Lưu Gia Ấn choáng váng, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy!
Mấy ông chủ của thương hiệu đá quý này bị ngốc hay sao vậy? Tại sao tất cả bọn họ đều đến chúc mừng Diệc Hiên, một thương hiệu mới toanh? Có bệnh à? Lưu Gia Ấn thật sự muốn tìm ai đó đánh cho hả giận.
Tuy nhiên, cho dù có người tới chúc mừng, thì chỉ cần không có đại sư ngọc thạch ra sân hỗ trợ, kế hoạch của Lưu Gia Ấn vẫn có cơ sở để tiếp tục.
Trong khi Bạch Phi Nhi và Giang Ngạo Tuyết đang bận chào đón một nhóm ông chủ của các thương hiệu đá quý và các đại sư ngọc thạch hàng đầu của họ, thì nhân viên chịu trách nhiệm liên hệ với Trương đại sư đã vội vã chạy đến.
"Chủ tịch, trưởng bộ phận Giang, truyền thông đã tới rồi, chúng ta sẽ cắt băng khánh thành trong vài phút nữa, nhưng bây giờ Trương đại sư vẫn không nghe điện thoại!"
Bạch Phi Nhi khi nghe tin này thì nhận ra có sự khác lạ, liền nói: "Anh nhanh chóng liên lạc lại đi.
Không được thì cứ cử người ra ngoài tìm ông ấy.
Dù thế nào thì cũng phải đưa bằng được ông ấy đến đây.
Dù cho không đến kịp lúc cắt băng khánh thành cũng phải để ông ấy xuất hiện trước giới truyền thông!"
"Vâng! Chủ tịch!", nói xong, cấp dưới quay đầu gọi thêm vài người, rồi liền vội vàng rời đi.
Tuy giờ phút này Diệc Hiên không bị mất mặt vì đã có nhiều khách quý đến hỗ trợ khai trương, nhưng nếu như không có đại sư ngọc thạch, thì chắc chắn họ sẽ bị người khác nghi ngờ về đẳng cấp.
Đối với thương hiệu trang sức đá quý, thì trình độ của đại sư ngọc thạch sẽ thể hiện địa vị của công ty!
Người của giới truyền thông đã tới rồi, sau khi tin tức phỏng vấn và ảnh được tung ra, tin tức sẽ sớm nằm trong tầm mắt của mọi người!
Vì vậy, dù thế nào thì Trương Thanh Tuyền cũng phải xuất hiện.
Khi Bạch Phi Nhi còn đang rất lo nghĩ về điều này, thì các phóng viên đã chạy tới, biến Bạch Phi Nhi thành tâm điểm chú ý.
Nhìn thấy các phóng viên đi tới, Lưu Gia Ấn nhếch miệng cười, rất nhiều phóng viên trong số này là do hắn ta đã tốn không ít tiền kéo về, chuẩn bị cho Bạch Phi Nhi.
Hắn ta sẽ không bao giờ để lễ khai trương này diễn ra suôn sẻ.
Giang Ngạo Tuyết sẽ trở thành một trợ thủ đắc lực cho Bạch Phi Nhi nếu như cô ấy có thể vững vàng ngồi vào vị trí trưởng bộ phận sales.
"Chủ tịch Bạch, tôi nghe nói Diệc Hiên được định hướng đến phân khúc từ trung cấp đến cao cấp.
Chủ tịch có thể cho chúng tôi biết đại sư ngọc thạch nổi tiếng nào sẽ đến hỗ trợ Diệc Hiên hay không?"
"Đúng đó, chủ tịch Bạch, Bạch thị không thiếu tiền, nhất định đại sư ngọc thạch mời tới phải là người siêu cấp nổi tiếng!"
Bạch Phi Nhi nói: "Bạch thị lần này đã mời được Trương Thanh Tuyền đại sư tới làm đại sư ngọc thạch chủ trì cho Diệc Hiên!"
Phóng viên bị Lưu Gia Ấn mua chuộc trong đám người cười hỏi: "Chủ tịch Bạch, với thực lực của Bạch thị hiện nay, không phải nên mời Tề đại sư ngồi vào vị trí đó mới tốt hơn sao? Mặc dù Trương Thanh Tuyền cũng là người có tiếng trong ngành, nhưng ông ấy vẫn còn kém xa Tề đại sư có đúng không? Tôi nghĩ lựa chọn này nó không phù hợp lắm với định hướng phân khúc từ tầm trung đến cao cấp của Diệc Hiên!"
Khi mọi người nghe thấy câu này, ánh mắt của họ đều tập trung vào khuôn mặt của Bạch Phi Nhi.
"Đề nghị của anh cũng rất tốt.
Bởi vì Tề đại sư chuẩn bị ra nước ngoài, nên rất tiếc lần này không thể cùng Diệc Hiên hợp lực, nhưng Diệc Hiên sẽ không bỏ cuộc! Khi Tề đại sư trở về Hoa Hạ, chúng tôi sẽ tiếp tục liên lạc, và cuối cùng thì Tề đại sư chắc chắn sẽ hợp tác với Diệc Hiên!”, Bạch Phi Nhi bình tĩnh đáp lại.
Nhắc đến Tề Mặc Bác, Bạch Phi Nhi liền cảm thấy khó chịu một lúc, nhưng đó là phản xạ tự nhiên khi mà mọi người đều mong muốn mọi thứ cô làm sẽ thất bại.
Cuộc chiến mà cô theo đuổi, đó hoàn toàn không phải là nói suông, và cô sẽ tiếp tục chiến đấu vì nó!
Giang Ngạo Tuyết nhìn thấy sự kiên định trong mắt Bạch Phi Nhi, và sự tự tin trở lại trên khuôn mặt cô ấy, đối mặt với khó khăn, đây chính là điều khiến cô ấy ngưỡng mộ Bạch Phi Nhi!
Phóng viên khẽ mỉm cười nói: "Chủ tịch Bạch! Chỉ còn vài phút nữa là đến giờ tốt để tiến hành lễ cắt băng khai trương.
Trương đại sư vẫn chưa đến, có phải là vì ông ấy không muốn đến nữa không?"
Các phóng viên khác liền té nước theo mưa: "Một dịp quan trọng như vậy mà lại chỉ có thể chuẩn bị một đại sư ngọc thạch tạm thời.
Có nghĩa là Bạch thị vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ cho dự án Diệc Hiên sao?"
Bạch Phi Nhi nói: "Đương nhiên không phải, Bạch thị sẽ không bao giờ làm việc mà mình chưa chắc chắn! Trương đại sư nhất định sẽ tới!"
Những câu hỏi mà phóng viên đã chuẩn bị từ trước, nhưng với sự bình tĩnh đối đáp của Bạch Phi Nhi, thì họ đã không thể tiếp tục hỏi gì được trong một lúc.
Lưu Gia Ấn hoàn toàn không nghĩ tới việc Bạch Phi Nhi lại hoàn toàn không hoảng loạn một chút nào, ngược lại còn tỏ ra quang minh lỗi lạc đối đáp với những ký giả đang cay nghiệt một cách vô lý kia.
Hắn ta không muốn thừa nhận cũng không được, bàn về năng lực, rất ít có người phụ nữ nào được như Bạch Phi Nhi.
Nếu như không phải là trong công ty bọn họ có quá nhiều những người có dây mơ rễ má lâu năm, thì có lẽ Bạch Phi Nhi đã sớm tự mình làm nên chuyện.
Nhưng ông Bạch đã nói, vị trí chủ tịch này quyết định việc sau này có thể hoàn toàn nắm trong tay tập đoàn Bạch thị! Trước mặt lợi ích, làm sao có thể thoái lui?
Hai anh em họ Bạch đứng trong góc nhìn thấy Bạch Phi Nhi ở trong tình huống như vậy không những không hoảng sợ mà còn tỏa sáng rực rỡ, thì thầm chửi rủa, lát nữa đại sư ngọc thạch không tới thì để xem cô giải thích thế nào!
Phóng viên chuyển chủ đề, hỏi: "Chủ tịch Bạch! Tôi thấy rằng hình như chuyên gia ngọc thạch vẫn chưa đến! Điều này có nghĩa là Diệc Hiên không được người trong ngành công nhận phải không?"
“Tôi sẽ trả lời câu hỏi của anh!”, đúng lúc này, một giọng nói vang lên ngoài phạm vi của đám truyền thông đang đưa tin: “Tình hình hoàn toàn trái ngược với những gì mà anh vừa nói, chúng tôi rất công nhận Bạch thị và Diệc Hiên!"
Một ông cụ bước đi vững vàng, dẫn đầu một nhóm người tới bên Bạch Phi Nhi.
Khi có người lên tiếng, các phóng viên chủ động nhường chỗ.
Anh chàng phóng viên đang cố gây rắc rối đã nhận ra ông cụ: "Ông là...!ông Cổ của Thái Cổ!"
Các phóng viên đều bị sốc!
Khi các phóng viên khác nghe thấy lời nói đó, họ lập tức chĩa ống kính về phía vị khách.
Cổ Thiên Mãnh mỉm cười và đi tới bên Bạch Phi Nhi: "Chủ tịch Bạch, tôi ở đây để chúc mừng Diệc Hiên khai trương!"
Bạch Phi Nhi kinh ngạc đưa tay ra, bắt tay Cổ Thiên Mãnh thật chặt.
Chính là ông Cổ, đại gia nổi tiếng trong ngành đó sao? Cổ Thiên Mãnh cũng là một bậc thầy có tiếng, Bạch thị không có liên quan gì đến ông Cổ, vì sao Cổ Thiên Mãnh lại đến đây để chúc mừng?
Tâm trí Bạch Phi Nhi cảm thấy khó hiểu, nhưng cô vẫn phản ứng lại rất nhanh chóng, sau đó Cổ Thiên Mãnh đột nhiên lấy ra một món quà.
"Chủ tịch Bạch, đây là Phúc Lành Trời Đất, bức tranh cổ mà tôi đã cất giữ nhiều năm.
Hôm nay Diệc Hiên khai trương, bức tranh này nằm ở đây thật vô cùng phù hợp! Tôi hy vọng chủ tịch Bạch sẽ thích nó!"
Bạch Phi Nhi hoài nghi nhận món quà, vẫn không thể nào tin được.
Cổ Thiên Mãnh mỉm cười đứng bên cạnh Bạch Phi Nhi: "Nào, xin mời các phóng viên, hãy chụp ảnh tôi với chủ tịch Bạch!"
Lưu Gia Ấn đứng bên cạnh ở lúc này đã hoàn toàn thừ người ra, hắn ta thầm nghĩ, tại sao Cổ Thiên Mãnh lại tới đây? Tại sao lại thế này?
Cổ Thiên Mãnh không chỉ là một bậc thầy về đồ cổ mà còn là ông lớn trong ngành, các cửa hàng Flagship của Thái Cổ kinh doanh đủ loại, bao gồm đồ cổ, ngọc thạch, thư pháp và hội họa...!
Ông Cổ cần gì phải đến chúc mừng khai trương một thương hiệu nhỏ trực thuộc Bạch thị?
Trong khi Lưu Gia Ấn còn đang chấn động vì không thể hiểu được, thì một ông cụ khác đã đứng lên giữa nhóm các ông cụ đi phía sau Cổ Thiên Mãnh.
"Kẻ si mê ngọc thạch Tề Mặc Bác hôm nay tới chúc mừng, quà mang theo là một bức điêu khắc chữ Phúc bằng ngọc, hi vọng chủ tịch Bạch sẽ thích nó!"
Người thứ hai bước lên là Tề Mặc Bác, người này lấy ra một hộp quà, bên trong là bức điêu khắc chữ Phúc!
Lúc này, những người xung quanh ồ lên, hết người này đến người khác cảm thán, không thể tin được!
Tề Mặc Bác, một người vô cùng si mê ngọc thạch, một bậc thầy ngọc thạch nổi tiếng toàn quốc, vậy mà ông ấy cũng đến đây hỗ trợ Diệc Hiên?
Các phóng viên tới có vinh hạnh được nhìn thấy cảnh tượng này lại càng hăng máu!
Đèn flash máy ảnh lóa lên ở khắp mọi nơi!
Lưu Gia Ấn như phát điên, ánh mắt liếc sang Giang Ngạo Tuyết cũng đang đứng bên kia ngây ngốc, tự hỏi không lẽ mình đã thật sự mời được ông ấy đến?
Các phóng viên lao tới hỏi nhiều câu hỏi khác nhau, Tề Mặc Bác và Cổ Thiên Mãnh cùng nhau trả lời.
Bạch Phi Nhi lúc này lại làm nền cho hai người đó.
Sau khi trả lời một số câu hỏi, Tề Mặc Bác nói: "Có chuyện gì tôi tiếp tục trả lời sau khi cắt băng.
Tôi hứa sẽ trả lời từng người một.
Tất nhiên, tôi phải giới thiệu những người khác!"
"Đây là Đồng Tiên Khương Chấn Viễn, đây là Trương Tác Vân, bậc thầy về thư pháp và hội họa, và đây là Lâm Vạn Sâm, phó chủ tịch Hiệp hội gốm sứ..."
Phóng viên sau khi nghe giới thiệu thì lập tức bùng nổ, kích động không thôi, chẳng phải chính là mời tất cả các bậc thầy từ đủ mọi lĩnh vực, ở khắp nơi trên cả nước, quy tụ hết về đây hay sao?
Bạch thị chẳng lẽ tính đưa Diệc Hiên trở thành một đế chế tầm cỡ quốc gia trong ngành này hay sao? Mạng lưới quan hệ rộng khắp thế này, hỏi ai có thể so sánh được?
Một số phương tiện truyền thông vốn không định đến tham gia, sau khi nhận được tin tức, đều đã lục tục xuất hiện.
Cửa Diệc Hiên mới mười phút trước còn vô cùng vắng vẻ, thì bây giờ đã chật kín khách quý, quang cảnh vô cùng náo nhiệt!
Đám đông nghe nói rằng Diệc Hiên nhận được sự ủng hộ của nhiều bậc thầy trong lĩnh vực đồ cổ, ngọc thạch và trang sức thì cũng vô cùng phấn khích.
Với mức giảm giá 30%, cửa hàng đã chật kín người!
Giờ tốt để khai trương đã bị bỏ lỡ.
Việc cắt băng khánh thành lúc 8 giờ đã bị trì hoãn đến 9 giờ.
Sau khi Bạch Phi Nhi sắp xếp mọi việc tạm ổn định, cô đến gần nói với Giang Ngạo Tuyết: "Ngạo Tuyết, cô thực sự đã mời được Tề đại sư đến đây, hơn nữa ông ấy còn mang theo nhiều đại sư khác đến như vậy! Xong việc tôi nhất định sẽ thưởng cho cô!"
Từ lúc những khách quý kia tới cho đến bây giờ, Giang Ngạo Tuyết vẫn chưa thể thoát khỏi cơn mộng mị.
Lưu Gia Ấn cũng trầm ngâm bước tới, rồi cười nói: "Vẫn là Phi Nhi có mắt nhìn người tốt.
Không ngờ trưởng bộ phận Giang lại có năng lực đến như vậy! Tương lai Bạch thị nhất định sẽ trọng dụng cô!"
Bạch Phi Nhi liếc nhìn Lưu Gia Ấn: "Trưởng bộ phận Giang là một nhân tài mà Bạch thị còn thiếu.
Nếu phó tổng Lưu đã có chung quan điểm với tôi, thì tôi hy vọng tôi có thể nhận được sự ủng hộ của phó tổng Lưu khi đề bạt trưởng bộ phận Giang!"
Trong lòng Lưu Gia Ấn rất phiền muộn, đến lúc này, kế hoạch của hắn ta đã hoàn toàn phá sản.
Nhưng ngoài mặt, Lưu Gia Ấn vẫn giả bộ bình tĩnh: "Đương nhiên! Đương nhiên..."
“Vậy tôi xin cảm ơn phó tổng Lưu trước!”, Bạch Phi Nhi mỉm cười nói..