Trước kia, ông ấy cũng biết Trần Hạo có chút bản lĩnh, mặc dù y thuật đã vượt qua dự đoán của mình, nhưng cũng không quá kinh ngạc.
Bao gồm cả việc lúc trước đã điều tra được Trần Hạo có một chút tài sản ở nước ngoài, biết được một phần nhỏ, nhưng cũng không quá để ở trong lòng!
Nhưng lần này sau khi Bạch thị gặp nguy hiểm, Bạch Chấn
Thiên mới hoàn toàn nhận ra được sự tài giỏi của Trần Hạo! Dùng câu thay đổi như chong chóng để hình dung cũng không đủ!
Bạch Chấn Thiên biết rất rõ, nhà họ Mễ, nhà họ Tống, nhà họ Hạ liên quan đến tất cả chuyện này, đều là Trần Hạo làm ra sau khi khôi phục năng lực, trong vòng mấy tháng ngắn ngủi!
Chỉ mới mấy tháng mà đã tập hợp được những người cùng chung một lòng như thế, nếu có nhiều thời gian hơn thì còn đến mức nào nữa?
Mà sắc mặt của Bạch Minh
Hợp, Bạch Trình Viền ở một bên thì rất khó coi!
Vốn dĩ trên tay bọn họ còn có cổ phần, bây giờ cũng đã về tay Bạch Phi Nhi hết rồi, đây chính là tình hình mà bọn họ sợ nhất cũng không muốn gặp nhất.
Chờ đến khi vợ chồng Bạch Phi Nhi đến, Bạch Chấn Thiên liền nói với mọi người: "Ăn cơm đi!"
Nói xong, mọi người liền lần lượt đi vào phòng ăn ngồi xuống.
Trên bàn cơm, bầu không
khí vô cùng khó xử.
Cuối cùng, vẫn là Bạch Minh Hợp không nhịn được hỏi thăm: "Phi Nhi! Đã hoàn toàn giải quyết được sự uy hiếp của nhà họ Lưu chưa? Sau này còn có tai hoạ ngầm gì nữa không?”
Bạch Phi Nhi chỉ lạnh nhạt ăn cơm, làm như không nghe thấy Bạch Minh Hợp nói, khiến Bạch Minh Hợp lúng túng muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Bạch Trình Viễn vội vàng hóa giải bầu không khí nói: "Cũng đã ký hợp đồng rồi, chắc hẳn là đã giải quyết xong!”
Vừa dứt lời, ánh mắt của hai người đều tập trung ở trên mặt Bạch Phi Nhi.
Ánh mắt của Bạch Minh Hợp và Bạch Trình Viễn đổ dồn vào người Bạch Phi Nhi, mọi người xung quanh cũng vô thức chăm chú nhìn cò, tất cả đều muốn biết đáp án rõ ràng.
Bạch Phi Nhi nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng quét qua từng người, rồi thở dài.
Những kẻ này vốn là người nhà họ Bạch, nhưng giờ, lúc Bạch Thị lâm vào khủng hoảng lại không một ai đứng ra giúp __________________________
đỡ.
Hai người nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng bán cổ phần còng ty.
Mà ngược lại, Trần Hạo, người ngoài mà từ đầu đến cuối cò chưa từng đế tâm, lại không hề rời bỏ, thậm chí còn bỏ tiền tài giúp đỡ khi cô khó khăn nhất.
Nghĩ đến điêu ây, nội tâm Bạch Phi Nhi vô cùng phức tạp.
Cô biết rõ rằng nếu như không phải đã vượt qua sóng gió lần này thì ở trong trang viên nhà họ Bạch hòm nay chắc chắn sẽ không có bữa cơm như vậy.
Ngay lúc này, tất cả mọi
người dõi mắt nhìn cò, chỉ một lòng khát khao một câu trả lời, đó là lợi ích của bọn họ có được đảm bảo hay không.
Vậy mà không ai thèm đếm xỉa tới việc Bạch Phi Nhi đã phải chịu đựng bao nhiêu dày vò trong vụ này! Thậm chí đến cả câu hỏi han ân cần cũng chẳng có!
Nhưng làm thế nào để giải quyết vấn đề triệt để? Đúng là tất cả cổ phần của còng ty nằm trong tay cô, mà toàn bộ tiền bạc đều là do Trần Hạo lấy được, tính ra giờ anh đã là chủ nợ lớn nhất của nhà họ Bạch, nếu như Trần Hạo quyết tâm
chiếm lấy Bạch Thị thì không ai có thể nói ra nửa câu không thể.
Trong đầu cò lóe lên suy nghĩ như vậy, Bạch Phi Nhi cười cợt nhả, rồi tiếp tục cắm đầu ăn cơm.
Ai cũng không ngờ cò lại phản ứng như thế, họ liếc mắt nhìn nhau cảm thấy hơi xấu hổ.
Bạch Trình Viễn thấy Bạch Phi Nhi không để ý đến mình nên tươi cười hoá giải sự lúng túng của bản thân: "Thấy Phi Nhi cười, châc nguy cơ của Bạch Thị đã được giải quyết rồi nhỉ, chuyện lần này may mà có Phi Nhi...! Đúng là phụ nữ không
thua cánh mày râu! Tôi nghĩ chúng ta nên kính Phi Nhi một ly, các vị thấy thế nào?"
Bạch Chân Chân mỉm cười nói: "Đúng đấy! Nếu không nhờ chị Phi Nhi thì lúc này chúng ta gặp rắc rối lớn rồi!"
Lư Diễm Linh cũng cười báo: "Tôi đã nói trước rồi, đứa nhỏ này xuất chúng lắm, chúng ta cứ yên tâm giao Bạch Thị cho cháu nó!"
Bạch Minh Hợp bình thản nói: "Phi Nhi, bác cả mời cháu!"
Bạch Phi Nhi nhẹ nhàng buông bát đũa xuống, rồi nâng ly
rượu trước mặt lên.
Một bên khác, Bạch Chấn Thiên suy tư nhìn cháu gái mình, ông cảm thấy hòm nay cò rất khác mọi khi.
Cái liếc mắt vừa rồi của Bạch Phi Nhi đã làm Bạch Chấn Thiên thấy được có gì đó xa lạ trong ánh mắt cô.
Thường ngày, dẫu cho Bạch Phi Nhi cảm thấy khó chịu nhưng trong mắt cô vần có chút tình cảm khi nhìn những người thân này.
Nhưng lúc nãy, Bạch Chấn Thiên không thấy tí cảm xúc nào trong mắt cò cả, thứ còn sót lại trong đó chỉ có sự
thờ ơ và khinh bỉ.
Mấy kẻ còn lại thấy Bạch Phi Nhi nâng ly bèn thi nhau nở nụ cười hoà hảo, lấy Bạch Minh Hợp cầm đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu, những tên còn lại cũng dối trá hùa theo.
Nhưng khi tất cả mọi người uống xong, cô lại lạnh nhạt đặt ly rượu xuống, không nói một lời mà chỉ mỉm cười phụ hoạ.
Trong chớp mắt, bầu không khí lúng túng như sắp đóng băng.
Mà Bạch Chấn Thiên bên cạnh cò lại hiếu rõ, bắt đầu từ
giờ phút này, trong lòng cháu gái mình đã có quyết định rồi.
Bạch Minh Hợp tức điên muốn chửi thề, ông ta không ngờ rằng Bạch Phi Nhi dám không cho mình chút mặt mũi nào.
Nhưng bây giờ, điều quan trọng nhất là cổ phần của còng ty, vì thế, dù trong lòng Bạch Minh Hợp tức ói máu thì trên mặt vần phải miễn cưỡng tươi cười.
"Nếu Phi Nhi đã lấy lại được cổ phần của công ty thù tôi nghĩ chúng ta nên bàn bạc kỹ càng việc phân phổi lại cổ phần, các
vị thấy được chứ?", Bạch Minh Hợp đề nghị.
"Đúng lắm! Lời này của bác cả chí lý quá!", Lư Diễm Linh gật đầu lia lịa.
Bạch Chân Chân nói: "Chị Phi Nhi công bằng nhất, chắc chắn chị ấy sẽ cân nhắc hợp lý!"
Bạch Trình Viễn cười nói: "Phải đấy, Phi Nhi là đại công thần trong cuộc khủng hoảng lần này của Bạch Thị, Phi Nhi bảo sao thì chúng ta cứ làm thế đi!"
Những người ở đây nói đủ mọi lời tâng bốc nịnh nọt nhưng
Bạch Phi Nhi lại chẳng có cảm giác gì, dường như chúng không liên quan gì tới cô vậy.
Bạch Minh Hợp tức điên lên...! Ông ta định đứng lên phô bày địa vị bác cả của mình, nhưng rồi nghĩ đến việc cổ phần còn nằm trong tay người ta nên lúc này đành lòng ngậm ngùi khom lưng.
.