“Ha ha, cho dù nói như thế nào thì có thể quen biết cậu ở đây cũng là duyên phận, để tôi dẫn cậu đi tham quan phòng triển lãm!”
Trần Hạo thản nhiên liếc mắt nhìn Constantine, trong lòng anh biết rõ ông cụ này đang nghĩ gì, nhưng thấy vẻ mặt tươi cười hiền lành của ông ta, anh cũng không đành lòng từ chối.
Bạch Phi Nhi sửng sốt, trong khi cô còn đang tò mò tại sao ông ta lại đối xử khách sáo với Trần Hạo như vậy thì Constantine đã chủ động đi trước dẫn đường, sau đó bắt đầu giới thiệu các bức tranh.
Thấy vậy, Bạch Phi Nhi cũng không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng đuổi kịp, cô cũng cảm thấy lời của Trần Hạo chắc hẳn là nghe được từ tin tức vỉa hè.
Ngay cả cô cũng cảm thấy vô lý chứ đừng nói đến Tương Tĩnh Vũ, anh ta lại càng không tin vào mấy chuyện nhảm nhí này.
Là một fan cuồng của chủ nghĩa học viện, sao anh ta có thể tin rằng tác phẩm tuyệt vời như thế lại bắt nguồn từ tình cảnh vô lý đó?
Nghĩ vậy, Tương Tĩnh Vũ lại càng thêm khinh thường Trần Hạo, anh ta nghĩ chỉ có loại người không học vấn, không nghề nghiệp như Trần Hạo mới thiếu hiểu biết đến thế, mới tin vào mấy lời đồn chó má kia.
Constantine dẫn mấy người đi dạo một vòng, không ngừng giảng giải về ý nghĩa của các bức tranh.
Khi đi đến đoạn cuối cùng của phòng triển lãm, Constantine chợt nảy ra ý tưởng dùng một bức tranh để thăm dò Trần Hạo, ông ta muốn xác minh xem suy đoán Trần Hạo là bạn của Golding là đúng hay sai.
Constantine cười nói: “Giá trị của nghệ thuật không thể dùng tiền để đong đếm, nhưng lại có thể dựa vào tài năng và quan niệm nghệ thuật để phân chia cao thấp, trong những bức tranh mà chúng ta vừa xem qua, các vị cho rằng bức tranh nào là có giá trị nghệ thuật và giá trị thương mại cao nhất?”
Nghe Constantine nói vậy, Tương Tĩnh Vũ mỉm cười ngạo nghễ, anh ta cảm thấy cơ hội của mình đến rồi.
Mặc dù lúc trước Constantine không cho anh ta mặt mũi, làm cho Tương Tĩnh Vũ cực kỳ không cam lòng, nhưng lúc này lại chủ động đưa ra cơ hội cho anh ta thể hiện, Tương Tĩnh Vũ cảm thấy bản thân nên nắm chắc cơ hội này, tốt nhất là có thể thể hiện tài năng trước mặt Bạch Phi Nhi, vậy nên anh ta mở miệng đầu tiên.
“Nói đến bức tranh có giá trị cao nhất, chắc hẳn là bức Cảnh trong mơ của hoạ sĩ Grote! Bất kể là giá trị nghệ thuật hay giá trị thương mại, bức tranh này đều có giá trị cao nhất! Nếu như muốn chọn một bức tranh tương xứng với nó, tôi nghĩ chỉ có bức tranh Khai sinh của Metz mới có đủ tư cách!”.
Đam Mỹ Sắc
Tương Tĩnh Vũ kiêu ngạo chỉ về phía hai bức tranh.
“Bất kể là Grote hay là Metz, bọn họ đều là những hoạ sĩ lớn đứng trong top mười hoạ sĩ đương đại xuất sắc nhất, cho dù là lối tư duy hay kỹ thuật vẽ đều vô cùng đặc biệt, họ là những hoạ sĩ nổi tiếng và được yêu thích nhất trong thời điểm hiện tại, các tác phẩm và độ nổi tiếng không ai có thể sánh kịp!”
Sau khi Tương Tĩnh Vũ nói ra câu trả lời của mình, anh ta liếc mắt nhìn về phía Constantine, chờ được khen ngợi.
Kết quả, Constantine chỉ mỉm cười nhàn nhạt, ông ta im lặng nhìn Trần Hạo và Bạch Phi Nhi vẫn chưa lên tiếng, hiển nhiên là đang chờ ý kiến của hai người họ.
Bạch Phi Nhi bước lên, lựa chọn một bức tranh có kích thước tương đối nhỏ, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Tôi nghĩ bức tranh Sao trời dưới tàng cây của Angel là có giá trị nhất, bất kể là kỹ thuật vẽ hay là quan niệm nghệ thuật đều rất tốt, hơn nữa, Angel còn là hoạ sĩ đứng trong top năm hoạ sĩ đương đại xuất sắc nhất, giá trị thương mại tất nhiên là không cần phải bàn cãi!”
Constantine gật đầu với Bạch Phi Nhi, vẻ mặt có chút tươi cười.
Lúc này, ánh mắt của mọi người tập trung hết lên người Trần Hạo.
Anh chỉ tay vào một bức tranh ở trong góc, không có ký tên tác giả, nhìn qua thì đó là một bức tranh trừu tượng khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
“Ở trong mắt tôi, bức tranh Tư tưởng kia mới là bức tranh có giá trị nhất trong triển lãm lần này, cho dù là giá trị nghệ thuật hay giá trị thương mại, tôi cho rằng nó đều có thể đứng đầu!”, Trần Hạo chắc chắn nói..