“Cầu xin anh tha cho tôi, tôi thật sự không dám nữa, sau này tôi sẽ tuyệt đối trung thành với anh, với tập đoàn Bạch thị! Cầu xin anh tha thứ cho tôi!”
Trần Hạo thản nhiên quét mắt nhìn Dương Thiên, anh biết, anh ta chỉ muốn tranh thủ cơ hội này để kiếm thêm chút tiền, loại thu nhập mờ ám này nơi nào mà chẳng có? Sau lần cảnh cáo hôm nay, chắc hẳn về sau anh ta không dám nữa.
.
ngôn tình hài
“Anh yên tâm, ngày mai tôi sẽ nói lại với chủ tịch là công ty Hắc Thuỷ tổ chức hoạt động mở rộng thị trường, cho nên lô thiết bị này được dùng thử miễn phí, không cần phải trả tiền!”, Dương Thiên nói.
Trần Hạo liếc mắt nhìn anh ta, anh cảm thấy tên Dương Thiên này cũng có chút thông minh liền cười nói: “Làm chó thì cũng phải có hiểu biết của chó, hiểu không?”
Dương Thiên nghe được lời nói của Trần Hạo nhất thời vui mừng không thôi, lời nói này không chỉ đơn giản là tha thứ cho mình, nghe giọng điệu của Trần Hạo, có vẻ như còn cho anh ta cơ hội để giấu kín chuyện này!
Nghĩ vậy, Dương Thiên ra vẻ nịnh nọt nói: “Anh yên tâm, tôi biết phải làm như thế nào, tôi nhất định sẽ là con chó nghe lời anh!”
Trần Hạo cười nhạt, liếc mắt nhìn hai người phía sau rồi rời khỏi văn phòng của Dương Thiên.
Thu phục xong mấy người kia, Trần Hạo lảo đảo đi về phòng mình, còn chưa kịp ngồi xuống ghế thì điện thoại trong tay đã vang lên.
Vừa nhìn thấy người gọi đến là Lục Bách Vạn, Trần Hạo trực tiếp ấn nút nghe.
Điện thoại được kết nối, ở đầu dây bên kia truyền đến âm thanh giải thích của Lục Bách Vạn: “Cậu Trần, bây giờ cậu có bận việc gì không, tôi không quấy rầy cậu chứ?”
“Có việc gì thì nói đi!”, Trần Hạo thản nhiên trả lời.
“Là như thế này, tôi không cẩn thận làm sai chuyện đó, hy vọng cậu Trần có thể tha thứ cho!”
Thấy Trần Hạo không nói gì, Lục Bách Vạn cũng không dám chậm trễ, hắn vội vàng giải thích mọi chuyện: “Cậu Trần, chuyện là như thế này, công ty của chúng tôi là công ty tài chính, bình thường đều có thói quen điều tra chi tiết về thông tin của khách hàng, nhưng bởi vì tôi quên chỉ đạo xuống dưới, cũng không có ý định bắt cô Giang trả lại tiền, nên không nhắc nhở với cấp dưới, kết quả là bọn họ lại tự tiện điều tra về cô Giang!”
“Hửm? Điều tra được cái gì?”, Trần Hạo hỏi.
Trần Hạo sao có thể không biết Lục Bách Vạn đang dùng thông tin này để lấy lòng anh, nhưng mà bản thân anh cũng có chút hứng thú với chuyện này, gần đây Giang Ngạo Tuyết rất không thích hợp.
“Chúng tôi điều tra ra được tình hình tài chính của cô Giang vẫn rất bình thường, hơn nữa, hàng tháng cô ấy còn kiếm được rất nhiều tiền, sau khi trả một phần tiền cho khoản vay lúc trước, phần còn lại vẫn còn đủ để cho cô ấy chi tiêu, hoàn toàn không có lý do để vay mượn thêm, lại càng không đến mức phải vay một lúc tận hai mươi triệu như vậy!”, Lục Bách Vạn nói.
“Điều tra ra được nguyên nhân không?”, Trần Hạo hỏi.
“Tra được, chúng tôi điều tra ra được một người!”
“Ai!”
“Giang Chiến Thiên! Em trai của Giang Ngạo Tuyết, khi hai chị em họ hơn mười tuổi thì cha mẹ đều mất, bọn họ vẫn sống nương tựa vào nhau mà lớn lên!”
Nghe xong lời nói của Lục Bách Vạn, cuối cùng Trần Hạo cũng hiểu được nguyên nhân Giang Ngạo Tuyết lo lắng đến vậy..