-”…Em. ..” Ngọc thì thào, tự nhiên sắc mặt cô thay đổi hẳn, thở hổn
hển, khụy xuống. Minh trông thấy Ngọc vậy, thất thần lo lắng, gọi tên
Ngọc mãi không thôi, anh xốc cô lên, bế vội vào trong phòng, Uyên cũng
hớt hải đi theo.
-”..Em, em không sao…chỉ là lúc chiều quay ngoại cảnh, trời nóng quá…đừng lo cho em…”
Nghe được câu này của cô bạn, lòng Uyên thở phảo nhẹ nhõm, cả chiều
nay nàng ta ở nhà chứ đi đâu. Uyên bây giờ mới càng hiểu, vì sao Ngọc
lại thành công tới vậy, không chuẩn bị gì mà Ngọc còn diễn xuất tốt thế
này nữa là có kịch bản, đạo diễn…Uyên cũng đàng bất đắc dĩ diễn theo
Ngọc.
-”Anh Minh cứ ở đây với Ngọc, bữa tối Uyên nấu cho.”
-”Ngại quá, mời Uyên tới nhà mà lại để vất vả như thế, hay đi ăn ngoài?”
-”Trời, anh quên à, Ngọc ốm như thế này đi sao nổi? Mà đồ Ngọc cũng mua rồi, em làm tý thì xong thôi, anh đừng ngại.”
-”Ừ, Uyên nói cũng phải, vậy phiền Uyên nhé!”
Khép cửa phòng Ngọc, Uyên đi xuống bếp, làm công việc quen thuộc hàng ngày. Những ngón tay nhỏ xinh của nàng thoăn thoắt, điêu luyện. Mỗi lần nấu ăn, nàng cảm thấy như nàng hòa làm một với nhịp đập của nồi niêu
xong chảo, bếp núc, những giọt mồ hôi rơi nóng hổi, tiếng dầu rán xì
xèo…
Minh nhìn Uyên, có cái gì đó quá thu hút làm anh quên mất rằng lý do
anh xuống đây để phụ nàng chứ không phải để ngắm…Người con gái này quả
là khéo, một mình cô ấy có thể xử lý hết mọi việc, cô ấy không quá
nhanh, làm mọi thứ một cách cẩn trọng, như đem tình yêu của cô ấy vào
từng món ăn, nhưng cô ấy lại biết sắp xếp một cách thông minh, chỉ một
loáng đã xong. Nhìn Uyên làm, Minh bỗng chốc tự tò mò về Ngọc, mọi khi
Ngọc cũng nấu nhiều thứ cho anh lắm, anh tự nhủ, nhất định một hôm phải
về xem Ngọc làm, anh sẽ phụ Ngọc vài việc vặt như rửa rau…
-”Anh xuống từ lúc nào thế?”
-”À, Ngọc đỡ rồi, tôi định xuống phụ Uyên thôi, nhưng xem ra Uyên cũng chả cần tôi giúp.”
-”Thì mọi khi anh cũng có bao giờ cần em giúp đâu mà?” Ngọc đùa Minh, chen vào.
-”Anh xin lỗi, nhất định sau này sẽ sửa. Em đỡ chưa?”
-”Em đỡ nhiều rồi. Thôi chúng mình bắt đầu ăn đi.”
Cả ba trò chuyện, nào là chuyện Minh Ngọc yêu nhau như thế nào, tới
chuyện lớp trưởng Uyên ngày xưa uy quyền làm bao anh chàng mê mẩn, biết
Uyên sắp tốt nghiệp, Minh còn đề nghị Uyên thực tập ở công ty anh, Minh
cũng khen Uyên nấu ăn chẳng kém gì Ngọc. Bữa ăn rất vui vẻ, nhưng có lẽ
nó chỉ đúng nghĩa vui vẻ với 2 người, còn Ngọc, lòng nàng dâng tràn nỗi
bất an. Cô tự thấy mình khinh xuất, quả thật Uyên đứng với Ngọc chỉ là
con nhà quê, nhưng Ngọc đã quên rằng, cô bạn mà cô học chung ba năm
liền, có một khí chất rất khác, rất đặc biệt, dù Uyên ấy có không ăn
diện, thì từ cách Uyên nói chuyện cho tới cách nàng ăn, nàng uống, tất
cả đều rất tinh tế, cuốn hút…Ngọc mỉm cười theo câu chuyện của người yêu và cô bạn, nhưng lòng cô không ngừng toan tính để diệt trừ mối hậu họa
này…
10h, cũng đã muộn, Uyên xin phép ra về. Minh ra tiễn Uyên thay Ngọc,
ánh mắt bâng quơ của anh bỗng dưng dừng ở trước ngực Uyên như có điều gì thắc mắc.
-”Sao vậy anh?” Phần nào đoán được cái nhìn kì lạ của Minh, Uyên hỏi.
-”À, không có gì, em về nhé…”.
Có thể mình nhìn nhầm, hay có thể…Minh đóng cửa, vừa quay vào thì gặp Ngọc nước mắt đầm đìa:
-”Anh ơi, anh đừng giận em nhé!”
- “Sao vậy em?”
-”Sợi…sợi dây chuyền anh tặng em lúc nãy, em tìm khắp mà không thấy đâu, em xin lỗi…”. Ngọc nức nở.
Minh giật mình. Chả phải anh vừa thấy Uyên đeo nó sao? Anh nghĩ là
Ngọc cho Uyên chứ, chả nhẽ vì quá thích nó mà Uyên đã lấy mất…
-”Em xin lỗi, em thật vô dụng, em không thể nhớ em để đâu nữa…huhu”.
Nhìn Ngọc, Minh băn khoăn quá, anh có nên nói với Ngọc rằng Uyên lấy
không? Ngọc nhỏ bé, yếu đuối và thương người như vậy, liệu cô ấy có bị
tổn thương???