-”Ngon mà, đi ăn đi, chúng ta không thể để uổng công ngài đã vào bếp được…hihi”
Nhận thấy nàng có ý định trốn chạy, anh càng siết chặt, cơ thể nàng
như bị ai nắn mềm nhũn, một chút sợ hãi, một chút ngượng ngùng, nàng nhẹ nhàng mân mê bàn tay anh, tinh quái đưa lên miệng cắn một phát nhân lúc anh không để ý, nàng nhanh cắn vào tay anh một cái rồi thoát khỏi cái
con người đầy ma mị ấy. Nhìn vẻ anh tức điên vì bị lừa, nàng cười khoái
trá…Có lẽ chuếnh choáng vì cái ôm của đại gia, cũng có thể nàng bị quả
báo vì lừa anh, đang lúc sung sướng, nàng bất cẩn mất cân bằng. Tuy lần
này anh đã ngay lập tức kéo nàng, nhưng kết quả nàng vẫn bị ngã. Đáng
nhẽ ra anh phải sốt hết cả ruột vì xót, thế mà anh lại cười hạnh phúc?
Khó hiểu quá?Vì sao? Anh đã hết yêu nàng rồi ư? Hay anh vui vì trả đũa
được nàng?
Tất cả đều không phải, lý do khiến anh như mở cơ trong bụng rất đơn
giản -vì nàng – người con gái anh yêu đang ngại ngùng ở trên anh; thì ra anh đã kịp xoay người, dùng bản thân làm lá chắn an toàn cho nàng.
-”Thì ra em cũng không ngây thơ lắm nhỉ, trả vờ ngã đè tôi ra thế này cơ mà…”
-”Anh thật…không nói nổi…”
Nàng lườm anh, đánh nhẹ trách cứ. Nhìn khuôn mặt xinh xắn của nàng
ửng lên vì thẹn, hai trái anh đào trắng ngần, núc nỉu qua khe áo sơ mi,
dục vọng trong anh trỗi dậy, cảm thấy chắc không thể chịu nổi nếu tình
trạng cứ kéo dài, anh đành lên tiếng:
-”Em nấu lại nồi khác đi”
-”Được, anh đã cho tôi ăn CHÁO ĐẠI GIA thì hôm nay tôi cũng sẽ cho anh thưởng thức CHÁO Ô SIN, hehe”
Anh nhìn nàng, phì cười. Đôi bạn trẻ nhanh chóng nói sang chủ đề
khác, cố xóa bỏ không khí ngột ngạt…Bữa CHÁO Ô SIN hôm đó, chẳng biết
đại gia thấy thế nào, nhưng nhìn nàng trong chiếc áo sơ mi của chàng
chạy loanh quanh trong bếp, chàng thấy vô cùng ấm lòng, vô cùng rạo rực, không ăn gì cũng cam tâm…
………………………………………………
Chiều nàng học tiết một nên 11h, chiếc Lamborghini Veneno đã có mặt ở Hà Nội. Tháo dây an toàn cho nàng, Minh tỏ vẻ lưu luyến không nguôi,
nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn. Uyên toan rút lại nhưng anh vẫn cứ bướng
bỉnh, anh hỏi nàng bâng quơ:
-”Giờ em tính sao?”
-”Tính sao là tính sao? Tôi không hiểu…”
-”Này nhá, em đừng có mà gian thương nữa đi”
-”Gian thương? Sao lại vậy???” Nàng vẫn ngơ ngác như con nai vàng.
-”Thời gian qua ai khiến tôi nhung nhớ? Hôm qua ai làm tôi lo lắng sợ hãi?” Rồi anh đặt tay cô vào lưng mình: “Ai cố ý ngã lên người khác
khiến chỗ này đau buốt suốt?…cứ…như…thế…này…tôi chắc chết sớm vì bị hành hạ về cả thể xác lẫn tâm hồn mất…haizzz…EM PHẢI CÓ TRÁCH NHIỆM!!!”
-”Hôm qua là chuyện ngoài ý muốn…”. Nàng ngập ngừng. “Lưng anh đau lắm à, tôi…tôi… xin lỗi…”
-”HAY. Giết người xong cũng bảo ngoài ý muốn và xin lỗi được à cô bé??? EM ĐỀN ĐI!!!” Anh quát.
-”Ặc, anh đừng như vậy chứ…”.
Thấy nàng run run đáp trả, Minh hạ giọng: -”Tôi đùa thôi”. Đoạn, anh
ghé sát vào tai nàng, gương mặt cực kì nghiêm túc, lòng ngập tràn xúc
động, nhìn vào đôi mắt nàng, anh nói dõng dac, chậm rãi:
-”Tôi yêu em!”
Ba từ, tám chữ thiêng liêng ấy là điều bất cứ một cô gái trên thế
gian nào cũng mong nhận được từ người mình yêu, nàng cũng chẳng ngoại
lệ. Hạnh phúc chưa được bao lâu thì cảm giác tội lỗi đã chiếm lĩnh, nàng rụt rè:
- “Ngọc…và…anh…”
- “Chẳng phải đã nói với em bao lần sao, tôi và Ngọc đã kết thúc rồi!”
- “Nguyên nhân là tôi sao? Tôi là kẻ thứ ba sao?…”
- “…Chuyện này…chuyện này rất khó giải thích…nhưng em cũng biết tính Ngọc như thế nào rồi đấy… ”
- “Lúc đầu tôi cũng rất giận vì bạn ấy làm chuyện không phải
với tôi, nghĩ lại suy cho cùng, cũng chỉ vì yêu anh, vì không muốn mất
anh…nhưng giờ tôi lại vì thế mà trả thù, cướp đi anh khỏi bản ấy…việc
này thật không đúng…”
- “Nếu việc đó đúng thì em có yêu tôi chứ?”
Nàng bối rối lấp liếm:
-”Tôi không thể sống trái với quy tắc của mình…”
-”Quy tắc gì chứ? Em trả lời vậy tức là em có tình cảm với tôi rồi,
đúng không? Em không thể một lần vì tôi mà phá vỡ cái quy tắc ấy sao???
Trả lời tôi đi, tôi chỉ cần nghe xem, em có thích tôi hay không???”
Khuôn mặt chàng ánh lên nét chân thật, bờ vai săn chắc, ánh mắt khẩn
khoản, hàng ngàn, hàng vạn lần nàng muốn gật đầu, muốn đồng ý, muốn nép
vào chàng; nhưng lí trí nàng không cho phép, nàng sao có thể cướp đi
tình yêu và hạnh phúc của người khác??? Có thể chính vì mối đe dọa là
nàng, mà khiến Ngọc – đứa bạn cấp ba hiền lành, ít nói trở nên gian trá
như vậy???…nàng không thể…không thể…
-”Chúng ta đừng nên gặp nhau nữa thì hơn…”
Nàng dứt khoát, vội vàng xuống xe, Minh nhìn theo, đôi mắt vô
hồn…Nhưng anh quyết không bỏ cuộc, nhất đinh, nhất định một ngày nào đó, nàng sẽ tới bên anh – anh và nàng, sẽ là một cặp uyên ương hạnh phúc
không rời, nhất định là thế…