Anh Chồng Khờ

Chương 63: Chó Điên



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau khi bước vào Bạch Thị, Bạch Phi Nhi liền đi đến văn phòng của mình.
Trần Hạo lắc lư đến bộ phận sales.
Vừa bước vào, Trần Hạo đã bị Giang Ngạo Tuyết túm cổ.
“Đi họp với tôi!”
“Ặc...!Trưởng phòng Giang, cô thả tôi ra được không?”
“Không được, không xử được Tề Mặc Bác, trách nhiệm của anh là lớn nhất đấy!”
“Tôi...”
Trần Hạo ức muốn phun máu, sao anh lại biến thành người chịu trách nhiệm cho chuyện này? Rõ ràng là tối qua anh còn chẳng gặp được Tề Mặc Bác ấy chứ?
“Lát nữa sẽ họp thường xuyên của bộ phận, Bạch Tường Vũ chắc chắn sẽ cắn chặt không buông chuyện mời đại sư ngọc thạch đến...”
“Chờ đã! Chuyện này thì liên quan gì đến tôi?”
“Thế anh chẳng là chồng của chủ tịch còn gì?”
Trần Hạo cạn lời, sao cái nguyên nhân này lại luôn bị người khác nắm trong tay thế.
“Biết thế tôi đã tìm chỗ vắng người tẩn cho tên đấy một trận, để hắn nằm trong bệnh viện nghỉ mấy ngày đi!”
“Tôi cảnh cáo anh...”
“Rồi rồi! Tôi đi là được chứ gì? Sợ cô thật đấy, tôi đùa thôi mà, ăn đờ sờ ten (understand)...”
Giang Ngạo Tuyết trừng mắt: “Cái này người khác đùa được chứ anh thì không, lần trước Cao Lăng bị anh đánh đến thảm như thế cơ mà!”
Trần Hạo cạn lời bỏ đi trước.
“Này...!anh chạy cái gì!”
Trong phòng họp, những người chịu trách nhiệm ở các bộ phận đã đến đủ, Bạch Phi Nhi muốn nghe mô tả ngắn gọn tiến độ dự án gần đây, cũng như tình hình của công ty, người phụ trách của một số bộ phận quan trọng liền đứng dậy báo cáo tình hình!

Sau khi thảo luận những vấn đề quan trọng, Bạch Phi Nhi liếc nhìn xung quanh.
“Có còn báo cáo nào nữa không? Nếu không thì tan họp!”
“Đợi đã...”
Ngay khi Bạch Phi Nhi chuẩn bị đứng dậy, Bạch Tường Vũ đã cất tiếng.
Ánh mắt của Bạch Phi Nhi hạ xuống người đối phương: “Anh có chuyện gì à?”
“Đương nhiên! Diệc Hiên sắp khai trương đến nơi, Tề Mặc Bác lại mãi vẫn chưa mời được, tôi muốn hỏi chuyện này định làm thế nào đây?”
Giang Ngạo Tuyết biết Bạch Tường Vũ đang vạch lá tìm sâu: “Hội giám định tối qua tôi đã đi rồi, không gặp được Tề Mặc Bác!”
“Không gặp được? Không gặp được là xong chuyện rồi à? Khai trương xong cô bảo với khách hàng là không gặp được đại sư à?”, Bạch Tường Vũ cười khẩy chất vấn, không chút nể nang.
Giang Ngạo Tuyết định mở miệng, nhưng việc không thành, cô ấy cũng chẳng nói được gì! Ngừng một chút, cô ấy mới lên tiếng nói: “Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết nhanh thôi!”
“Giải quyết như thế nào? Chỉ còn hai ngày nữa thôi! Lúc đầu tôi đã tiếp xúc với Tề đại sư được đại khái rồi, nhưng chủ tịch Bạch lại vì muốn để cho mấy người ghi công mà đột nhiên giao chuyện này cho mấy người làm, thế mà cuối cùng lại làm thành ra như vậy à?”
Bạch Tường Vũ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, cứ như là chuyện này không giao cho Giang Ngạo Tuyết thì anh ta thật sự có thể làm được vậy.

Như thể anh ta đã hoàn toàn quên mất hôm đó trong thang máy, anh ta đã nói mình không thể mời Tề đại sư như thế nào.
Giang Ngạo Tuyết nắm chặt tay, không lên tiếng nữa.
“Phế vật thì phải có cái giác ngộ của phế vật!”, Bạch Tường Vũ hừ một tiếng, nói như đúng rồi.
“Anh nói ai là phế vật?”, Giang Ngạo Tuyết tức giận không thôi, Bạch Tường Vũ tự phụ mình là người nhà họ Bạch, luôn ngông cuồng chẳng biết giới hạn là gì, bây giờ ở trong cuộc họp cấp cao mà cũng dám công khai công kích cá nhân.
Cô ấy tức thì tức thật, nhưng cũng chẳng dám làm gì người ta.
Đừng nói là cô ấy, ngay cả Bạch Phi Nhi cũng chẳng làm gì được cậu thiếu gia chi thứ hai này!
“Trưởng phòng Giang làm gì mà hoang mang thế? Có nói cô đâu!”, Bạch Tường Vũ giễu cợt.


Ngừng một chút, anh ta mới chỉ vào Trần Hạo nói xa xăm: “Mà là nói cả cô và anh ta đều là phế vật!”
“E hèm, cậu Bạch nói vậy quá lời rồi.

Dù sao trưởng bộ phận Giang cũng là người tài giỏi đắc lực của chủ tịch Bạch.

Nói như thế không hay! Người mà chủ tịch Bạch tận tay cất nhắc, chắc chắn là có chỗ hơn người!”, lão Tôn trưởng bộ phận hậu cần cười quái gở nói.
Giang Ngạo Tuyết đỏ mặt, chiêu lấy lùi làm tiến này trông thì như đang nói giúp cô ấy, nhưng thực ra còn đánh thẳng mặt cả Bạch Phi Nhi.
Bạch Phi Nhi tận tay cất nhắc một phế vật? Không biết nhìn người thì còn là lãnh đạo anh minh cái gì?
Còn chưa đợi cô ấy lên tiếng, đã thấy trưởng bộ phận kế hoạch Tiền cười rất kịch, mở miệng nói: “Chuyện này quan trọng như thế, chủ tịch Bạch quả thật không nên đổi tướng vào phút chót như vậy.

Tuy rằng cựu chủ tịch có bảo Trần Hạo đến luân chuyển, nhưng chủ tịch Bạch cũng không nên vội vàng quá!”
Vội vàng quá?
Bạch Phi Nhi cau mày, mấy tay lỏi đời nơi công sở này, nói năng cẩn thận chặt chẽ, mấy câu bóng gió này ý là cô đang trải đường cho Trần Hạo và Giang Ngạo Tuyết, giành mất chuyện tốt của họ?
Nhưng chuyện tốt này chẳng phải là chuyện mà Bạch Tường Vũ không làm được hay sao?
Nếu không có sự rèn luyện trong ba năm nay ở công ty, thì bây giờ có khi cô phải nói phải trái rõ ràng với đám người này cho bằng được.

Nhưng giờ đây, cô lại chỉ cảm thấy buồn cười, nếu so về tài đổi trắng thay đen, thì cô quả thật là không bằng họ!
Giang Ngạo Tuyết cũng tức nghẹn họng, cô ấy mới nhậm chức thôi mà đã bị người ta đánh thẳng mặt công khai thế rồi, thế hệ trưởng bộ phận này e rằng sẽ chật vật lắm đây!
Trần Hạo đưa mắt quét một vòng những người đang ở đây, đột nhiên nhếch mép cười: “Nói đủ chưa?”

Tất cả mọi người đều sững sờ, Bạch Tường Vũ vừa định mở miệng nói liền bị Trần Hạo cắt ngang: “Cái đm bây giờ ai còn muốn lắm mồm một câu nào nữa, làm luôn cái giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh, nhận ngay cái việc kia về.

Ai giỏi thì làm đi, tôi còn xin được kính người đấy không phải là tên chỉ giỏi mồm mép!”
“...”, trưởng bộ phận Tiền và trưởng bộ phận Tôn nhìn nhau một cái, sắc mặt đều trông có chút khó coi.
“Sao thế? Im thin thít hết rồi? Giang Ngạo Tuyết mới nhận việc này có hai ngày thôi, các người đã không chờ được rồi! Tôi còn tưởng các người có thể nhận ngay rồi hoàn thành trong tức khắc cơ!”
Trần Hạo cười khẩy chế nhạo, chẳng có chút nào sự tự trách như Giang Ngạo Tuyết, càng không có chút phiền lòng nào như Bạch Phi Nhi.

Anh thì mặt dày, hoàn toàn chẳng cảm thấy tối qua không gặp được Tề đại sư là có vấn đề gì cả.
“Anh nghĩ thì hay lắm! Bây giờ xôi hỏng bỏng không, còn muốn đẩy họa cho người khác gánh? Anh cảm thấy mấy người ngồi ở đây, ai lại ngốc đến mức nghe vài câu khích bác của anh là sẽ gánh họa thay cho?”, Bạch Tường Vũ cũng chẳng vừa, một mực tráo trở cắn ngược lại.
“Chậc chậc, nếu tôi là anh, thì bây giờ đã xấu cmn hổ chẳng có mặt mũi đâu mà lên tiếng nữa ấy chứ! So về độ mặt dày, tôi chỉ phục mỗi anh thôi!”, Trần Hạo giơ ngón cái lên.
Bạch Phi Nhi ho khan vài tiếng, nói: “Đủ rồi! Nói nhiều như vậy, mấy người có ý gì tôi đều biết cả!”
“Chủ tịch Bạch, chúng tôi đều một lòng vì công ty cả thôi!”
Trưởng bộ phận Tiền vừa lên tiếng, Trần Hạo đã nói chen vào: “Hơ hơ, thế mấy người đi mà lập giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh đi mời Tề đại sư đi!”
“Cậu, cậu chẳng đang cãi ngang đó sao?”, trưởng bộ phận Tiền tức đến méo xệch mặt!
“Tôi đang dạy ông cách cư xử đấy chứ!?”, Trần Hạo nhếch miệng.
“Đừng cãi nhau nữa! Có thôi đi chưa?”, Bạch Phi Nhi đập bàn.
Trần Hạo nhếch mép: “Tay cô có đau không?”
“Anh im đi!”
“...”
“Nếu mọi người cảm thấy Giang Ngạo Tuyết không xứng với vị trí trưởng bộ phận sales, thì có thể đề xuất những ứng viên mới để cạnh tranh công bằng! Không cần phải làm mấy trò mánh khóe này! Công ty cần là những người có khả năng làm được việc, chứ không phải mấy tên vô dụng đến lục đục nội bộ!”
Bạch Phi Nhi nói đơn giản rõ ràng.

Cô lười chẳng thèm đấu võ mồm với những người này, không có nghĩa là cô không biết những người này đang ầm ĩ về cái gì.

Giang Ngạo Tuyết cũng tức xì khói, cô ấy nào đã vì làm việc không thành mà bị người ta chống đối công khai như vậy bao giờ, bèn đứng phắt lên nói: “Nếu đã nói rõ ràng ra thế rồi, tôi sẽ đảm bảo hoàn thành công việc, nếu không thể làm được, tôi sẽ tự từ chức!”
“?”, Bạch Phi Nhi cạn lời, cô bé này hăng máu quá, từ chức là sao chứ? Cô chỉ nói là cạnh tranh công bằng chứ có đòi đảm bảo gì đâu!
Nhưng lời đã nói ra rồi...!Nếu đến lúc đó có nhỡ bị làm sao thì tâm phúc đầu tiên của cô cứ thế là xong đời rồi!
Bạch Tường Vũ cười thầm, nở nụ cười đắc thắc, cãi nhau hay không cũng không quan trọng, có chỉ giỏi nói mồm cũng không quan trọng, đạt được mục đích là quan trọng nhất.

Rõ ràng, mục đích này đã đạt được.
Tề đại sư sắp đi nước ngoài, vụ này của Giang Ngạo Tuyết chắc chắn sẽ không hoàn thành được!
Nhưng anh ta lại nhìn Trần Hạo, lòng có chút không cam tâm, tên này chẳng hề hấn quái gì sao?
Trần Hạo đã khó chịu từ lâu, thấy Bạch Tường Vũ nhìn sang, nói chẳng nể nang gì: “Nhìn tôi làm gì? Ông đây không muốn luân chuyển từ lâu rồi, phải tiếp xúc với mấy tên rác rưởi các người, ông đây bí bách hết cả lòng mề! Hay anh tự đi nói với lão già đầu bạc ấy đi, tha cho tôi, thành toàn cho anh?”
“...”, Bạch Tường Vũ đảo mắt.

Đi tìm ông nói chuyện? Anh ta nào có cái gan ấy!
Giang Ngạo Tuyết mím môi, cô ấy thật sự rất muốn nói tên Trần Hạo này là một kẻ nhu nhược, chẳng lẽ không nói được một câu giống như cô ấy, để Bạch Phi Nhi có đường lui hay sao?
Bạch Phi Nhi buồn bực trong lòng, nhìn từ góc độ nào đó, thì Trần Hạo thực sự không bằng Giang Ngạo Tuyết! Chí ít thì Giang Ngạo Tuyết còn có ý chí!
Đúng lúc này, người khác còn chưa kịp lên tiếng, thư ký tổng giám đốc đã vội vàng chạy từ ngoài vào.
Bạch Tường Vũ hằn học nói: “Có ra thể thống gì nữa không? Chủ tịch, không quản được ông chồng phế vật của mình cũng thôi đi! Sao mà đến cả một thư ký cũng không quản được thế? Đây là hội nghị cấp bộ phận đấy...”
Bạch Phi Nhi bơ thẳng sự khiêu khích của Bạch Tường Vũ: “Nói đi, có chuyện gì?”
“Ông chủ của Đá quý Thượng Nguyên và đại sư ngọc thạch cấp cao nhất của họ, ông Mạnh xin được gặp ạ! Tôi đã sắp xếp cho họ đợi trong phòng tiếp khách!”, thư ký vội vàng nói.
Nghe tin này, lông mày của Bạch Phi Nhi từ từ giãn ra.
Thượng Nguyên này cũng tính là một cửa hàng đá quý lớn ở Hải Dương, họ chủ động tìm đến cửa xin gặp, có thể thấy công việc của Giang Ngạo Tuyết vẫn có hiệu quả.
Bạch
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.