- “Uyên là người hiếu thắng, ham làm vật chất; đợt trước bạn ý có nhờ em, muốn yêu mấy người giàu để đổi đời, em cũng không ngờ bạn ý
lại nhắm vào anh, tán tỉnh anh… ”
“Mấy tháng gặp người đó, cả một câu trò chuyện riêng tư cũng không,
vậy nàng tán tỉnh anh như thế nào? Giả sử nàng có tán đổ anh rồi, sao
anh tỏ tình còn chối bỏ, khiến anh tan nát?” Vì cú sốc quá lớn mà Ngọc
phải chịu, Minh muốn nhẫn nhịn, muốn cho cô dưỡng sức mà bỏ qua chuyện
cũ, nhưng những lời cô nói làm anh như nổ tung, quả thật thương trường
hiểm ác cũng chẳng rắc rối bằng đàn bà. Không thể kìm nén, Minh ôn tồn
hỏi Ngọc, giọng anh nhẹ nhưng đầy uy nghiêm:
-”Biết cô ấy có thể quyến rũ người yêu em, sao em còn thuê người ta nấu ăn thay, em không sợ mất người yêu ư?”
Ngọc hoảng sợ, “Vậy là con ranh đó đã hớt lẻo cho anh ư, con khốn
nạn, nó đã kí hợp đồng, đã ngậm tiền của mình mà còn dám láo”. Ngọc giận sôi máu, may mắn thay, cô đã nhanh chóng trấn tĩnh mình, giận dữ là chỉ có hỏng việc, cô thở gấp, yếu ớt, nắm chặt bàn tay Minh:
-”Hoàn toàn là Uyên bịa đặt…Đó không phải sự thật, không phải, không
phải…từng bữa cơm là tình cảm yêu thương của em, con người bạn ấy không
đơn giản, xin anh hãy tin em một lần, xin anh …xin anh…”
Ánh mắt Minh làm Ngọc bất an, cảm thấy anh vẫn chưa tin cô hoàn toàn, Ngọc đau khổ, mếu máo:
-”Cũng vì em nhẹ dạ nên con mới phải chịu thiệt, nếu giờ phút này anh mà không tin em thì em sống còn ý nghĩa gì… “.
Nỗi đau của một người đàn bà chịu nhiều tổn thương được Ngọc diễn đạt hơn bao giờ hết:” Con ơi, con thì bỏ mẹ, giờ bố con cũng nghi ngờ mẹ,
mẹ phải làm sao hả, con về nói cho bố con biết sự thật đi, rằng con đã
phải ra đi đau đớn như thế nào…nếu không, thì cho mẹ theo với đi, cho mẹ bớt cô đơn…”
-”Nằm xuống nghỉ đi, anh tin em.”
Nghe được câu nói của Minh, Ngọc khấp khởi mừng thầm. Cố nấc thêm vài tiếng cho chân thật rồi làm ra vẻ mệt mỏi chìm vào giấc ngủ sau một
ngày dài; Ngọc đoán chắc giờ này Minh đang nhìn cô với đầy yêu thương,
xót xa cho người phụ nữ của mình, những chuyện khủng khiếp cô phải chịu, anh sẽ mãi quên đi con người xấu xa của Uyên và bên cô không rời…”Cô
cũng không ngờ bản thân lại tài năng tới vậy.
……………………………………..
Minh vội vã rời bệnh viện. Quá choáng váng, ngày xưa xem phim nước
ngoài anh rất khâm phục diễn viên của họ và thường dè bỉu nền điện ảnh
nước nhà…Hôm nay, tận mắt được chứng kiến, anh mới biết mình sai lầm,
thì ra đất nước Việt Nam còn có rất nhiều nhân tài, quá chân thực, quá
sống động, nếu không phải anh đọc được cái bản hợp đồng giấy trắng mực
đen thì cảnh này sẽ lấy của anh bao nhiêu nước mắt cùng sự cảm thông
đây? Và người con gái anh yêu, chắc chắn cô ấy sẽ chịu thêm một tội danh lừa gạt nữa, cũng rất có thể thêm một tá lời sỉ vả từ anh?…Hơn bao giờ
hết, anh cảm thấy việc anh mất con không đơn giản như trước, sao lúc đó
anh không nghe nàng giải thích một lời, sao vội đổ hết những đau khổ,
nóng nảy lên nàng, tại sao, tại sao??? Anh lao đi tìm nàng, đi mãi, đi
mãi nhưng, thực sự cuối cùng mới nhận ra, anh chẳng biết nàng ở đâu để
tìm… nỗi nhớ nàng khiến anh phát điên…