Anh Chồng Khờ

Chương 501: 501: Chương 499





Chuyện đúng như Trần Hạo nói, gần đây cấp trên có nói chuyện với Mễ Giang Hàn, chẳng bao lâu nữa chức vị của ông ta sẽ thay đổi.

“Trần đại sư tính toán như thần, xin bái phục!”, Mễ Giang Hàn cung kính nói.

Trần Hạo lạnh nhạt nói: “Chỉ là chút mánh khóe phỏng đoán thôi, làm gì có tính toán như thần gì!”
Mặc dù anh tỏ vẻ cái này cũng chẳng đáng là gì cả, nhưng chỉ mỗi thế thôi cũng đủ để người nghe phải rợn gáy.

Mễ Giang Hàn nói: “Hi vọng Trần đại sư có thể đáp ứng thỉnh cầu của tôi!”
Trần Hạo thấy nhà họ Mễ vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, có thể giúp thì sẽ giúp Mễ Giang Hàn một lần! Anh đoán, hôm nay Mễ Giang Hàn đi cầu xin thế này chắc là có liên quan đến chuyện thăng chức.

“Được thôi, vậy theo ông đi gặp Vu Thừa Dân này một chút vậy!”, Trần Hạo gật đầu.

Thấy anh đồng ý, Mễ Giang Hàn hưng phấn không thôi, cung kính mời Trần Hạo lên xe, sau đó tự đỗ xe của anh về biệt thự xong mới quay lại của mình xuất phát đi tỉnh.


Sau khi xe được khởi động, lái xe kinh ngạc vụng trộm liếc nhìn người trẻ tuổi khiến Mễ Giang Hàn phải kính trọng này qua gương, anh ta đi cùng Mễ Giang Hàn một thời gian dài, chưa từng thấy ông chủ mình cung kính với người nào như thế, trong lòng lái xe nghi ngờ không biết người trẻ tuổi kia có lai lịch gì?
Dưới sự điều khiển ổn định, xe nhanh chóng đã tới cao tốc đi tỉnh.

Mễ Giang Hàn âm thầm chuẩn bị xong chuyện định nói, vừa tính mở miệng thì Trần Hạo đã lên tiếng trước.

“Vì sao Vu Thừa Dân muốn gặp tôi mà lại không đích thân đến?”, Trần Hạo hỏi.

À…
Lái xe ở phía trước nghe thấy vậy, hít một hơi khí lạnh, thầm nghĩ, khẩu khí này quá mạnh mẽ! Xem ra người trẻ tuổi kia hình như không thèm để Vu Thừa Dân vào trong mắt!
Mễ Giang Hàn vội vàng giải thích: “Bởi vì chuyện này khá là phiền toái, Vu Thừa Dân đang ở tại hiện trường, cho nên bảo tôi đi thay!”
Trần Hạo cười nhạt nói: “Thật sự là nguyên nhân này sao?”
Mễ Giang Hàn đã nghĩ tới rất nhiều lời giải thích khác nữa, chớp mắt đã bị chặn họng, không thể nói ra được một chữ.


Hiển nhiên là Vu Thừa Dân có việc không thể tới chỉ là một lý do, nếu như ông ta thật sự có lòng, thì dù có bận đến đâu đi nữa cũng có thể để dành ra thời gian!
Trong đầu tính toán một lúc lâu, Mễ Giang Hàn không biết giải thích thế nào.

Trần Hạo cũng không làm khó ông ta, nói: “Nể mặt nhà họ Mễ, lần này tôi sẽ đi cùng ông đến gặp ông ta, nhớ kĩ lần sau muốn gặp tôi thì tự ông ta đến!”
“Vâng!”, Mễ Giang Hàn nói.

Trần Hạo có thể đồng ý đã là hết lòng giúp đỡ rồi!
Nói xong, Trần Hạo đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói nữa.

Mễ Giang Hàn kính sợ liếc trộm một cái, thấy anh không tức giận mới yên tâm.

Ông ta cảm giác mình như người trong suốt trước mặt Trần Hạo, lòng dạ được tôi luyện trong hai ba mươi năm làm nhà nước hoàn toàn không có tác dụng, Trần Hạo chỉ liếc mắt một cái thôi đã nhìn thấu.

Mấy suy nghĩ này lướt qua trong lòng ông ta xong, Mễ Giang Hàn bèn nói lý do mình mời Trần Hạo ra.

“Trần đại sư, chuyện là như thế này…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.