Anh Chọn Ai? Siêu Mẫu Hay Osin?

Quyển 1 - Chương 38: Hiểm nguy



-”Sướng rồi nhé! Mày ý, chuẩn bị ăn mặc xinh đẹp ra mà đón chàng…”

-”Ha, cuối cùng thì ông trời cũng có mắt, mày cho tao số mấy thằng đấy, tao muốn đích thân nói chuyện”

-”Việc này cứ để tao, mày nhúng tay làm gì…” Dương phân trần.

-”Không, tao không yên tâm, mày cứ đưa số đi, không phải lo…”

-”Ừ, đây…”. Ngọc sung sướng, gọi điện cho tên cầm đầu dặn dò.

……………………..

Trong căn phòng tối đen như mực, nàng chuếnh choáng tỉnh dậy, đây là đâu thế này, sao nàng không nhớ gì cả, chân tay bị trói chặt; trước mặt nàng sao toàn những người to lớn, săm xổ đầy mình, mặt mũi đáng sợ, khiếp đảm, nàng kêu theo phản xạ:

-”AI? CÁC NGƯỜI LÀ AI? THẢ TÔI RA?”

-”Bình tĩnh đi cô em, người yêu em đã bán em cho chúng tôi rồi…bình tĩnh đi nào…”

-”Ngậm miệng lại, tôi không cho phép các người nói thế, thả tôi ra…tôi có thù oán gì với các người… ”

-”Thả thả cái đ…b… bố mày; đã bảo người yêu mày bán mày cho bọn tao rồi mà…”

-”Thả tôi ra, CÓ AI KHÔNG, CỨU TÔI VỚI….CỨU VỚI”

-”ĐKm, mày có la cả ngày cũng không có ai đâu…”

-”CỨU TÔI….”

“Bốp…”

Phát trời giáng xuống khuôn mặt nhỏ bé, một tên lo lắng:

-”Đại ca, nếu nó ngất là hỏng chuyện, cô chủ đã dặn…”

-”Đưa tao xô nước…”

Hắn đổ rào vào người nàng, không thương tiếc, đoạn ra lệnh:

-”Thuốc đâu đưa nó uống rồi hành sự cho nhanh, đêm dài lắm mộng…”

-”Dạ đây ạ…”

-”Con này há miệng, mau, bướng à, á à, chưa đứa nào bướng được với ông nhé…há mau…bốp …bốp…”

Hắn tát liên tiếp, nàng vẫn cố cầm cự, đôi bàn tay to lớn, hung hãn bóp lấy miệng, răng nàng vẫn cắn chặt, nàng không biết chúng định cho nàng uống thuốc gì, nhưng chắc chắn là không thể uống…Đôi bên giằng co, cuối cùng thì hắn cũng thành công, viên thuốc đã được tống vào miệng, tuy nhiên, chẳng mấy chốc người con gái ấy đã liều mạng nhổ ra, tên cầm đầu tức điên, quát:

-”Mẹ con chó, bố mày muốn nhẹ nhàng rồi, chúng mày, đưa kim tiêm cho tao…Đm, lần này tao sẽ cho mày hưởng 3 liều luôn…đùa với bố à…”

Lần lượt từng mũi tiêm chọc vào cánh tay, đau nhói, nàng kêu la thảm thiết, kêu bố, kêu mẹ, kêu bạn bè, kêu anh…nhưng chẳng một ai trả lời, chẳng một ai…Vậy là số nàng đã tận rồi ư? Theo suy đoán, có lẽ sẽ là thuốc ngủ ư? Rồi bọn côn đồ này sẽ thi nhau hành hạ nàng? Hay chúng sẽ tiêm cho nàng liều thuốc chuột, cho nàng ra đi yên bình? Hay là HIV???? Được một lúc, nàng vẫn tỉnh, ‘hóa ra chúng không tiêm cho mình thuốc ngủ, cũng chẳng phải thuốc chuột? Chúng định làm gì? Mình có thù oán với ai?’ chúng cởi trói , mừng lắm, nàng toan bỏ chạy…Sao mà lạ thế này? Người yếu mềm, cảm giác thậm chí chân tay cũng không phải của mình, nàng ngã xuống đất, nằm bất động…Mấy gã đàn ông cười lớn, bàn tay dơ bẩn của chúng cấu xé chiếc váy hồng, mơn trớn khắp da thịt trắng nõn…nước mắt chảy dài trên khuôn mặt người con gái tội nghiệp…sao chúng không cho nàng chết luôn đi, tại sao? Tại sao lại bắt nàng thức tỉnh chứng kiến cảnh này? Đầu óc trống trải, nàng nghe loáng thoáng tiếng bàn tán, cười cợt:

-”Anh em chuẩn bị camera nhanh, quay nét tý còn về lĩnh thưởng?”

-”Cô Ngọc đã nói hình ảnh càng nét, càng chân thực càng thưởng nhiều…HAHAHA”

Ngọc ư? Là Ngọc ư? Nàng xót xa, bây giờ thì nàng đã hiểu, Ngọc làm như này làm gì? Để lấy lại anh ư? Dùng cả thủ đoạn này ư? Lần đầu tiên, trong nàng có cảm giác phẫn nộ tới vậy…tại sao cùng là con người, cùng là phụ nữ với nhau…còn cùng nàng cắp sách tới trường 3 năm liền lại có thể làm thế???…Chỉ có đôi mắt mở được và bộ não suy nghĩ, còn toàn bộ cơ thể nàng – đã không thuộc về nàng nữa rồi…Tên cầm đầu thô thiển cởi đồ, đau khổ tột cùng, nàng thà chết trước chứ nàng không muốn chứng kiến toàn bộ lũ khốn nạn ấy, từng đứa, từng đứa…Nàng nhắm chặt mắt, miệng khẽ mấp máy: “Tạm biệt anh…”, đoạn dồn hết sức lực lên đầu lưỡi, nàng muốn – cuộc sống của nàng, kết thúc tại đây, trước khi nàng phải chứng kiến những điều dơ bẩn này!!!

……………………….

4 tiếng trước:

-”Chúng mày bắt được nó rồi chứ?”

-”Dạ thưa chị, mọi việc vẫn thuận lợi ạ”

-”Tốt!” Ngọc mỉm cười.

-”Nó vẫn đang hôn mê, thuốc ngủ hơi nặng, chị thích thì bọn em xử luôn!!!”

-”Tao cấm, hỏng hết việc, đợi đi, đợi nó tỉnh lại, chúng mày muốn làm gì thì làm, nhớ quay lại cho cẩn thận…”

-”Dạ? ”

-”Nhớ cho nó uống trước khi…, tao không muốn nhìn thấy nó chống cự, phải làm như nó vẫn tỉnh, vẫn biết,…nói chung làm cho nó giống như tình nguyện vậy!!!”

-”Vâng, em đã chuẩn bị 1 liều thuốc tê và 2 liều kích dục như chị dặn ạ…”

-”Tốt, các chú cứ làm đi, về ắt có thưởng xứng đáng…”

Cô người mẫu dập máy, cười điên loạn, thích thú.’Giờ trời cũng chẳng cứu được mày con ạ, haha’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.