Anh Chờ Em Lâu Rồi Sáng hôm sau, Tô Tiểu Hy lật đật dắt xe về quán pizza. Trước ánh mắt ngạc nhiên của bác La, cậu hậm hực ném chùm chìa khóa lên quầy, làu bàu: - Hôm qua cháu gặp phải thằng cha dở hơi. Nếu không nhờ sự nhanh nhẹn bẩm sinh thì bây giờ cháu đã không đứng đây ném đồ mà bó khúc năm khúc bảy nằm viện rồi!! Xe còn thủng cả lốp, bác biết cháu phải chạy năm cây số giữa đêm để giao hàng không?? Cháu phát điên mất thôi!! Đáp lại sự cáu kỉnh của cậu, bác La tỏ ra rất lo lắng. Nhưng tất nhiên không phải lo lắng về chuyện xe nổ lốp hay cậu suýt thì vào viện: - Thế rốt cuộc, có giao kịp hàng không, hay là lại trễ? Tô Tiểu Hy đang bất mãn về việc mạng sống của cậu bị người ta coi thường, nghe thấy bác La nhắc về chuyện đó, thì không khỏi chột dạ. Cậu kín đáo suy nghĩ một lúc. Tuy việc nói dối rất mạo hiểm, có thể khiến cậu mất việc, nhưng tháng này cậu thực sự không muốn mất oan hai trăm đồng lương. Thôi được, đã liều thì liều tới bến. Tiểu Hy hít một hơi thật sâu, quyết định kể lại quá trình vượt bao nẻo đường, bao khó khăn để đi giao hàng của mình. Tất nhiên là sự thật đã bị bóp méo chín phần, mắm muối thì dặm lên dặm xuống đến mặn chát. Cuối cùng, Tiểu Hy cũng kết thúc câu chuyện phiêu lưu kỳ thú đêm khuya của mình. Dường như thấy nét nghi ngờ phảng phất trên khuôn mặt béo tròn phúc hậu của bác La, cậu hấp tấp để tờ biên lai màu hồng nhàu nát lên bàn, lại còn kèm theo cả tờ giấy bạc một trăm đồng làm minh chứng. Bác La lúc xem đến biên lai, mặt lộ rõ sự hài lòng. Nhưng sau khi nhìn thấy tờ tiền trên tay Tiểu Hy, bác hít một ngụm khí lạnh: - Cậu đòi tiền vị khách ấy à? Tô Tiểu Hy đang cúi xuống buộc dây giày, không để ý đến bầu không khí bỗng trở nên dị thường, tiếp tục bốc phét: - Tất nhiên rồi, cháu đến đúng chính xác tới từng giây. Tuy bánh hơi nguội chút, nhưng người ta vẫn trả tiền cho cháu đầy đủ. Bác thấy cháu có giỏi không? Đáp lại cậu chỉ là khoảng lặng dài. Cậu rùng mình, phát hiện ra có điều gì đó không ổn, bèn từ từ ngước lên nhìn bác La. Chỉ thấy, bác ta mặt tái mét, run run cầm tờ một trăm đồng mà Tô Tiểu Hy đưa. Cậu hốt hoảng: - Bác, bác sao thế? Trán bác La nổi gân xanh. Bác gằn giọng với Tiểu Hy: - Cậu được lắm, dám nói dối tôi cơ à?? Hôm nay không mở quán! Tôi sẽ giải quyết cậu!!! Tô Tiểu Hy cuống cuồng, mồm loa mép giải: - Không...không....cháu có làm gì đâu??? Bác đừng giận, bình tĩnh đã. Bác La chẳng thèm nghe cậu giải thích, hằm hằm xoay người bỏ vào trong bếp, mặc Tô Tiểu Hy bối rối đứng ngoài. Cậu sai sót ở đâu cơ chứ? Tại sao bác La lại nhận ra cậu dối trá? Không nhẽ vị khách hôm qua đã gọi điện nói hết cho bác La? Ôi cha mẹ ơi, cái đồ ngồi lê đôi mách! Cái đồ mách lẻo! Hại chết cậu rồi! Kì này cậu không bị đuổi việc mới là lạ. Tâm trạng lo lắng, hối hận đan xen vào nhau, hỗn loạn như một nùi chỉ rối mà Tô Tiểu Hy không thể gỡ nổi. Đây là công việc tốt nhất mà cậu tìm được. Nếu cậu bị đuổi việc, tiền lương tháng này coi như đi tong. Rồi cậu biết xoay sở ra sao? Còn tiền ăn, tiền học, tiền nhà chưa đóng hết. Cậu cũng chưa gửi tiền sinh hoạt cho mẹ và em trai ở quê nữa. Suy đi tính lại mãi, Tô Tiểu Hy bỗng thấy lửa giận bốc ra từ trên đầu mình. Là ai muốn ăn đêm mà bắt cậu đã kiệt sức vẫn phải lết đi giao hàng chứ? Biết thế không nhờ hắn ta ký giùm! Đời này đúng là chẳng thể tin được ai. Cậu mất việc, tất cả là lỗi của hắn. Nhất định phải bắt hắn đền bù. Nghĩ tới đây, Tiểu Hy nắm chặt tay, cương quyết làm một kẻ mặt dày, đi đòi lại công bằng cho bản thân. Đang định chạy ra ngoài tìm kẻ dồn mình vào con đường chết, bỗng nhiên cửa quán đẩy vào, đập phải trán Tô Tiểu Hy một cái đau đến váng đầu. Nhắm tịt cả hai mắt lại, cậu xoa xoa mảng thịt đỏ bừng, buông lời thoá mạ kẻ đứng sau cánh cửa: - TMD, mù à?? Bộ không thấy quán hôm nay đóng cửa sao? Mới đầu tháng mà xui vãi!! Đụng phải ba thằng đần!!! Nhưng khi mở mắt ra chiêm ngưỡng dung nhan kẻ kia, Tô Tiểu Hy lập tức đính chính lại, chỉ có hai thằng đần thôi. Vì người đứng trước mặt cậu hiện tại, chính là cái gã bảnh trai hôm qua. Tô Tiểu Hy lập tức xắn tay áo, lao vào túm cổ hắn mà lắc qua lắc lại: - Tôi làm gì anh à?? Hay anh thích chơi SM, không thấy người khác đau khổ thì không thoả mãn?? Hôm qua mách việc tôi làm cho sếp nghe còn chưa đủ, hôm nay lại phải đập nát bản mặt đẹp trai của ông mới hài lòng???? Trái lại với tâm trạng kích động của cậu, anh vô cùng bình tĩnh, nhẹ nhàng xoa xoa trán cậu, giọng nói hàm chứa ý cười: - Chuyện vừa rồi là vô ý, ai bảo cậu đứng gần cửa quá, mà tôi lại đang vội. Cậu không sao chứ? Thật sự xin lỗi. Còn việc hôm qua, chắc cậu hiểu nhầm rồi, bởi tôi thề tôi không nói với bác La chuyện của cậu đâu. Nếu thật sự là như vậy, tôi đã không tới đây. Nghe anh giải thích hợp lý như vậy, Tô Tiểu Hy nhất thời sững người. Nhận ra trán mình đang được lòng bàn tay ấm áp rộng lớn nhu đi nhu lại, cậu nhất thời quên hết cơn đau nhức. Mặt đỏ bừng, Tiểu Hy gạt anh ra, hách dịch hỏi: - Vậy anh đến đây làm gì?? Người kia còn chưa kịp mở miệng, bác La đã từ trong bếp xông ra, miệng tía lia: - Ôi, cậu Trương! may quá, cậu tới rồi! Trước sự kinh ngạc của Tiểu Hy, người đàn ông họ Trương gật đầu với bác La như thể hai người vô cùng thân thiết ( không liên quan lắm, nhưng viết câu này bạn có cảm giác bác La và bạn Trương có gian tình._.) - Vâng, nhận được điện thoại của bác, cháu tới ngay. Bác La xoa hai bàn tay chai sần vào nhau, ngượng ngùng nói: - Quán dạo gần đây thiếu người làm, tôi chưa xin phép đã mướn thêm cậu ta. Cậu ta là người mới, tôi cũng chưa kịp kể chuyện gì, nên hiểu biết về quán của cậu ta không nhiều. Hôm qua cậu ta đòi tiền của cậu, là do không biết thôi. Hy vọng cậu cho cậu ta một cơ hội sửa sai. Gia đình chỉ còn mỗi cậu ta là thu nhập chính, cậu ta vừa phải đi học vừa phải đi làm, thực sự rất vất vả. Nếu mất việc thì tội nghiệp lắm! Nói rồi, bác kéo Tô Tiểu Hy qua, ấn đầu cậu cúi xuống. Trong lòng Tiểu Hy hiện giờ bề bộn bao nhiêu là suy nghĩ. Trước hết, đây là đang bắt cậu xin lỗi anh ta? Cậu thừa nhận mình có hơi quá đáng trong việc túm lấy người khác mà lắc qua lắc lại, nhưng không tới nỗi phải cúi người xin lỗi chứ! Tiếp đến, tại sao bác La lại khúm núm thế? Bác mướn người thì cần gì xin phép? Bác là chủ quá cơ mà! Và sau cùng là dấu chấm hỏi to nhất. Bởi, qua lời nói của bác La, Tiểu Hy hiểu bác vẫn chưa biết gì về cuộc thương lượng nho nhỏ giữa cậu và anh ta, tức là bác tưởng chính anh ta trả tiền pizza, chứ không nghĩ cậu đến muộn. Điều đó cũng cho thấy anh ta nói thật. Nhưng mấu chốt là, nếu không biết số tiền kia là tự cậu bù ra, vì sao bác La lại tức giận chứ? Thấy khuôn mặt ngốc trệ của Tô Tiểu Hy, bác La phần nào đoán ra suy nghĩ rối rắm của cậu, thở dài: - Sở dĩ tôi nổi cáu, là vì đáng ra cháu không nên đòi tiền của cậu Trương. Cậu ấy mới là chủ cái quán này, còn tôi chỉ được thuê để trông coi công việc thôi. Cậu Trương thường có thói quen ăn khuya. Cậu là nhân viên mới, không biết cũng phải thôi. Tô Tiểu Hy thảng thốt, nhìn về phía người đàn ông đang đứng trước mặt: - Anh..anh ta...là, là chủ quán sao...??!!! Chỉ thấy người kia nở một nụ cười lịch thiệp, chìa tay ra: - Trương Đình Dương. Rất vui được gặp cậu, nhân viên mới. Tất nhiên là Tô Tiểu Hy đứng hình mất ba giây. Trong đại não của cậu khi ấy, bỗng dưng xẹt qua bao nhiêu hình ảnh không hay lắm: cậu giao hàng muộn này, nhờ sếp lớn (bạn Trương) giúp qua mặt sếp nhỏ (bác La) này, túm cổ áo sếp lớn và chửi bới linh tinh này,... Cứ tình hình thế này, cậu không bị bác La đuổi việc, cũng bị Trương Đình Dương đá đít. Thấy cậu không có ý định bắt tay mình, Đình Dương thu tay lại, thản nhiên nói với bác La: - Bác đừng hiểu lầm cậu Hy. Hôm qua là do cháu lỡ đụng xe cậu ấy, khiến xe thủng lốp, cho nên cậu ấy mới đến muộn. Cháu trả cậu ấy một trăm đồng làm tiền bồi thường cá nhân thôi bác. Tháng này cũng không cần trừ lương cậu ta. Bác La thay Tiểu Hy thở phào nhẹ nhõm. Thấy không còn vấn đề gì, thoải mái cười sảng khoái: - Haha! Cậu Trương quả là chí lí! Giờ tôi vào bếp chuẩn bị đây. Hôm nay còn phải mở cửa nữa! Khi nào rảnh, cậu lại gọi nhé. Dạo này quán làm ăn phát đạt lắm! Cậu cứ tin ở tôi. Sau khi bác La rời đi, chỉ còn Tô Tiểu Hy đứng im như phỗng, trợn mắt nhìn Trương Đình Dương. Anh cười vô hại, gãi đầu: - Ahaha.... Đúng là hôm qua tôi vô ý, đụng phải xe cậu. Nhưng hôm nay tôi giúp cậu giữ lại công việc rồi, chúng ta hoà nhé? Tiểu Hy nhăn nhăn trán, xem xét người được gọi là ông chủ trước mặt một lúc, rồi bỗng nhiên chìa tay ra: - Một trăm đồng! - Hả? - Anh va vào tôi, nhưng giải vây cho tôi, công nhận là chúng ta hoà. Nhưng bác La chẳng nói anh là ông chủ, dù tôi đến giao hàng đúng giờ thì anh vẫn được miễn phí còn gì? Nhất định anh phải trả lại tôi một trăm đồng kia. Bác La cầm mất tiền của tôi rồi! Anh mau bù đây! Đối với gã nhà giàu đã đe dọa mạng sống quý giá của cậu lại còn không thèm có lấy một lời hỏi thăm này, Tô Tiểu Hy quyết không nhân nhượng. Bằng mọi giá phải lấy lại được một trăm đồng của mình. Trương Đình Dương cũng chẳng giận dữ trước sự lỗ mãng ấy của cậu, chỉ nghĩ một lúc, đôi mắt hàm chứa ý cười nồng đậm: - Tiền thì tôi không có. Cũng như cậu, bác La cầm hết tiền của tôi rồi. Tôi chỉ còn tấm thân này thôi, cậu có lấy không? Ai ngờ rằng, Tô Tiểu Hy rất ư là nghiêm túc trả lời: - Được!
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.