“Ông chủ, chúng ta nên làm cái gì đây?”, Đại Cường hỏi.
Kim Nam Diệu liếc mắt nhìn những vệ sĩ khác, phất tay bảo bọn họ lui đi trước.
Sau khi đám người đó đi cả rồi, Kim Nam Diệu mới móc thuốc lá ra, thuận tay châm lửa cho Đại Cường: “Chúng ta gặp phiền toái rồi!”
“Lớn không?”, Đại Cường hỏi.
“Rất lớn!”, Kim Nam Diệu nói.
Đại Cường không hỏi nhiều về cái tên Trần Hạo nhắc đến là ai, cũng không hỏi rốt cuộc là đã có chuyện gì.
Đây cũng là chỗ thông minh của Đại Cường, cũng là lý do tại sao gã có thể còn sống mà hợp tác với Kim Nam Diệu cho đến tận hôm nay.
Hai người cứ im lặng như vậy mà hút thuốc, Đại Cường bỗng nhiên nói: “Ông chủ, cái mạng của Đại Cường tôi đây là anh cho, tôi sẽ đi xử anh ta!”
Kim Nam Diệu lắc đầu: “Lỡ như cậu không làm xong thì sao? Sẽ khiến cho mọi chuyện trở nên phiền toái hơn!”
Đại Cường im lặng, tình huống ấy vô cùng có khả năng xảy ra, thủ đoạn mà Trần Hạo vừa cho bọn họ thấy, đủ để đối phó với năm người tiêu chuẩn như gã, đây là dự đoán của Đại Cường, bởi vì gã còn chưa nhìn thấy được hết toàn bộ năng lực của Trần Hạo được thể hiện ra.
Kim Nam Diệu hút xong một điếu thuốc, nói: “Đi thăm dò, tôi muốn biết hết tất cả thông tin về đứa ở rể nhà họ Bạch này, thuận tiện tìm cả cao thủ theo dõi tiếp cận nó!”
“Được, tôi đi làm đây!”, Đại Cường nói.
“Chờ chút đã!”, Kim Nam Diệu dường như nghĩ tới cái gì đó, mở miệng nói.
“Ông chủ, anh còn có gì dặn dò?”, Đại Cường hỏi.
“Tiện tay làm cho những vệ sĩ nghe được mấy chuyện kia biến mất đi!”
Đại Cường giật mình kinh sợ, trợn tròn hai mắt, vậy mới biết mọi chuyện đã lớn tới mức gã không thể tưởng tượng nổi.
“Tôi biết làm thế nào!”, Đại Cường nói xong thì biến mất trong bóng tối.
Trong lúc Kim Nam Diệu và Đại Cường đang thương lượng những chuyện này thì Trần Hạo đã lái xe đưa Tống Ninh Mông về nhà.
Cô bé ngồi ở ghế phụ lái nhìn chằm chằm vào anh.
“Cô gái nhỏ, nhìn anh như vậy làm gì? Anh nhớ là ngay từ ngày đầu tiên khôi phục đã nói cho em biết rồi mà nhỉ? Anh không có hứng thú gì với sân bay cả!”, Trần Hạo nói.
Tống Ninh Mông vừa tức giận vừa buồn phiền, nhưng nhớ tới kế hoạch của mình thì lại nở nụ cười ngây thơ động lòng người: “Anh rể, người ta làm gì còn nhỏ nữa, mắt của anh có bệnh rồi, khó trách đến giờ mà còn chưa giải quyết được chị gái!”
Trần Hạo ha ha nói: “Ai nói nhãn lực của anh có vấn đề, em có cái gì, chỉ giây lát thôi anh đã nhìn thấu rồi!”
Tống Ninh Mông im lặng muốn đánh người.
Sau một lúc lâu nghĩ thầm, người anh rể này thật sự quả là một tên trai thẳng ung thư, không thể uyển chuyển hơn một chút sao?
Nghĩ đến đây, Tống Ninh Mông không nhịn được nói: “Đáng đời anh không giải quyết được chị gái em!”
Trần Hạo cười nhạt một tiếng, đương nhiên biết Tống Ninh Mông có ý gì, thầm nghĩ nếu như nịnh bợ và tâng bốc có tác dụng thì sợ là cái vị trí anh rể của cô bé đã dành cho người khác từ lâu rồi!”
Nghĩ tới Bạch Phi Nhi, Trần Hạo lại không khỏi cười khổ, anh không hiểu vì sao mối quan hệ của hai người lại tới tình trạng này!
Nếu như nói Bạch Phi Nhi không có thiện cảm với anh, Trần Hạo thấy là nói dối, nhưng anh cũng rất không muốn bản thân mình sẽ làm liên lụy đến cô!
Chỉ là có đôi khi mọi chuyện sẽ không đi theo hướng đã được định sẵn, ý trời như thế, con người cũng khó mà vi phạm được!
.