Mà lúc này, đám vệ sĩ còn đang ngẩn người kinh ngạc mới phản ứng lại được, bọn họ đều là những kẻ giết người đã lăn lộn nhiều năm, liếm máu trên lưỡi đao, thấy Đại Cường bị đánh trả lại, sau khi giật mình thì sự hung hăng cũng bị kích thích, vây quanh Trần Hạo như muốn ra tay.
Kim Nam Diệu đưa tay ngăn đám cấp dưới lại, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Trần Hạo: “Mày còn biết gì nữa?”
Trần Hạo cười nhạt: “Tôi và anh vốn không quen biết, cũng không thù không oán, chỉ tiếc là đứa em gái ngu xuẩn kia của anh chủ động trêu chọc, bị dạy dỗ không nói, người làm anh như anh còn tới đây tặng đầu người, chơi trò uy hiếp với tôi? Anh là cái thá gì?”
“Mày…”, Kim Nam Diệu tức muốn phun ra máu, nhưng Trần Hạo có thể hời hợt nói ra tên Viên Chỉ Kỳ, thì có nghĩa là Trần Hạo biết rất nhiều, thậm chí còn nắm giữ rất nhiều bí mật không thể cho ai biết về hắn.
Cho nên, mặc dù trong đầu đã tức muốn nổ tung, nhưng Kim Nam Diệu vẫn cố hết sức để nhịn xuống.
“Làm sao? Khó chịu? Tôi chỉ trả lại cho anh cách anh định áp dụng với tôi mà thôi, thế mà đã khó chịu rồi? Ông chủ Kim, anh khiến cho tôi thấy rất thất vọng đấy!”, Trần Hạo cười tủm tỉm nói.
“Rốt cuộc là mày đã biết cái gì?”, Kim Nam Diệu quát.
Thấy anh không kiêng nể gì, trong mắt Kim Nam Diệu càng thấy có nghĩa là Trần Hạo biết rất nhiều!
Chuyện này có liên quan rất nhiều thứ, một khi bị tiết lộ, thì đừng nói là Kim Nam Diệu, toàn bộ Bất động sản Kim Thị đều có thể sụp đổ, hiện tại hắn ta rất muốn biết rõ rốt cuộc Trần Hạo biết được nhiều đến mức nào, biết được bao nhiêu! Có uy hiếp lớn đến cỡ nào với mình!
Trần Hạo thấy vẻ mặt này của Kim Nam Diệu, càng cười khinh thường: “Ông chủ Kim thật là kém, sợ!”
“Mày muốn chết? Thật sự không sợ tao sẽ giết mày ngay tại chỗ sao? Mày sẽ không cho rằng người như tao mà nói sẽ dùng súng rất khó đấy chứ? Mày có thể đánh nhanh hơn đạn sao?”, Kim Nam Diệu điên cuồng gào thét.
Trần Hạo vẫn giữ nguyên vẻ mặt hời hợt: “Anh dám làm thế sao? Đừng giả vờ, tôi vừa mới quật ngã cấp dưới mạnh nhất của anh là Đại Cường, bằng vào những người còn lại đây của anh có thể ngăn được tôi sao? Một khi tôi chạy thoát được, tin tức này bị tiết lộ, anh sẽ phải gánh chịu hậu quả lớn tới mức nào, anh không biết sao?”
“Mày…”, Kim Nam Diệu vô cùng tức giận, nhưng cũng biết Trần Hạo đang nói sự thật.
Trần Hạo cười nhạt một tiếng, có vẻ hưởng thụ khi Kim Nam Diệu nhìn anh không vừa mắt nhưng lại không thể tiêu diệt được.
“Anh cho rằng chuyện anh làm rất kín kẽ không một khe hở nào ư? Khi người kia ngủ với em gái anh, anh ở phòng cách vách thưởng thức hình ảnh hắn ngủ với em gái của anh, lại vừa ngủ với vợ của người ta, khẩu vị này cũng không phải là mặn bình thường đâu!”, Trần Hạo cười lạnh nói.
Vừa dứt lời, Kim Nam Diệu ngây người, không thể tin được là Trần Hạo thật sự biết, mà còn biết rõ ràng chi tiết đến vậy.
Sau khi kinh sợ một lúc lâu, Kim Nam Diệu lập tức xúc động muốn đánh chết Trần Hạo ngay tại chỗ, nhưng nghĩ tới việc anh đã nhúng tay vào, hắn ta bèn từ bỏ cái suy nghĩ ngu xuẩn nhưng mê người này.
“Không biết mày đang nói cái gì?”, Kim Nam Diệu phủ nhận.
“Anh không biết? Anh rất rõ! Nếu như người kia biết tất cả những chuyện này, đừng nói là Bất động sản Kim Thị, đến ngay cả bản thân anh cũng sẽ biến thành một con chó nhà có tang!”, Trần Hạo cười ha ha tà ác..