Anh Chồng Khờ

Chương 552: 552: Không Đáng Giá Được Nhắc Tới





Trong khi cả hai đang nói chuyện, một người đang đi nhanh về hướng phân xưởng cùng với một thư ký.

Nhìn thấy người đó, Phương Đồng ngẩn ra, trong lòng Thường Lâm bỗng nhiên dâng lên cảm giác không tốt.

Mà đám ông lớn đến đây tham quan lại nhìn nhau, không ai nghĩ rằng nhân vật lớn này lại đến nhà máy dược phẩm Cửu Khúc.

Trong lòng cả đám người thầm nhủ, không phải nhà máy dược phẩm Cửu Khúc chỉ là một nhà máy dược phẩm mới thành lập, không có lai lịch gì sao? Tại sao nhân vật lớn này lại đến đây?
Hóa ra người tới là Lâm Thượng Văn, quan chức lớn nhất trong ngành y tế của tỉnh Sở.

Sự xuất hiện của Lâm Thượng Văn khiến cho những người còn lại đều chấn động.


Đọc tiếp tại TАмliπh247.

me nhé!
Mà cái vị nhân vật lớn này hoàn toàn không để ý đến sự ngạc nhiên và chấn động của người khác, lúc này, trong mắt ông ta chỉ có Trần Hạo.

Thấy anh ở chỗ này, Lâm Thượng Văn tăng tốc độ và đến trước mặt Trần Hạo.

"Cậu Trần, sao cậu lại ở đây? Nếu biết trước thì tôi đã bỏ cuộc họp buổi sáng, đến Cửu Khúc trước để đợi cậu!", Lâm Thượng Văn nở nụ cười lấy lòng.

Nhìn thấy Lâm Thượng Văn mặc kệ mọi người mà tiến lên nịnh nọt Trần Hạo, những người xung quanh lại giật mình kinh ngạc, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.

Tình huống này là sao? Chẳng lẽ người thanh niên này có lai lịch khủng bố? Nếu không, tại sao Lâm Thương Văn lại tỏ ra vẻ a dua nịnh hót thế kia?
Phương Đồng như phát điên, thầm nghĩ có phải Lâm Thượng Văn quá khách sáo với Trần Hạo rồi không? Điều này có cần thiết không? Không phải Trần Hạo chỉ là một bác sĩ thôi sao?
Thường Lâm hối hận, rất muốn tự vả miệng hai cái, lời hứa của Phương Đồng đáng mấy đồng? Nếu bởi vì chuyện ngày hôm nay mà đắc tội Lâm Thượng Văn, có nhiều tiền hơn nữa thì cũng không mua được đường công danh của hắn ta đâu!
Trần Hạo bị Lâm Thượng Văn nịnh nọt một hồi, nhưng lại giống như đó là phận sự của ông ta, anh thản nhiên đáp: "Nhàn rỗi quá không có việc gì làm nên đến xem tình hình của Cửu Khúc!"
Lâm Thượng Văn sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Làm gì cần cậu phải tự mình đến, tôi đã đánh tiếng với các bên liên quan rồi, chỉ cần là chuyện về Cửu Khúc thì sẽ đặc biệt xử lý, lần sau cậu có chuyện gì cứ gọi điện thoại dặn dò tôi là được!"
Trần Hạo không nói lời nào, nhàn nhạt gật đầu, như thể tất cả những thứ này đều là việc nhỏ, không đáng giá được nhắc tới.


Những người còn lại đều bị lời nói vừa rồi của Lâm Thượng Văn làm cho kinh ngạc, khó hiểu.

Mọi người thầm nghĩ Lâm Thượng Văn tự mình đánh tiếng với các bên liên quan để đặc biệt xử lý, còn có việc thì gọi điện trực tiếp, lại còn dùng hai từ dặn dò! Điều này chứng tỏ người thanh niên trẻ tuổi tên Trần Hạo này nổ tung trời rồi!
Trong lòng nhóm các ông lớn trong bệnh viện đều nhớ kỹ Trần Hạo và Cửu Khúc!
Bọn họ thầm quyết định dù là thuốc gì của Cửu Khúc cũng đều phải dùng, hơn nữa còn phải mở rộng toàn phương diện!
Phương Đồng và Thường Lâm nhìn nhau và đều nhìn thấy sự kinh hãi trong mắt nhau, cuối cùng Phương Đồng cũng sợ hãi.

Lâm Thượng Văn hoàn toàn không để ý đến sự thay đổi của những người xung quanh, thậm chí có thể nói rằng ngay từ đầu ông ta đã không quan tâm đến những người này.

Trần Hạo không thèm để ý đến lời nói của Lâm Thượng Văn, đó là bởi vì thân phận của anh có tư cách này, nhưng Tiêu Nhất Phi thì không được, lập tức mỉm cười cảm ơn.

"Ông Lâm, cảm ơn ông đã ủng hộ Cửu Khúc.

Thật là may mắn cho tất cả mọi người trong ngành y dược của tỉnh sở chúng ta khi có được một vị lãnh đạo tốt như ông đây!"

Tiêu Nhất Phi nói xong, đám chuyên gia và viện trưởng đến tham quan cũng đồng thời nịnh nọt, cái gì hay đều nói ra hết nhưng mà Lâm Thượng Văn vẫn không đưa mắt sang nhìn bọn họ dù chỉ là một chút.

Ông ta cười nói: "Tổng giám đốc Tiêu quá khen rồi, cô là người xuất sắc mới đúng.

Cô không chỉ mở nhà máy dược phẩm mà còn đầu tư vào nghiên cứu khoa học, y học.

Những gì cô làm đã giúp ích cho sự phát triển của ngành công nghiệp dược phẩm của nước nhà, cũng giúp các nhà máy dược phẩm khác mở ra một hướng phát triển mới.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.