“Chính là thanh niên tuấn tú lái xe lúc nãy đó!”, Tần Nam nói.
Bạch Phi Nhi có chút không biết phải trả lời thế nào, đúng lúc này, người phụ trách thủ tục đi tới đưa thẻ phòng.
Giang Ngạo Tuyết nắm cơ hội cầm lấy thẻ phòng bước lên trước nói chêm vào.
“Chủ tịch Tần, phòng tổng thống của ông đã mở rồi, bây giờ chúng tôi đi lên với ông nhé?”
Tần Nam thầm nghĩ, lẽ nào chiếc Maybach dáng dài đó không phải là xe của Bạch Thị mà là xe thuê?
Nghĩ tới đây, ông ta liếc nhìn cửa khách sạn, quả nhiên xe đã lái đi rồi, cộng với biểu cảm không hề biết Trần Hạo là ai của Bạch Phi Nhi.
Đột nhiên, Tần Nam nghĩ rằng, e rằng tổ tông Trần Hạo này đã chán ngán ngày tháng ngập trong xa hoa đồi trụy và rượu chè nên chạy tới đây trêu đùa nhân gian, giả trang vi hành, rất có thể không phải là người của Bạch Thị.
Nghĩ đến những điều này, vẻ kiêu ngạo và khó khăn lại quay lại trên gương mặt Tần Nam, sau khi ông ta quét mắt qua khách sạn liền tỏ ra bất mãn, đi theo Giang Ngạo Tuyết vào thang máy ông ta liền nói: “Đây là khách sạn tốt nhất ở Hải Dương mà các cô nói? Thực là… tôi thật không hình dung nổi nó tốt chỗ nào!”
Tần Nam vừa vào thang máy liền mở miệng than phiền.
Bạch Phi Nhi, Giang Ngạo Tuyết nhìn nhau, cảm thấy khó hiểu, trong lòng nghĩ, thằng cha phiền phức này sao lại quay về bộ dạng này rồi?
"Lát nữa các cô đừng gọi trà, tôi thích cà phê hơn, phải là hạt cà phê Ethiopia mới xay đấy nhé, tôi thích hương vị chính gốc của nó".
Sau một lúc suy nghĩ, Tần Nam lại nói tiếp: "Còn nữa, bảo họ đổi ga trải giường, vỏ chăn và đồ ngủ sang Mocha hết, tôi không quen dùng mấy thứ chất lượng kém như thế nên sợ bị dị ứng lắm, nhỡ đâu mất ngủ làm ảnh hưởng đến công việc thì không ổn chút nào!"
Bạch Phi Nhi và Giang Ngạo Tuyết nhìn nhau, thầm nghĩ tên Tần Nam này còn soi mói hơn cả phụ nữ, hạt cà phê Ethiopia được tính theo gam, đắt hơn cả vàng.
Ga trải giường, vỏ chăn và đồ ngủ của Mocha thì phải đặt riêng, một bộ không chi trả mấy trăm nghìn thì đừng hòng có!
Tần Nam này rốt cuộc là quá kỹ tính hay là đang bắt bẻ đây?
Hai cô gái cực kỳ không vui nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
Trong khi hai người đang bực bội nghe Tần Nam lải nhải thì tại một nơi khác trong thành phố Hải Dương, trong khách sạn Westin, Du Tử Uyên đang nghe thuộc hạ báo cáo về tình hình điều tra Trần Hạo.
"Thưa cậu chủ, những thông tin liên quan đến Trần Hạo đều nằm ở đây, mời cậu xem", thuộc hạ đưa một tập hồ sơ cho cậu ta, nói.
Du Tử Uyên nhận lấy, nhanh chóng xem qua một lượt rồi nở nụ cười lãnh khốc.
Nụ cười của cậu ta kết hợp với cái đầu băng bó kín mít như bánh chưng kia trông vô cùng dữ tợn.
"Khờ ba năm? Lại còn ở rể tại nhà họ Bạch? Loại rác rưởi này mà xứng làm đối thủ của tôi à, đúng là chán sống!"
Thuộc hạ tiến lên phía trước, hỏi: "Cậu chủ, cậu có kế hoạch gì chưa ạ?"
Du Tử Uyên nham hiểm cười: "Không phải anh ta ở rể tại nhà họ Bạch sao? Vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu với cái gia đình đó! Tôi muốn phá hủy tất cả chỗ dựa của anh ta, muốn anh ta phải mất hết tất cả, để xem khi đó thằng này còn cậy vào được cái gì để lên mặt với tôi? Tôi muốn anh ta sống không bằng chết!"
Thuộc hạ nói: "Tôi còn nhận được một tin tức là Bạch Thị đang tìm cách hợp tác với nhà họ Tần ở Hương Giang, họ đã cử người đến Hải Dương, có lẽ chúng ta có thể nhúng tay vào chuyện này"..