"Anh! ", Hà Nham Đòng đang muốn mắng đối phương thì bỗng nhiên cánh cửa phòng bên cạnh mở ra, Trân Hạo và Chu Tiểu Nhược bước ra ngoài.
Hải Tam Thòng vừa thấy Trần Hạo đã mỉm cười lấy lòng:
"Cậu Trần, đây là Nguyên Linh Châu mà cậu muốn, tòi đã mang tới cho cậu rồi đây!"
Nghe hắn ta nói vậy, Hà Nham Đông lập tức bùng nổ, anh ta hung ác nhìn về phía Trần Hạo: "Thì ra là anh giở trò!”
Trần Hạo khinh thường liếc nhìn Hà Nham Đông: "Ngu ngốc!"
Nói xong, Trần Hạo dẫn theo Chu Tiểu Nhược rời đi.
Hà Nham Đông tức điên người, chuẩn bị chạy theo tranh cãi với Trần Hạo, nhưng bị Hải Tam Thông gọi người giữ lại.
"Ném cậu ta ra ngoài cho tôi!", ánh mắt Hải Tam Thông nhìn anh ta như đang nhìn một thứ rác rưởi.
Nghĩ vậy, Hải Tam Thông liền nhớ kỹ Trần Hạo, cảnh cáo bản thân không được đắc tội với người này.
Còn Chu Tiểu Nhược vẫn đang ngây người nhìn theo bóng
dáng chiếc xe của Trần Hạo, đến tận khi nó biến mất ở cuối phô cò mới thu hồi lại ánh mắt, vẻ mặt có chút mất mát.
Lúc này, Hà Nham Đông mới chật vật bò dậy.
.