Lúc Bạch Phi Nhi còn đang ngây ra, thì Bách Nguyên An đã rơm rớm nước mắt: “Phi Nhi à! Ông cũng nhìn cháu lớn lên từng ngày, cháu chừa một đường sống cho nhà họ Bách có được không! 50%...!Ông giảm giá 50% cho cháu, coi như xin cháu đấy được không?”
Lần này, cả Bạch Phi Nhi và Giang Ngạo Tuyết đều ngơ ra!
Lúc hai người còn đang ngơ ngẩn, thì cửa phòng hội nghị đã bị mở ra, Lưu Gia Ấn đem theo một nụ cười đắc ý xuất hiện, sau lưng hắn ta còn có cả trưởng bộ phận Tôn Thành Lượng.
“Chủ tịch! Cô cũng ở đây à!”, Tôn Thành Lượng thấy Bạch Phi Nhi thì chào hỏi đầy khách sáo, nhưng trong mắt lại lóe lên ánh nhìn cười cợt trên nỗi đau của người khác.
Lưu Gia Ấn cũng không ngờ Bạch Phi Nhi lại ở đây, bèn bày ra vẻ ngụy quân tử theo thói quen.
“Phi Nhi, sao lại như vậy, ông Bách tự dưng nói muốn chuyển nhượng cổ phần cho anh, lẽ nào tin đồn Bách Lương và Trần Hạo có mâu thuẫn là thật sao?”, Lưu Gia Ấn ra vẻ rất lo lắng cho Bạch Phi Nhi.
Bạch Phi Nhi đanh mặt lại, không vạch trần, nhưng Giang Ngạo Tuyết lại cố nín cười.
Lưu Gia Ấn lại chẳng nhận ra có điều gì không ổn, quay đầu ra vẻ với Trần Hạo: “Anh xem anh kìa, có cơ hội trở thành chồng của Phi Nhi mà lại không biết trân trọng, không có năng lực giúp đỡ cô ấy thì thôi đi, lại còn suốt ngày gây rắc rối, anh xem chuyện này làm loạn ra thế nào rồi...”
Bách Nguyên An đỏ bừng mặt, mở miệng định nói gì đấy, nhưng lại bị Trần Hạo trừng mắt cảnh cáo.
Thế là, hai ông cháu nhà họ Bách liền ngoan ngoãn ngậm miệng.
Trần Hạo cười nhạt nhìn Lưu Gia Ấn: “Sếp Lưu này, sao anh lại nói thế! Trong tay tôi không có cổ phần của Bạch Thị, tôi mà có thì sẽ lập tức chuyển hết cho Phi Nhi để chứng minh tấm lòng của mình!”
Khóe miệng Lưu Gia Ấn cứ giật giật vì bị nói cạnh khóe, trong lòng thầm chửi bậy!
“Số cổ phần này không phải là của một mình Lưu Gia Ấn tôi, mà là của cả nhà họ Lưu, nếu mà là của mình Lưu Gia Ấn tôi thì tôi sẽ lập tức chuyển hết cho Phi Nhi!”
Giang Ngạo Tuyết cười lạnh khinh bỉ: “Giả dối!”
Lưu Gia Ấn vẫn ra vẻ giả tạo, trông như hoàn toàn không nghe thấy câu nói của Giang Ngạo Tuyết, nói với Bách Nguyên An: “Ông Bách này, ông xem thế này có được không, chúng ta trao đổi thêm chút, còn chuyện bên này của Bách Lương, chắc chắn sẽ cho ông một đáp án thỏa đáng, vụ chuyển nhượng này, có thể...!từ từ chút không?”
Bách Nguyên An trố mắt, nói sao đây? Ông ta nhanh chóng liếc nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo cười xấu xa, lắc đầu, rõ ràng là muốn tiếp tục vở diễn này, lúc này Bách Nguyên An đã hiểu Trần Hạo muốn làm gì rồi.
Ông ta nghĩ thầm, tên Trần Hạo này ác thật đấy! Vả bôm bốp mặt mình xong, giờ muốn vả sưng nốt cái mặt của Lưu Gia Ấn đây mà!
Nhưng dù rõ ràng là biết, ông ta cũng không thể trái lại ý của Trần Hạo!
Ngay lập tức, ông ta ra vẻ không biết gì, nói: “Bách Nguyên An tôi đây nói lời giữ lời! Đã bảo chuyển nhượng thì sẽ chuyển nhượng!”
Lưu Gia Ấn ra vẻ tiếc nuối: “Mọi người xem chuyện lại thành thế này! Ôi...!Phi Nhi, em đừng trách anh, số cổ phần này anh xin cầm trước, sau này chuyện của Bạch Thị, chúng ta vẫn còn phải bàn bạc mà làm!”
Bạch Phi Nhi chỉ cười lạnh, không nói gì.
Nhưng Lưu Gia Ấn lại có khoái cảm khi đăng quang lên vị trí chí tôn.
“Thỏa thuận đâu?”, trên mặt Lưu Gia Ấn vẫn còn vẻ rất đáng tiếc, nhìn về phía luật sư hỏi!
Khóe miệng luật sư giật giật! Thỏa thuận, thỏa thuận gì? Làm gì có thỏa thuận chuyển nhượng nào cho nhà họ Lưu đâu!
Trần Hạo cười hề hề, chỉ: “Nó kia kìa!”
Còn chưa đợi luật sư nói gì, Lưu Gia Ấn đã cầm thẳng thỏa thuận đó lên, ký tên mình cái rẹt!
Giang Ngạo Tuyết lại hỏi: “Hóa ra sếp Lưu lại ký thỏa thuận không chuyên nghiệp đến thế! Sớm biết vậy tôi đã chuẩn bị cho anh một bản thỏa thuận chuyển nhượng hết tất cả cổ phần nhà họ Lưu rồi!”
Lưu Gia Ấn nói: “Tôi tin ông Bách, sao ông ấy có thể lừa tôi được chứ...!đây...!đây là chuyện gì vậy?”
Nói được nửa câu, cuối cùng Lưu Gia Ấn cũng đã nhìn rõ nội dung trên bản thỏa thuận!
Nhà họ Bách tự nguyện chuyển nhượng tất cả cổ phần với giá giảm 50% cho nhà họ Bạch...!Bạch Phi Nhi?
Đọc đến đây, Lưu Gia Ấn cẩn thận xem lại một lần nữa, quả đúng là ba chữ Bạch Phi Nhi! Lưu Gia Ấn muốn điên luôn tại chỗ, cầm bản thỏa thuận mà đỏ mặt tía tai!
Lưu Gia Ấn rất nhanh đã nghĩ đến hậu quả mà bản thỏa thuận này đem lại, lòng có chút hoảng loạn, hắn ta không hiểu tại sao sự việc lại đột nhiên quay ngoắt 180 độ như thế!
Không phải Bách Nguyên An đang muốn dạy cho Bạch Phi Nhi một bài học hay sao? Tại sao lại quay xe, muốn chuyển nhượng cổ phần cho nhà họ Bạch chứ?
Trần Hạo cười nói: “Sếp Lưu này, biểu cảm của anh là sao vậy, chủ tịch Bạch lấy được cổ phần nhà họ Bách, không phải anh nên vui mừng mới đúng sao? Sau này ở trong Bạch Thị, Phi Nhi nói gì thì chính là cái đó! Đây không phải là điều mà sếp Lưu vẫn luôn mong đợi đó sao? Sao mặt mày lại trở nên cau có thế, nào, cười cái đi!”
“Tôi...”, Lưu Gia Ấn tức muốn ói máu.
Lưu Gia Ấn tức muốn ói máu, lửa giận bừng bừng lóe lên trong mắt, nhưng rất nhanh hắn ta đã ổn định được cảm xúc của mình.
“Nếu sự việc đã được giải quyết rồi thì đó là chuyện tốt, lúc trước ông Bách còn đột nhiên muốn chuyển nhượng cổ phần cho tôi, làm tôi phải lo lắng mãi!”
Bạch Phi Nhi nhàn nhạt liếc ánh mắt qua nhìn Lưu Gia Ấn, ánh mắt dường như có thể nhìn thấu hắn ta, rõ ràng là không tin mấy lời nhảm nhí này.
Trần Hạo cười híp mắt nói: “Sếp Lưu ạ, sau khi chuyển nhượng số cổ phần này xong, thì số cổ phiếu trực tiếp của nhà họ Bạch sẽ vượt hơn 50% rồi, có rất nhiều việc sẽ có thể một phiếu thông qua hoặc phủ quyết, cũng có thể nói, không cần anh phải nhọc lòng lo lắng nữa, mấy năm nay, anh làm chuyện gì cũng là vì nghĩ cho Phi Nhi và Bạch Thị! Sau này, chúng tôi nhất định sẽ không quên đâu!”
“Anh...”
Lưu Gia Ấn cảm tưởng như có vô số những cái tát đang vả lên mặt mình vậy! Hắn ta ngạo nghễ tới đây, là vì tưởng rằng từ hôm nay mình sẽ là người nắm quyền Bạch Thị!
Nhưng lại chẳng thể ngờ, Bạch Phi Nhi mới là người nắm quyền Bạch Thị ngược lại!
Hít sâu một hơi, Lưu Gia Ấn nhịn lại cơn tức giận: “Mấy người được lắm! Tôi còn có việc, phải đi trước đây!”
Sau đó, Lưu Gia Ấn tức giận rời khỏi phòng hội nghị.
Sau khi Lưu Gia Ấn rời đi, Bách Nguyên An vội vã lấy lòng Trần Hạo, nói: “Nếu việc đã làm ổn thỏa rồi, vậy...”
Trần Hạo cười gian ác, trừng mắt, ngay lập tức Bách Nguyên An nuốt xuống những lời định nói, tạm biệt rồi rời đi!
Sau khi hai ông cháu rời đi, liền đến thẳng góc khuất của cầu thang.
Bách Lương sợ hãi vô cùng, nói: “Ông ơi! Chúng ta còn chưa hỏi rõ nữa! Rốt cuộc hắn đã tha cho chúng ta chưa!”
Bách Nguyên An cũng lo, nhưng điềm tĩnh hơn cháu mình một chút.
Ông ta đang muốn tìm nơi để tra cứu thị trường chứng khoán Hương Giang xem, thì có một cuộc điện thoại gọi đến.
“Ông Bách! Cổ phiếu tăng rồi...!tăng rồi!”
Người Bách Nguyên An mềm nhũn như bùn, ngồi bệt xuống đất, mồ hôi lạnh thấm ướt hết sau lưng, sau sự việc này, ông ta đã hoàn toàn hiểu được sức mạnh của Trần Hạo, cậu rể này là người có khả năng hô mưa gọi gió!
Rời khỏi Bạch Thị, e là thật sự giống như lời Trần Hạo nói khi trước, là quyết định sáng suốt nhất cuộc đời này của ông ta!
Sau khi Lưu Gia Ấn và Bách Nguyên An rời đi, trong phòng hội nghị vang lên một tiếng cười sảng khoái.
Nhưng rất nhanh sau đó, Trần Hạo phát hiện ra ánh mắt của hai người phụ nữ đó lại dán lên người mình.
“Hai người nhìn tôi làm gì?”, Trần Hạo hỏi.
Sau chuyện này, Bạch Phi Nhi cẩn thận ngẫm nghĩ kỹ tiền căn hậu quả của sự việc.
Trần Hạo chỉ đánh người nhà họ Bách một trận mà đã có thể khiến họ cam tâm tình nguyện từ bỏ quyền cổ đông trong tay? Bạch Phi Nhi không tin chuyện này, bên trong chắc chắn còn có ẩn tình khác!
Khi cô đang nghĩ ngợi lung tung, thì thấm thoắt đã gần đến giờ tan làm.
Khi thư ký đem đến hai chiếc hộp tinh tế xinh đẹp đặt lên bàn làm việc, Bạch Phi Nhi mới nhớ đến tiệc sinh nhật tối nay!
Hôm nay là ngày sinh nhật của bà cụ nhà Tống Ninh Mông, trong hai chiếc hộp được đưa đến là hai bộ lễ phục mà Bạch Phi Nhi đã đặt làm mấy hôm trước, một bộ là của cô, một bộ là của Trần Hạo.
Bạch Phi Nhi nhẹ nhàng mở chiếc hộp đựng âu phục ra, khi ngón tay cô lướt trên chất vải màu xanh đen, thì bàn tay cầm điện thoại lại lưỡng lự giữa chừng..