Louis không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nghiêm nghị của Trần Hạo, giống như một đứa trẻ phạm lỗi.
“Tôi đã làm không tốt, mong anh thông cảm.
Tôi sẽ làm lại lần nữa!”, Louis nói xong định đi về khu bếp.
“Được rồi! Quay lại đi, ăn cái gì nữa! Mấy thứ đồ ăn rác rưởi của cậu làm mất hết khẩu vị của tôi rồi!”, Trần Hạo chẳng vui vẻ gì mà nói.
“Vâng vâng! Anh thật sự là người hiểu biết về món ăn Pháp, phá hỏng khẩu vị của anh, Louis thật đáng tội!”, Louis tỏ ra đầy ân hận.
Hà Nham Đông muốn điên luôn còn Viên Thế Thành thì cảm thấy đầu óc rối loạn!
Đầu bếp vàng Michelin, lòng tự tôn, kiêu ngạo của anh đâu rồi!
Tại sao lại bị một thằng ngốc dạy dỗ như cháu trai vậy?
Bạch Phi Nhi không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt, trực giác của nữ giới nói cho cô biết Louis thật sự sợ Trần Hạo! Và nỗi sợ đó phát ra từ trong xương tủy!
Trần Hạo liếc mắt nhìn những người khác: “Bây giờ mấy người còn nghi ngờ lời nói của tôi nữa không?”
Hà Nham Đông lúc này mới tỉnh táo lại, khiêu khích nói: “Louis, người này vừa nói đồ ăn của anh là rác rưởi! Anh không giận sao?”
“Anh ấy nói đồ ăn của tôi là rác thì chính là rác, ngay cả khi anh ấy nói tôi là rác rưởi thì cũng là đúng! Đó là phúc phận của tôi!”, Louis nói.
“…”
Hà Nham Đông hoàn toàn sụp đổ.
Con người có thể mất tự trọng đến mức này sao?
Trần Hạo chỉ vào chai Lafite: “Anh nói rõ về chai rượu này, tránh để tôi nói họ lại không tin!”
Louis cầm rượu lên để trước mũi ngửi thử, sau đó nếm thử một ngụm rồi nói: “Chai Lafite 82 này là giả!”
“Không… không thể nào! Tuyệt đối không thể, tôi đã thuê chuyên gia về rượu vang thử rồi!”, trong ánh mắt Viên Thế Thành lóe lên tia hoảng loạn.
Louis khẳng định nói: “Đây là loại rượu đặc sản ở Bordeaux.
Năm năm trước, có người phát hiện ra sau khi cho thêm tinh dầu thơm đặc biệt vào loại rượu này rồi ủ thì có mùi vị gần giống với Lafite.
Người bình thường sẽ không thể phân biệt, nhưng những người chuyên nghiệp như tôi chỉ cần nếm thử một chút là có thể phân biệt được thật giả!”
“Tuyệt đối không thể.
Đây không phải rượu giả! Handel đã vỗ ngực bảo đảm với tôi mà!”, Viên Thế Thành kêu lên.
Louis trịnh trọng nói: “Anh bị lừa rồi.
Lấy tôn nghiêm đầu bếp vàng Michelin, tôi xin thề, rượu này chắc chắn là rượu giả!”
Hà Nham Đông chán nản nhìn Louis, tôn nghiêm? Anh có tôn nghiêm sao?
Viên Thế Thành đảo mắt, chơi kiểu vô lại: “Nói mồm không có giá trị, đây không phải rượu giả!”
Louis khôi phục vẻ kiêu ngạo của đầu bếp lớn khi đối mặt với những người khác mà nói: “Đợi lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho trang trại rượu Lafite, thông báo tình hình ở đây.
Nếu anh muốn tiếp tục bán những rượu này thì anh sẽ phải trả khoản bồi thường khổng lồ trước tòa!”
Bụp một tiếng, Viên Thế Thành ngã xuống đất, ngất đi, hai mắt nhắm tịt.
Sau khi Viên Thế Thành kiểm tra lô Lafite 82 giá rẻ này xong thì đã lấy toàn bộ tài sản để mua, đã trả đủ 5 triệu!
Viên Thế Thành cảm thấy, dựa vào lô rượu này kiếm một khoản lớn thì nửa đời sau, anh ta chỉ ngồi không hưởng lợi.
Trần Hạo làm ngơ cảnh tượng trước mắt, nhìn Louis nói: “Vị đầu bếp này, dù sao anh cũng là đầu bếp vàng Michelin, chuyện xấu bỉ ổi như vậy anh cũng làm sao? Nếu truyền ra ngoài thì anh làm nghề thế nào?”
Louis gãi đầu nói: “Đây không phải vì các quý cô ở Hải Dương nhiệt tình quá sao! Để phụ nữ đợi không phải hành vi lịch sự, cho nên tôi muốn tranh thủ thời gian!”
“Anh không sợ người khác nhìn ra sao?”, Trần Hạo không vui nói.
“Mấy kẻ nhà giàu đời thứ hai này đều cầm tiền dát lên mặt mình, mục đích là để khoe khoang bữa ăn này chứ không phải thực sự thưởng thức bữa ăn của tôi.
Họ đã tắc trách với tôi thì tại sao tôi không thể mặc kệ họ.
Hơn nữa, nếu không phải anh thì không ai có thể nhìn ra!”, Louis chế giễu liếc nhìn Hà Nham Đông.
Trần Hạo sững sờ: “Cậu chủ Hà không phải bạn của anh sao? Anh ta nói anh đặc biệt tới đây vì anh ta, chọn Hải Dương để làm một trong năm bữa ăn trên toàn nước Hoa.
Kết bạn bừa bãi không phải là tác phong của anh đấy chứ!”
“Bạn bè gì chứ? Bữa ăn này là do anh Hà bỏ ra năm triệu để mua từ trên tay một người khác ở đây, cũng chính là người trước đó dùng tiền để làm dơ bẩn nghệ thuật nấu ăn thần thánh của tôi, thì tôi mới qua quýt với họ! Tài nấu ăn của tôi chỉ dành cho người hiểu để thưởng thức!”, Louis nghiêm túc nói.
Trần Hạo nhìn Hà Nham Đông với ánh mắt trêu ngươi: “Cậu chủ Hà, thì ra anh không phải là bạn của Louis? Mà phải mua bữa ăn này à?”
Sắc mặt Hà Nham Đông tái xanh, nếu lúc này trong tay anh ta cầm dao thì chắc chắn sẽ giết chết Trần Hạo.
Hà Nham Đông đáng thương, vô phúc lại bị hố một lần nữa.
Bạch Phi Nhi biết Hà Nham Đông có ý đồ với cô, càng hiểu rõ ràng thế gia quần áo lụa là có che chắn tốt đến đâu thì trong tận xương tủy vẫn có những thứ khó mà thay đổi, cô vẫn luôn không có cảm tình với Hà Nham Đông.
Hôm nay cô đến đây chủ yếu là để cảm ơn Hà Nham Đông đã giúp Bạch thị.
Lúc này, Hà Nham Đông đã mất mặt thấy bà cố luôn, rõ ràng muốn bộc phát sự tức giận, nhưng Bạch Phi Nhi lại mở lời ngăn tình cảnh náo loạn này tiếp tục.
“Trần Hạo, chúng ta đi thôi!”, Bạch Phi Nhi nói.
Trần Hạo liếc nhìn đôi mắt xinh đẹp của Bạch Phi Nhi, một giây đó, Bạch Phi Nhi có cảm giác Trần Hạo có thể hiểu được cô.
Trần Hạo lười biếng cười một tiếng: “Nghe theo cô!”
Đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn, Bạch Phi Nhi chủ động kéo tay Trần Hạo.
Cảm xúc ấm áp mềm mại, bất giác khiến Trần Hạo muốn đổ nghiêng đổ ngả.
Trần Hạo mơ màng bị Bạch Phi Nhi kéo đến bãi đỗ xe.
Bạch Phi Nhi hung hăng lườm Trần Hạo rồi vung tay ra: “Lên xe!”
Ai biết vừa mới mở khóa, thì Louis nhễ nhại mồ hôi đuổi tới.
“Thưa anh… quý cô, xin hãy đợi một lát!”, Louis hổn hển ngăn Trần Hạo và Bạch Phi Nhi đang muốn lên xe.
Bạch Phi Nhi bất ngờ nhìn vị đầu bếp này, cô không phải là Trần Hạo, không thấy những sai sót của những món ăn Pháp vừa rồi.
Cô chỉ biết bữa ăn hôm nay là những món Pháp ngon nhất mà cô được ăn từ khi sinh ra.
Cho nên, Bạch Phi Nhi rất tôn trọng Louis: “Anh đầu bếp, còn chuyện gì sao?”
Louis vừa bị sự xuất hiện đột ngột của Trần Hạo làm cho hoảng sợ, lúc này anh ta mới nhìn kỹ nhan sắc của Bạch Phi Nhi, thật kinh động lòng người.
Louis quay sang Trần Hạo nói: “Thưa anh, vợ của anh thật xinh đẹp!”
Trần Hạo kiêu ngạo bĩu môi, vẻ mặt như đang nói, nói thừa, cũng không xem là vợ ai!
Trần Hạo có thể lờ Louis một cách không lịch sự cho lắm như thế, nhưng Bạch Phi Nhi thì không làm được.
“Anh Louis, cảm ơn lời khen của anh!”, Bạch Phi Nhi nói.
Louis nhìn Bạch Phi Nhi: “Thưa cô, cô có may mắn được chồng yêu thương là món quà của Thượng đế, hi vọng cô sẽ trân trọng nó!”
Bạch Phi Nhi nghe thấy vậy thì hơi bối rối!
Nói đùa kiểu gì vậy? Chúng tôi ở cạnh nhau không phải là phúc phận tên khốn khiếp này phải tu tám kiếp mới được sao?
Louis đuổi tới, đương nhiên không phải là để tìm Bạch Phi Nhi.
“Thưa quý ông tôn quý, anh có thể cho phép tôi đi theo anh không?”, Louis biết Bạch Phi Nhi không hiểu tiếng Pháp nên dùng tiếng Pháp để nói.
“Đi theo tôi làm gì? Tôi còn không nuôi nổi mình, chỗ nào vui thì đi chỗ đó!”
“Tôi có thể làm cơm cho anh! Còn có thể phục vụ anh!”, Louis lấy lòng nói.
“…”
Trần Hạo cảm thấy thật khó nói.
“Đệch, tôi không muốn vợ tôi biết những chuyện trước đây của tôi, hơn nữa bây giờ tôi là một người nghèo! Không có tiền để nuôi một gánh nặng như anh!”
“Quý ông, tôi không cần tiền công mà sẽ tự chuẩn bị tất cả mọi thứ.
Tôi chỉ muốn được vinh hạnh phục vụ anh…”
“Cút…”
Trần Hạo bất lực ném lại một chữ.
Louis tội nghiệp thấy anh thật sự phát cáu nên vội vàng lủi mất.
Sau khi Louis rời đi, Trần Hạo mới thở phào.
Trong lòng nghĩ, ngớ ngẩn, cho anh đi theo tôi, không phải là vạch áo cho người xem lưng sao?
Đúng rồi, phải tìm lúc nào đó cảnh cáo con hàng này, không được truyền tin tức của tôi ra ngoài! Nếu không, chẳng tới mấy ngày là loạn như cào cào!
Mà lúc này, Bạch Phi Nhi đang lạnh lùng khoanh tay nhìn Trần Hạo.
“Vợ, cô nhìn tôi làm gì?”
“Vừa rồi hai người nói gì vậy?”, ánh mắt Bạch Phi Nhi sắc bén nhìn anh, nói.
“À, Louis khen ngợi nhan sắc của cô.
Tên này là một kẻ háo sắc, hỏi tôi xem cô có chị em gì không giới thiệu cho anh ta!”
“…”
Bạch Phi Nhi không còn lời nào để nói.
Trần Hạo nói: “Đương nhiên tôi từ chối! Tôi đã nói với anh ta, phụ nữ nước Hoa quyết đoán, chỉ dùng hàng nội, không xài hàng ngoại!”
“…”
Bạch Phi Nhi không có gì để nói nữa mà hỏi: “Tại sao anh lại quen biết anh ta?”
“Trước đây tôi từng cứu anh ta?”
“Anh ta là người Pháp!”
“Không phải bây giờ anh ta ở nước Hoa sao!”
“…”
Trần Hạo giải thích không có điểm nào phù hợp nhưng Bạch Phi Nhi lại không hiểu sao tin lời ngớ ngẩn của Trần Hạo.
Rất lâu về sau, Bạch Phi Nhi nhớ lại chuyện này mới hiểu ra, tại sao hai người quanh đi quanh lại gây ra nhiều hiểu lầm như thế.
Không phải Bạch Phi Nhi không tin Trần Hạo mà là vì cô quá tin bản thân mình.
- ------------------.