Anh Chồng Khờ

Chương 117: Sao Ai Cũng Ngu Ngốc Như Nhau Thế





Bách Nguyên An ngẩng đầu cười ha hả: "Nhà họ Bạch các người phải vứt thể diện đi đâu hả? Khi gã chồng ngu xuẩn của cô bắt đầu ra tay, sao cô không nghĩ tới thể diện của nhà họ Bách chúng tôi? Năm đó nhà họ Bạch gặp khó khăn, chính nhà họ Bách của chúng tôi đã đưa tay ra giúp đỡ, đó là bởi vì tôi nể tình ông nội của cô!"
Sau khi nói ra những lời này, ánh mắt của ông ta dần trở nên sắc bén: "Mặc dù những cổ phiếu này đã khiến nhà họ Bách kiếm được rất nhiều, nhưng không có nghĩa là những thứ nhà họ Bạch nợ nhà họ Bách đã được trả hết! Nếu cô không làm theo lời tôi nói, thì lúc trước tôi cứu được nhà họ Bạch của các người, hôm nay tôi cũng có thể tiêu diệt được nhà họ Bạch của các người!"
Sắc mặt của Bạch Phi Nhi cũng trầm xuống sau khi nghe những lời này: "Nói vậy là ông Bách không muốn thương lượng nhẹ nhàng?"
"Thương lượng? Muốn vậy thì nhà họ Bạch cũng phải tỏ thành ý trước! Bằng không thì không thương lượng gì hết!", Bách Nguyên An nói với ánh mắt sắc như dao.

Một tia sắc bén cũng lóe lên trong mắt Bạch Phi Nhi: "Nếu đã như vậy, thì xin thứ lỗi, ông Bách, tôi cũng không có gì để nói!"
Nghe vậy, Bách Nguyên An lại nhìn chằm chằm Bạch Phi Nhi, sự quyết đoán của Bạch Phi Nhi thật khiến cho ông ta không ngờ tới.
"Chẳng trách ông Bạch dám giao cơ nghiệp của gia tộc cho cô, quả nhiên cô có dũng khí gấp đôi người thường, nhưng thật đáng tiếc, có lẽ cô không biết hậu quả của quyết định bây giờ của cô là như thế nào! Nhóc con, rồi sẽ tới lúc cô phải cầu xin tôi!”.

Vừa dứt lời, Bách Nguyên An đứng dậy cùng với Bách Lương hống hách bỏ đi.
Lúc này, trong phòng làm việc của Lưu Gia Ấn, hắn ta đang nói chuyện với trưởng bộ phận Tôn, Tôn Thành Lượng, hai người vừa hút thuốc vừa cười tít cả mắt.

“Chuyện xảy ra lần này quả là bất ngờ, sếp Lưu, xem ra tương lai của Bạch thị đều phụ thuộc vào cậu rồi!”, Tôn Thành Lượng cười nói.
Lưu Gia Ấn vẻ mặt đắc ý, búng nhẹ điếu thuốc trong gạt tàn, nói: "Nói đến đây, tôi cũng phải cảm ơn Trần Hạo! Tên này sau khi khỏi bệnh đã làm rất nhiều việc cho nhà họ Bạch, nhưng thật đáng tiếc là nay hắn đã khiêu khích sai người! Bách Nguyên An là một lão tướng nổi tiếng! Lần này đúng là trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi!"
Tôn Thành Lượng như nghĩ ra điều gì đó, hỏi: "Cậu nói xem, nếu chủ tịch thỏa hiệp và hứa hẹn gì đó với Bách Nguyên An, vậy thì chúng ta sẽ không thu được lợi ích gì sao?"
"Thỏa hiệp? Với tính cách của Bạch Phi Nhi, tôi tin rằng cô ta sẽ không thỏa hiệp! Hơn nữa trong chuyện này, nếu dùng lý trí để suy xét, thì cô ta càng không có khả năng thỏa hiệp! Cô ta là chủ tịch và là người đại diện cho cổ đông lớn nhất của Bạch thị! Thỏa hiệp cũng có nghĩa là sẽ dung túng cho nhà họ Bách tác oai tác quái.

Trong mấy năm qua, nhà họ Bách đã thu được bao nhiêu lợi ích thông qua cuộc chiến giữa nhà họ Lưu và nhà họ Bạch chứ? Khi Bạch Phi Nhi thỏa hiệp thì phải đưa ra nhiều quyền lợi hơn cho nhà họ Bách, Bạch Phi Nhi nhất định sẽ không cam chịu với kết quả này!"
Tôn Thành Lượng bật cười ha hả nói: "Vậy thì lần này chúng ta đúng là ngư ông đắc lợi!"
Lưu Gia Ấn cũng lạnh lùng cười: "Lợi ích nhận được thì cũng không lớn, quan trọng nhất là có thể khống chế được Bạch thị trong tay! Lần này cho dù Bạch Phi Nhi không thể bị truất khỏi chức vị chủ tịch, thì tôi cũng phải đẩy cô ta ra khỏi đỉnh cao.

Sớm muộn thì Bạch thị cũng sẽ là thế giới của nhà họ Lưu chúng tôi!"
Tôn Thành Lượng nghe xong cười nói: "Phó tổng Lưu thật xuất sắc!"
Cả hai nhìn nhau cười lớn.

Khi Lưu Gia Ấn và Tôn Thành Lượng đang nói về điều này, Bách Lương đã trở lại văn phòng với ông nội Bách Nguyên An.
“Ông ơi, có vẻ như Bạch Phi Nhi sẽ không chịu nhận thua!", Bách Lương nói.
"Không chịu thua? Hừ! Nếu nhà họ Bách nghiêm túc hướng về nhà họ Lưu, thì con bé đó sẽ phải đến cầu xin ông!", Bách Nguyên An cười gian ác.
"Ông nội! Ông thật sự định chuyển hết cổ phần cho nhà họ Lưu?", Bách Lương hỏi.
"Đương nhiên là không.

Ông chỉ muốn tạo áp lực một chút với con bé này, nếu cô ta dám không đồng ý, ông sẽ chuyển một phần cho nhà họ Lưu để cắt chức cô ta.

Năm xưa lão Bạch ngồi ở vị trí đó còn không làm gì được ông, huống chi là một con nhóc vắt mũi chưa sạch!", Bách Nguyên An đắc thắng cười.
“Ông nội… vậy ý ông là gì?”, Bách Lương khó hiểu hỏi.
Bách Nguyên An đanh mặt lại nói: "Bố của cháu là đứa con giỏi nhất của ông, tại sao lại sinh ra một đứa ngốc như cháu vậy? Nếu không phải đời thứ ba của nhà họ Bách chỉ có một mình cháu là cháu trai, thì ông đã tống cháu ra chi nhánh công ty ở Hắc Phi xa xôi rồi! Mắt không thấy lòng không phiền!" Bách Lương lập tức nịnh nọt: "Ông nội! Cháu không có trí tuệ của ông mà, nếu ông không nói rõ, làm sao cháu biết ông đang nghĩ gì chứ?"

Bách Nguyên An cười nói: "Lo học hỏi đi, muốn phách lối thì cũng phải có cơ sở.

Nhà họ Bách chúng ta dựa vào cái gì mà hô mưa gọi gió nhiều năm như vậy ở Bạch thị? Chúng ta dựa vào cả hai phía! Do chúng ta trung lập, nên cả nhà họ Bạch và nhà họ Lưu đều phải săn đón lấy lòng! Hiểu chưa?"
“Bạch Phi Nhi không đồng ý với các điều kiện của ông, thì ông sẽ chuyển nhượng một phần cổ phần cho Lưu Gia Ấn! Nếu như cô ta liều chết chống đỡ, vậy thì ông sẽ chuyển tiếp thêm một phần nữa! Tiếp tục nhấn chìm cô ta cho đến khi cô ta chịu thỏa hiệp! Đến lúc đó thì cô ta sẽ phải trả một cái giá cao hơn để cầu xin chúng ta quay lại, mà cháu cũng có thể tiếp tục thoải mái ở Bạch thị.

Hừ! Ông nội của cô ta còn không dám nói chuyện với ông kiểu đó, huống hồ là một con nhóc như cô ta!"
Bách Lương đã hiểu ông nội mình đang định giở trò gì, lập tức trầm trồ: "Ông nội, ông thật là lợi hại!"
Ha ha ha! Bách Nguyên An ngạo mạn bật cười.
Khi cả hai đang đắc ý thì cửa văn phòng bị đẩy ra từ bên ngoài.
Phản ứng đầu tiên của Bách Lương là chửi bới: "Đứa nào đó? Không biết gõ cửa sao...!Trần...!Trần Hạo?"
Nhìn thấy người tới, Bách Lương kinh hãi nuốt lại nửa lời đang định nói ra, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, nhanh chóng trốn bên cạnh ông nội.
Bách Nguyên An giễu cợt nhìn Trần Hạo đang đi vào, tựa hồ đã có thể bóp chết Trần Hạo trong tay.
Trần Hạo cười híp mắt, bước vào trong rồi khóa cửa lại.

“Nghe nói nhà họ Bách các người muốn chuyển nhượng cổ phần? Ông thấy chuyển hết cho nhà họ Bạch thì sao?”, Trần Hạo đi thẳng vào vấn đề.
"Hừ hừ! Đến bây giờ mới biết sợ, không phải muộn quá rồi sao?", Bách Lương hừ lạnh!
Trần Hạo liếc nhìn Bách Lương, hắn ta liền sợ hãi lùi lại.
Bách Nguyên An trừng mắt nhìn cháu trai: "Sợ gì chứ? Không phải chỉ là nắm đấm thôi sao? Nó còn dám giết cháu à? Giữa thanh thiên bạch nhật, nếu nó dám lộn xộn, ông cũng có thể đánh chết nó!"
Trần Hạo bật cười nói: "Ông già, tôi không bắt nạt người già đâu, ông chỉ cần đưa ra một cái giá, thì cổ phần của ông nhà họ Bạch đều sẽ mua hết! Để tránh việc ông đã già rồi mà còn thích nhúng tay vào những thứ mà ông không thể quản được, cuối cùng ngay cả tiền làm hậu sự cũng chẳng còn đâu!"
"Cậu nghĩ cậu là ai? Cậu có tư cách nói chuyện với tôi như thế này sao?", ánh mắt của Bách Nguyên An trầm xuống.
Bách Nguyên An đau đến nghiến răng, Trần Hạo cười gian ác, hai tay chống trên bàn, thân thể nghiêng về phía trước, khí chất cao ngạo lập tức toát ra.
"Lão già, tỉnh chưa?"
Bị ánh mắt sắc lẹm của Trần Hạo nhìn trừng trừng, ngay cả Bách Nguyên An cũng không khỏi bắt đầu sợ hãi!
Nhưng chẳng bao lâu, ông già đã tỉnh táo lại! Ông ta nghĩ, đứa trước mặt mình chỉ là con rể nhà họ Bạch mới khỏi bệnh khờ khạo mà thôi! Tại sao ông ta phải sợ?
"Thằng nhóc...!mày dám đánh ông đây sao! Mày có biết ông đây là ai không? Mày có biết nhà họ Bách ở Hải Dương có thế lực thế nào không? Ông đây chỉ cần một cú điện thoại là có thể khiến cho mày cả đời không ngóc đầu lên được! Nhà họ Bạch không thể bảo vệ mày nổi đâu!”, Bách Nguyên An lạnh lùng nói.
Trần Hạo bật cười, "Các người sao mà ai cũng giống nhau thế, tại sao ai cũng đều cho rằng tôi nhất định phải dựa vào sự bảo vệ của nhà họ Bạch vậy!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.