh: “Đánh xong tôi vẫn có thể xuống giường, đi học. Có một lần trong giờ nghỉ trưa, Hứa Kỳ Sâm tự dưng đẩy đẩy gọi tôi dậy.” Kể đến đây anh chợt bật cười: “Cậu biết không, bình thường mặt nó chẳng bao giờ có biểu cảm đâu. Đến bây giờ tôi vẫn có thể nhớ được biểu cảm hoảng sợ với đôi mắt trợn to của nó.” Hạ Tập Thanh bắt chước dáng vẻ của Hứa Kỳ Sâm lúc đó: “Lưng cậu đang đang chảy máu kìa, thấm cả ra đồng phục rồi.”

“Sau đấy, tôi không giấu được nữa, mà nó lại là người thông minh. Đánh nhau bình thường thì làm gì có ai bị đánh đến mức ý đâu chứ.” Hạ Tập Thanh thở dài: “Nhưng tôi vẫn không thể kể những chuyện khác với nó, vì hai đứa đáng thương mỗi ngày ở cạnh nhau cũng đủ khổ rồi.” Nói xong, anh cười khẽ, thả lại bức ảnh vào ngăn kéo, dẫn Chu Tự Hành ra khỏi phòng sưu tầm, đi qua một hành lang triển lãm thật dài.

“Mẹ tôi chết vì lạm dụng thuốc.” Hạ Tập Thanh nói ra như được trút gánh nặng: “Bệnh trầm cảm sau sinh càng ngày càng nặng, mỗi ngày bà ấy đều phải phụ thuộc vào thuốc mới có thể duy trì thể diện trước mặt mọi người. Nói trắng ra thì lúc ở bên ngoài, bà ấy giống như thiên thần vậy, nhưng khi về nhà lại biến thành kẻ điên. Đổi qua đổi lại một thời gian dài, đến cuối cùng bà ấy không còn cách nào khống chế tính cách được nữa.” Nói tới đây, anh bỗng dừng bước, vô cùng nghiêm túc nhìn Chu Tự Hành, đặt câu hỏi: “Cậu nói xem, tôi biết diễn như vậy, liệu có phải do nguyên nhân di truyền không?”

Anh cười khẽ, để tay lên tay vịn cầu thang, tiếp tục lên lầu.

Tay Chu Tự Hành đã lạnh toát.

Lần đầu tiên cậu cảm thấy độ ấm của mình lại ít ỏi đến vậy, gần như chẳng đáng là bao. Liệu đào hết chúng ra có đủ để sưởi ấm trái tim của Hạ Tập Thanh không?

Cậu cũng không dám chắc.

“Bà ấy dành hết tâm trí để xây dựng phòng trưng bày nghệ thuật rồi đặt tên theo tên của tôi, tặng cho tôi làm quà sinh nhật mười tuổi. Bà ấy còn mời thợ làm bánh người Pháp mô phỏng bánh sinh nhật của tôi theo kiệt tác điêu khắc “Tình mẫu tử” của Mathurin, tất cả đều vì thể diện.” Đi tới bậc thang cuối cùng, Hạ Tập Thanh dừng bước, như đang chờ đợi Chu Tự Hành.

“Sau đó thì sao, phòng triển lãm kia…”

“Sau đó, cùng ngày phòng triển lãm mở cửa, bà ấy chết.” Hạ Tập Thanh tiếp tục bước lên, giọng nói không chút gợn sóng: “Cả người run rẩy, ngã xuống trước mặt tôi và bánh sinh nhật.”

Chu Tự Hành tiến lên, nắm lấy tay anh. Đầu ngón tay lạnh lẽo không phù hợp với đêm hè nóng ẩm này.

“Lúc ấy, tất cả mọi người đều hoảng sợ, nhưng tôi lại chẳng cảm thấy gì cả. Tôi còn nói, không sao đâu, mẹ ở nhà cũng thường xuyên như thế, lát nữa mẹ sẽ khỏe lại thôi.” Hạ Tập Thanh cười: “Sau đó, bà ấy không bao giờ khỏe lại nữa.”

Hạ Tập Thanh dừng bước trước cánh cửa màu xanh nước biển, trầm mặc trong chốc lát.

“Cái bánh kem ý tôi còn chưa được ăn miếng nào đâu. Thật đáng tiếc! Sẽ chẳng còn người nào làm bánh kem đẹp đẽ như vậy vì tôi nữa.”

Thật ra, cũng chả phải vì mình, mà vì chính bà ấy thôi.

Bàn tay anh nắm chặt tay nắm cửa, chợt chần chừ không dám mở.

Gần như trong nháy mắt đó, Chu Tự Hành cảm nhận được biến hóa cảm xúc của anh. Bờ vai anh run rẩy, càng lúc càng run mạnh, giống như bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo, cơ thể bắt đầu mất kiểm soát.

“Có chuyện gì thế?” Cậu ôm Hạ Tập Thanh, ngập ngừng nói: “Đây là…đây là phòng gì?”

Hạ Tập Thanh cúi đầu, cắn chặt hàm răng để cơ thể không run rẩy nữa. Anh tưởng rằng mình đã có thể thản nhiên đối diện với quá khứ, tưởng rằng những thứ đã qua ấy đã không thể tra tấn mình được nữa.

Chiếc hộp Pandora* thế nào cũng phải mở ra.

(*Chiếc hộp Pandora: Ngụ ý cho nỗi sợ hãi, khi chiếc hộp Pandora mở thì những gì bạn sợ hãi sẽ nhào ra ngoài.)

“Đây là phòng của tôi.” Hạ Tập Thanh cố gắng vượt qua cơn rùng mình và xoay tay nắm cửa. Bỗng chốc, một lòng bàn tay khô ráo, ấm áp ôm lấy bàn tay anh. Giọng nói của Chu Tự Hành cũng rất ấm, tựa như suối nước nóng dịu dàng, chầm chậm chảy qua, phủ lên lớp băng mỏng manh, dễ vỡ.

“Nếu như không vượt qua được cũng không sao cả.” Ngón cái của Chu Tự Hành dịu dàng xoa mu bàn tay anh: “Em không nỡ.”

Không nỡ nhìn anh phải bước vào trong nỗi đau. Điều này đối với cậu chính là một sự giày vò.

Hạ Tập Thanh lặng lẽ hít sâu một hơi, mấp máy môi.

“Không, tôi cần cậu.” Anh ngước mắt lên nhìn Chu Tự Hành: “Nếu không có cậu bên cạnh, tôi mãi mãi sẽ không dám bước vào. Nếu cậu đã có dũng khí làm trạng thái chồng chập sụp đổ.” Khóe miệng anh cong cong: “Thì tôi cũng có thể.”

Nói xong, Hạ Tập Thanh mở cánh cửa ra.

Bên trong tối om như mực, không thể nhìn thấy thứ gì. Bóng tối đặc quánh nuốt chửng tất cả, những kí ức giống như cơn sóng thần quét qua, phá hủy đất trời.

Hạ Tập Thanh vờ như rất bình tĩnh, bật đèn lên. Cuối cùng căn phòng này cũng có ánh sáng. Thật ra nó cũng chỉ là phòng trẻ em bình thường, giấy dán tường và trần nhà màu xanh nước biển, có bàn học nho nhỏ và một chiếc giường đơn lẻ loi. Điểm khác biệt duy nhất là trên tường dán đầy những bức tranh Hạ Tập Thanh vẽ lúc nhỏ.

Chu Tự Hành để ý thấy cả cửa sổ và ban công trong phòng đều được lắp song sắt.

Trông giống như một phòng giam nhỏ bé.

“Tôi vẫn nhớ lúc chơi “Nói thật hay thử thách”, cậu đã từng hỏi vì sao tôi lại sợ bóng tối.” giọng Hạ Tập Thanh rất trầm, giống như một viên đá được đặt khẽ lên mặt hồ, rồi nặng nề, trầm mặc rơi xuống.

“Từ khi tôi biết ghi nhớ thì mỗi lần bọn họ cãi nhau, tôi sẽ khóc. Có thể là do làm phiền đến bọn họ nên đã ném tôi vào trong phòng và khóa trái cửa, tắt đèn để tôi tự nín khóc. Nhưng lúc ấy tôi không hiểu gì cả, chỉ biết sợ hãi.”

Anh chầm chậm bước tới ban công, bàn tay lung lay lan can: “Vẫn rất chắc chắn.”

“Một lần có khách tới chơi, bọn họ vừa cãi nhau xong, còn tôi cứ không mãi không dừng, thế là hiển nhiên, tôi lại bị nhốt. Nhưng tôi rất sợ, vì thế đã chạy ra ban công gào khóc. Hình như, vị khách đó đã nghe thấy.” Hạ Tập Thanh ngồi bệt xuống đất, dựa lưng vào lan can: “Để tránh cho việc mất mặt này xảy ra lần nữa, bọn họ đã khóa ban công lại, một lần và mãi mãi.”

Chu Tự Hành không thể tưởng tượng nổi tuổi thơ của Hạ Tập Thanh đã phải trải qua trong gia đình dị dạng đến mức nào.

“À, suýt nữa thì quên.” Hạ Tập Thanh vén áo lên, cúi đầu chỉ vào vết sẹo dài bên hông: “Cậu nhìn cái này đi.”

“Có một lần mẹ tôi nổi điên, nói với tôi rằng vì sinh ra tôi nên cuộc đời bà mới trở nên bất hạnh.” Đôi mắt Hạ Tập Thanh chợt ươn ướt: “Nếu như tôi không tồn tại thì tốt rồi.” Bàn tay anh như đang nắm một lưỡi dao vô hình, ngay tức khắc, đâm vào cơ thể mình: “Bà ấy đâm vào đây, rút dao ra rồi khóa tôi ở trong này.”

“Trước đây, bà ấy từng ôm tôi và nói rằng tôi là kiệt tác nghệ thuật duy nhất bà ấy có thể sáng tác trong đời. Nhưng về sau, bà ấy lại mắng nhiếc tôi là thủ phạm gây nên cuộc sống thảm hại của bà và bà ấy buộc phải phá hủy tôi.”

“Nhưng mà tôi,” Rốt cuộc, Hạ Tập Thanh cũng khóc không thành tiếng: “Tôi chỉ muốn làm con trai của bà ấy mà thôi.”

Chu Tự Hành gần như sắp sụp đổ. Cậu tiến lên ôm chặt Hạ Tập Thanh. Rốt cuộc thì người này và người lặng lẽ khóc trong lòng anh cũng hợp thành một, đều trần trụi, đau đớn và khổ sở.

“Hồi ấy tôi còn nhỏ như vậy, mới chỉ có năm tuổi. Tôi đứng ở sau cánh cửa, bàn tay che miệng vết thương ướt sũng máu, gào thét gọi ba mẹ, nhưng không có người nào tới cứu tôi.”

“Trong phòng tối lắm, không có tiếng động, chỉ có một mình tôi, chỉ có mình tôi.” Toàn thân Hạ Tập Thanh run rẩy, nước mắt tuôn như hạt ngọc vỡ: “Giá như lúc ấy có một người tới cứu tôi.”

Trước đây anh đã hy vọng vào một tình yêu quá xa vời.

Anh cố gắng thể hiện sự thông minh, ngoan ngoãn của mình, học cách trở thành đứa con không làm bọn họ mất mặt.

Nhưng sau đó anh mới phát hiện, cái anh cần không phải thứ tình yêu xa xỉ ấy.

Anh chỉ cần một người mở hộ mình cánh cửa khi anh đang sợ hãi mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.