Anh Chồng Khờ

Chương 116: Làm Chân Chạy Vặt Cho Tôi Đi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau đó, Trần Hạo đi lên lầu, khi đến cửa phòng làm việc thì va chạm với Giang Ngạo Tuyết đúng lúc cô ấy vừa thay quần áo xong.
"Tránh ra...", Giang Ngạo Tuyết vội vàng đẩy Trần Hạo, đi vào phòng làm việc.
Trần Hạo cười khổ, chuyện này anh có mười cái miệng cũng không giải thích được!
Sau khi Bạch Phi Nhi nhìn Trần Hạo từ trên xuống dưới, cô vô thức ngẩng đầu lên liếc nhìn đồng hồ treo tường, nghĩ thầm, tên này bây giờ đến tám giờ rưỡi mới trở về, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày đi chơi xuyên đêm không về!
Chỉ có điều Giang Ngạo Tuyết đang ở đó, nên Bạch Phi Nhi cũng không tiện nói nhiều.

Trần Hạo cảm thấy bầu không khí này thật kỳ lạ, dường như cả hai cô gái đều vô cùng bất mãn với anh.
Nếu lúc này mà anh chuồn đi, thì hai người bọn họ sau này nhất định sẽ thay phiên nhau làm phiền anh! Nhưng nếu cứ im lặng không nói chuyện thì thật gượng gạo chết mất.
Trần Hạo rùng mình một cái, cơ trí đổi chủ đề: "Vợ à, tại sao cô lại làm thêm giờ ở nhà với trưởng bộ phận Giang vậy?"
Khi nói đến việc làm thêm giờ, anh đã thực sự chuyển hướng thành công sự chú ý của Bạch Phi Nhi.
Bạch Phi Nhi nhẹ nhàng đẩy tài liệu đến trước mặt anh, nét mặt lộ ra vẻ phiền muộn.
Giang Ngạo Tuyết bắt đầu nã đạn vào Trần Hạo: "Đây còn không phải là việc tốt mà anh đã làm ra sao!"

"Tôi...", Trần Hạo chỉ vào mũi mình, cảm thấy mình oan hơn Thị Kính.
Anh thầm nghĩ, hai người làm thêm giờ thì liên quan gì đến anh!
Giang Ngạo Tuyết chỉ nhìn biểu hiện của Trần Hạo là biết rằng anh chàng này thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy ra.
"Nếu không phải tại anh gây sự đánh Bách Lương thì sao bây giờ chúng tôi vẫn phải làm việc thêm giờ chứ? Vốn dĩ Diệc Hiên khai trương thành công thì mọi việc đều tốt đẹp, các cổ đông cũng dần dần công nhận năng lực của chủ tịch.

Giờ thì tốt rồi, còn phải giải quyết mấy chuyện tào lao nữa!”, Giang Ngạo Tuyết phừng phừng lửa giận.
Trần Hạo gãi gãi đầu: "Tôi nói cô này trưởng bộ phận Giang, cô nói cái gì mà tôi không thể nào hiểu nổi! Chuyện tôi đánh Bách Lương thì có liên quan gì đến chuyện làm thêm giờ của hai người? Còn nữa, tôi đã làm chuyện tào lao gì chứ?"
Bạch Phi Nhi nói: "Vì anh đã đánh Bách Lương nên người nhà họ Bách không hài lòng, ông nội của Bách Lương là Bách Nguyên An đã đe dọa nhà họ Bạch để đòi một lời giải thích, nếu không trả lại công bằng cho cháu trai của ông ta thì ông ta sẽ chuyển cổ phần trong tay của mình cho nhà họ Lưu!"
Trần Hạo đen mặt, mới hiểu tại sao Giang Ngạo Tuyết lại nói anh là người gây ra rắc rối.
"Thằng cháu trai Bách Lương này, sớm biết như vậy thì tôi đã tiễn thẳng nó đến bệnh viện rồi! Con mợ nó chứ!", Trần Hạo bực mình nói.
"Anh...!thật sự hết nói nổi! Anh đang nghĩ cái gì vậy? Chẳng lẽ anh đánh mạnh hơn nữa thì nhà họ Bách sẽ không làm gì anh sao?", Giang Ngạo Tuyết chán nản nói.
Cô ấy thầm nghĩ, Trần Hạo có thể làm gì khác ngoài việc đánh nhau không? Đúng là tên thích làm hỏng việc!
Bạch Phi Nhi cũng không trách Trần Hạo quá nhiều, chuyện ngày hôm đó cô đã cho người đi điều tra.

Cô biết rằng chuyện đó xảy ra là do Bách Lương đang cố ý giở trò xấu xa với Trương Mạn của bộ phận sales nên Trần Hạo mới ra tay đánh hắn ta! Mặc dù cô không tán thành cách giải quyết vấn đề của Trần Hạo, nhưng cô không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Trần Hạo.
Hơn nữa, theo quan điểm của Bạch Phi Nhi, Bách Lương thực sự là một mối nguy hiểm tiềm ẩn cho công ty! Đây không phải là lần đầu tiên hắn ta có âm mưu với Trương Mạn!
Trần Hạo nghe Giang Ngạo Tuyết nói xong thì âm thầm bĩu môi: "Chuyện này thì có gì lớn? Xem các cô lo kìa, có phải là chuyện bé xé ra to không?"
Giang Ngạo Tuyết cảm thấy đúng là uổng công giảng giải cho Trần Hạo nên đã rất bực mình, bây giờ Trần Hạo còn nói ra mấy lời vô lý càng khiến cho lửa giận trong người cô ấy bùng phát lớn hơn.
"Anh nói chuyện này không lớn hả, anh có biết nhà họ Bách kiểm soát bao nhiêu cổ phần không? Anh có biết việc ông ta chuyển cổ phần cho nhà họ Lưu sẽ ảnh hưởng như thế nào đến nhà họ Bạch không? Cho dù nhà họ Lưu không thể dùng chuyện này để lật đổ chủ tịch, thì cũng có thể ảnh hưởng đến hoạt động của công ty thông qua hội đồng quản trị! Đây đều là chuyện tốt mà anh ban cho đấy!"
Thấy Giang Ngạo Tuyết nghiến răng nghiến lợi, Trần Hạo không nhịn được cười: "Hai người cứ nghỉ ngơi sớm đi, chuyện này ngày mai tôi sẽ giải quyết!"
Nghe đến đây, cả hai người phụ nữ đều tối sầm mặt xuống.

"Hay là anh tha cho chúng tôi đi! Chúng tôi vẫn muốn sống bình yên thêm hai năm nữa! Anh định sẽ giải quyết nó như thế nào? Định đánh người một lần nữa?", Giang Ngạo Tuyết van nài.
Bạch Phi Nhi tức giận trừng mắt nhìn Trần Hạo: "Cảnh cáo anh, anh đừng có mà lộn xộn, chuyện này tôi có thể xử lý! Anh không được phép dính líu tới nữa!"
Nói xong, Giang Ngạo Tuyết không cho Trần Hạo cơ hội nói chuyện nữa, trực tiếp đẩy anh khỏi cửa.

Ầm một tiếng, cánh cửa bị Giang Ngạo Tuyết đóng sầm lại.
Trần Hạo đứng ngoài cửa sờ sờ mũi cười khổ: "Chỉ là người nhà họ Bách thôi mà! Làm gì mà hai người căng thẳng thế!"
Sau đó, Trần Hạo chậm rãi trở về phòng!
Tu luyện qua một đêm, Trần Hạo cảm thấy rất sảng khoái khi thức dậy vào sáng sớm hôm sau.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Trần Hạo đi xuống lầu, Bạch Phi Nhi và Giang Ngạo Tuyết đã đến Bạch Thị.
Sau khi xử lý một bát mì lớn cho ấm bụng, Trần Hạo mới ra khỏi nhà.
Vừa ra khỏi cửa, Trần Hạo nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce Phantom, hơn nữa còn là phiên bản giới hạn.
Người qua đường xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, hiển nhiên đều biết giá trị của chiếc xe này!
Trong xe, một người đàn ông da trắng cao lớn nhìn thấy Trần Hạo, liền tỏ ra nịnh nọt bước xuống, đi tới gần anh.
"Chí Tôn! Đồ của cậu tôi đã đích thân mang tới đây, cậu muốn tiếp tục giữ nó trong ngân hàng của chúng tôi hay là muốn lấy nó ngay bây giờ ạ?"
Người đàn ông da trắng khom lưng khụy gối như một đứa cháu trai, trên mặt hiện lên vẻ lấy lòng.
Trần Hạo giận dữ liếc mắt nhìn người đàn ông da trắng, hôm qua ở trụ sở ngân hàng Hoa Kỳ tại Hải Dương, anh đã nghe Arthur nói về việc Ruth muốn tới, biết rằng lần này mình không thể tránh mặt được.
Chỉ là Trần Hạo không ngờ rằng Ruth ngay từ sáng sớm đã đợi ở cửa nhà mình, cũng may không để cho Bạch Phi Nhi nhìn thấy, nếu không cô nhất định sẽ nghi ngờ đủ thứ!
"Hôm qua tôi nói với Arthur như vậy còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Ông khom lưng làm gì? Ông đây là đang muốn tỏ ra khiêm tốn hay giả vờ tỏ ra khiêm tốn vậy?", Trần Hạo vừa nói vừa chỉ vào chiếc Rolls-Royce Phantom.
Ruth nói với vẻ oan ức: "Chí Tôn, đây là chiếc xe rẻ nhất của tôi rồi!"

"Đừng có giả vờ giả vịt với tôi! Tôi còn không hiểu rõ ông quá hả? Đồ mà ông mang tới thì cứ tạm thời để ở Hoa Kỳ đi.

Khi nào có thời gian tôi sẽ tới lấy.

Tôi đang bận nên đi trước đây!"
Trần Hạo vừa nói muốn rời đi, Ruth đã nhanh chóng đuổi kịp: "Chí Tôn, Ruth tôi có thể phục vụ cho cậu việc gì không ạ?"
Nghe vậy, Trần Hạo liền nhớ tới chuyện đã xảy ra với nhà họ Bách, cảm thấy để Ruth xử lý là nhanh nhất và trực tiếp nhất, vì vậy anh nói: "Không cần! Mà thôi, dù sao ông cũng đã tới đây rồi, vậy thì làm chân chạy việc cho tôi đi!"
“Ôi… Chí Tôn xin cứ ra lệnh!”, Ruth tràn đầy hưng phấn, cứ như việc được phục vụ cho Trần Hạo chính là một phần thưởng của ông ta vậy.
Trần Hạo thì thầm vào tai Ruth: "Đã nhớ rõ chưa?"
Ông già này là ông nội của Bách Lương, Bách Nguyên An, trưởng lão của nhà họ Bách, và là ân nhân của Bạch thị.
"Ông Bách, nếu muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, tôi nghĩ nên đợi Trần Hạo tới thì tốt hơn, rồi chúng ta nói chuyện sẽ rõ ràng hơn! Ông nghĩ thế nào?", Bạch Phi Nhi nói.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.