Sợ bị đánh? Trong nháy mắt ba chữ này đã hiện ra trong đầu Giang Ngạo Tuyết, nhưng rất nhanh đã bị chính cô ấy phủ định.
Mà lúc này Bạch Phi Nhi thì nghiền ngẫm nhìn chằm chằm vào Trần Hạo, nghĩ thầm, lần này anh sẽ giải thích thế nào đây?
Bạch Phi Nhi thấy tình hình này thì nhanh chóng cho người lấy hợp đồng ra.
Tần Nam không nói hai lời, lập tức lấy bút chuẩn bị ký tên.
Kết quả vừa nhìn qua, ông ta đã phát hiện hợp đồng không thích hợp.
"Ơ… khoan đã! Hợp đồng không đúng!”, sau khi Tần Nam đọc qua hợp đồng thì kinh ngạc kêu lên.
Người xung quanh nhìn thấy cảnh này, lại không nhịn được sinh ra kích động muốn đánh chết ông ta, cho rằng tên này lại muốn giở trò nữa.
Mà hôm qua Bạch Phi Nhi đã từng nhìn thấy Tần Nam thay đổi thái độ một lần rồi, lại cho rằng ông ta muốn lật lọng, sở dĩ nói muốn ký hợp đồng, hoàn toàn là đang đùa cô.
Nghĩ đến điều này, Bạch Phi Nhi hơi tức giận: “Tổng giám đốc Tần, ông nói không đúng ở nơi nào?”
Bạch Phi Nhi lạnh lùng nhìn Tần Nam, giọng điệu rất cứng nhắc.
Tần Nam nói: “Hợp đồng này, sao có thể để tôi ký với chị dâu chứ? Nếu tôi mà ký tên lên trên hợp đồng, vậy Tần Nam tôi đã thành người nào rồi?”
Bạch Phi Nhi nghe Tần Nam nói vậy hình như cũng không phải là muốn lật lọng, cảm thấy không hiểu nổi tên này đang muốn làm cái gì.
Mà những lãnh đạo Bạch thị còn lại cũng đều không hiểu ra sao.
Tần Nam nói: “Cô xem, trong hợp đồng có nói đến phí chuyển nhượng kỹ thuật, sao có thể như thế được, kỹ thuật này hoàn toàn thuộc về nhà họ Tần chúng tôi, đương nhiên là phải cho chị dâu sử dụng thoải mái rồi, về phần chi phí kỹ thuật đồng bộ còn lại, có một nửa là của người khác, tôi cho cô 50%!”
Người ở xung quanh nghe ông ta nói như vậy thì đều điên rồi, không biết đầu óc của Tần Nam có vấn đề gì không? Nghĩ như thế nào mà lại nói như thế?
Trước đó còn kiêu căng, bỗng nhiên lại thay đổi thành nịnh bợ.
Bây giờ còn cho miễn phí? Có chuyện gì xảy ra vậy?.
ngôn tình hay
Cô cũng nhíu mày, không hiểu rõ lắm.
Tần Nam nói: “Tôi muốn tạo quan hệ tốt với anh Trần còn không kịp đây! Chị dâu hợp tác với Tần Nam, đó là để mắt đến tôi! Nếu tôi còn dám lấy tiền, vậy có còn là người sao?”
Bạch Phi Nhi cạn lời, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Mà cấp dưới đi theo Tần Nam đến đây, lúc này mới tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ.
"Ông chủ, chuyện này… có được không? Nếu chúng ta làm như thế, không phải sẽ bị thiệt lớn sao?”, cấp dưới nghĩ nửa ngày vẫn quyết định nói lời này ra, sợ ông chủ suy nghĩ bồng bột, nhỡ may sau khi nghĩ lại cẩn thận thì sẽ hối hận, oán trách đám cấp dưới bọn họ không nhắc nhở, anh ta phải khổ rồi.
Nhưng cấp dưới lại không ngờ rằng mình lại bị ông ta cho một cái tát.
Tần Nam không cần suy nghĩ, mà thẳng tay tát cấp dưới lăn ra đất.
"Mẹ nó, tôi làm việc mà còn cần cậu dạy à? Hợp tác với chị dâu là vinh hạnh của Tần Nam, là vinh quang của Tần thị, cậu còn nhắc đến tiền với tôi? Chỉ cần chị dâu chịu, đừng nói thua lỗ tiền, có cho tiền tôi cũng đồng ý!”, trên mặt Tần Nam đầy vẻ giận dữ, nói.
Cấp dưới vội vàng ngậm miệng không nói nữa, hoảng sợ liếc trộm Trần Hạo ở bên cạnh, biết chắc chắn ông chủ vì người đàn ông này nên mới đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ..