Đỗ Tiểu Mạn cuộn mình trong chăn để tìm tới cơn buồn ngủ, nhưng đau đớn ở bụng cứ quặn từng cơn mặc cho cô thôi miên cũng không có tác dụng gì.
“… Uống nước.”
Uống nước đâu đỏ? Mơ hồ nghe trong phòng có tiếng đàn ông, Đỗ Tiểu Mạn lại rụt vào chăn một lần nữa, chỉ còn thiếu cuộn cả người thành một đoàn thôi.
Đột nhiên chăn mền bị xốc lên, Đỗ Tiểu Mạn cố sức mở mắt nhìn Mạnh Cảnh Vấn, “Liên tục không mở quán hai ngày rồi…” Đều là do hộp nước đá bào gây họa cả, mặc dù lúc trước cô cũng bị đau nhưng chưa bao giờ đau như lúc này. Xưa nay về phương diện ẩm thực cô rất chú ý.
“Hừ, giảm của cô bao nhiêu tiền được chứ?” Ông chủ lớn rất khinh thường chút tiền lẻ này.
“Xí! Tiền hai ngày buôn bán lận đấy!” Đỗ Tiểu Mạn đau lòng đến không chịu nổi, còn phải cung phụng cho tên tham ăn kia một ngày n cơm, tổn hại to lớn quá mà, đúng không?
Mạnh Cảnh Vấn tiếp tục hừ lạnh, “Giúp cô kiếm số tiền mua bán hai ngày là được chứ gì.”
Nghe vậy, ánh mắt của cô đột nhiên sáng ngời, ông chủ lớn nói muốn giúp đỡ kìa! Anh đảo mắt qua, thấy bộ dáng vui mừng của cô, chịu hết nổi phải đả một kích: “Đừng ảo tưởng nhiều, cùng lắm chỉ giúp cô kết sổ mà thôi.”
“Chỉ như vậy? Tôi còn tưởng anh cho chiến lược đánh đâu thắng đó gì chứ.”
Cách để cái quán nhỏ này của cô phát triển không ngừng thì anh có rất nhiều, nhưng anh không muốn nói. Mạnh Cảnh Vấn bĩu môi, anh không làm chuyện xấu để cái quán nhỏ này đóng cửa là hay rồi, thật là gần đây anh bị cô nàng này nuôi tốt quá, làm anh dễ nói chuyện quá đi mất. Anh rất muốn đưa cô nàng này về cả đời nấu ăn cho anh… Anh liếc mắt, nặng nề thở dài, giọng điệu ác liệt, “Mau ngủ! Nhắm mắt! Ngày mai mà ngã trên giường còn bảo tôi giúp cô khắc phục hậu quả, cô tự xử lấy.”
Ngày hôm sau, cuối cùng Đỗ Tiểu Mạn cũng đã thoát khỏi quẫn cảnh mềm thân để đứng lên được rồi, vô cùng vội vàng chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Đầu tiên cô chọn chọn lựa lựa trong đống nguyên liệu chuẩn bị từ hai ngày trước, lòng tràn đầy mong đợi nhưng đợi mãi đến giữa trưa buôn bán cũng không khá khẩm gì.
“Mạnh Cảnh Vấn, không phải anh nói sẽ giúp tôi lấy lại lợi nhuận sao?” Buôn bán thảm đạm cộng với chi phí phát sinh khiến tim cô lên lên xuống xuống mãi.
Mạnh Cảnh Vấn vừa cầm chén đĩa không vừa ăn xong xuống lầu, dự định ăn thêm một món điểm tâm ngọt nữa lại bị Đỗ Tiểu Mạn giữ chặt. Anh ló đầu nhìn ra ngoài, quả nhiên, cơ bản bình thường người hận không thể có thêm ba đầu sáu tay sao hôm nay lại có thời gian đứng giữ anh lại? Anh chịu không nổi cười nhẹ một cái, nói thật, trong lòng anh đã muốn vì tình hình này mà vỗ tay ăn mừng rồi, nhưng anh dám thề nếu anh làm thật thì cô đầu bếp nhỏ này sẽ hoàn toàn trở mặt với anh mất… không chịu nấu cơm cho anh nữa. Cái đó tuyệt đối không được!
Trong đầu anh suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng chịu thua dưới ánh mắt mờ nước của cô. Một lát sau đó, anh cầm laptop, chiếm vị trí ngoài cùng của sopha.
Khang Nghiên Đình đang ở quầy bar giúp order món thấy vậy trong mắt tràn đầy cảm xúc buôn dưa lê, cô lấy cớ đi vào nhà vệ sinh để chạy đến bên cạnh Đỗ Tiểu Mạn: “Sao đột nhiên anh ta lại chạy xuống đây vậy?”
“Anh ta đã hứa sẽ giúp mình lấy lại doanh thu buôn bán của hai ngày trước rồi.”
“Ha ha, ai u! Đây gọi là hi sinh nhan sắc đó đúng không?”
“Chiêu này mà hữu dụng à?” Coi đây là tiểu thuyết sao? Đỗ Tiểu Mạn tỏ vẻ từ chối cho ý kiến, “Đúng rồi, cậu định bao giờ thì về? Chồng cậu an tâm để cậu ở đây với mình à?”
“Đừng nhắc tới anh ta nữa.” Khang Nghiên Đình khoát khoát tay, “Cậu yên tâm, mình dùng hết ngày nghỉ phép của năm nay rồi, qua đây làm không công cho cậu vài ngày không được sao?”
Đỗ Tiểu Mạn co co cổ lại, “Được, sao lại không được chứ.” Cô chỉ sợ ông xã Khang Nghiên Đình không đợi nỗi đến khi cậu ấy tự mò về nhà, đến lúc đó khí thế đằng đằng đến chỗ của Đỗ Tiểu Mạn này mà thôi, hậu quả có vẻ khôn lường.
Ước chừng mộtphút đồng hồ sau, Đỗ Tiểu Mạn bắt đầu bận rộn loay hoay, đương nhiên sống chết cô cũng không chịu thừa nhận đây là tác dụng của vị nào đó đang ngồi bên ngoài. Hiệu ứng trai đẹp đến đâu cũng có người cổ vũ!
Cô vui tươi hớn hở bận rộn mãi trong bếp cho đến hơn một giờ chiều, Mạnh Cảnh Vấn hoàn thành nhiệm vụ đi lên lầu thay đồ ở nhà rồi lại mò xuống bếp, anh gõ gõ cửa, ý muốn người đang nhìn chằm chằm vào lò nướng kia chú ý.
“Hả?”
Bất mãn vì một ánh mắt đối phương cũng không cho mình, Mạnh Cảnh Vấn cất bước vào phòng bếp, nhìn thấy trên mặt bàn đầy ô mai tươi thì từ bỏ suy nghĩ của mình, anh vốn hợp với ăn hơn mà.
Đỗ Tiểu Mạn nhanh tay lẹ mắt vội ôm chậu lớn kia, liệu mạng giữ trong ngực, trừng mắt hung hăng nhìn người nào đó vừa lập được công lập tức bị tước bỏ công lao.
Bộ dáng bảo vệ như bảo vệ con của cô lọt vào mắt Mạnh Cảnh Vấn, anh cũng nhịn không được bước lên một bước, đưa tay dùng sức vuốt vuốt đầu cô, khà khà, chẳng lẽ cô lại không biết, cô là bảo bối trong lòng anh, sao anh nỡ cướp đồ ăn trong lòng cô chứ? Mạnh Cảnh Vấn hé mắt, vừa muốn trêu chọc cô thì cửa phòng bếp nặng nề mở ra.
Đỗ Tiểu Mạn vô thức thẳng lưng lên định che cho cô bạn, ngay sau đó quả nhiên thấy chồng cô ấy xuất hiện tại cửa phòng bếp. Lúc đó mạch suy nghĩ của cô vẫn còn đang phiêu diêu trong nghi hoặc “Lại bị cô nói đúng, chẳng lẽ cô đúng là quạ đen à?”…
“Đình Đình đã làm phiền cô, tôi mang cô ấy về.” Chồng Khang Nghiên Đình, Lưu Chương áy náy nói chuyện, nhân tiện nhìn người như đứng tùy ý bên cạnh, nhưng thực ra Mạnh Cảnh Vấn bảo vệ Đỗ Tiểu Mạn trong phạm vi cho phép gật nhẹ đầu.
lưng Đỗ Tiểu Mạn bị Khang Nghiên Đình dùng sức nhéo nhéo, ý là ‘chị em tốt ơi mau giúp mình nói một chút đi!’ Cô đành ho nhẹ một tiếng, giọng nói không hề có chút lực uy hiếp nào, “Anh có ức hiếp Đình Đình!”
“Ha ha.” Tiếng cười này không thể nghi ngờ là do tên tham ăn đứng kế bên vọng lại. Mạnh Cảnh Vấn cúi đầu đối diện với đôi mắt đằng đằng nộ khí của cô, anh nhún vai, khẽ nói: “Lúc em nói lời này, có thể đè giọng nói xuống thấp một chút, học sinh cấp ba còn có khí thế hơn em.”
Không đợi Đỗ Tiểu Mạn phản kích, ông chồng đối diện đã đáp lại: “Không có.” Lưu Chương bất lực, anh ta làm sao dám chứ, “Tôi thề đấy, hơn nữa nếu tôi ức hiếp cô nhóc này thật thì nhóc này đã sớm đòi ly hôn rồi.”
Nghĩ lại thấy cũng có lý, hơn nữa biểu hiện của Lưu Chương xưa giờ rất tốt. Bàn tay nhỏ của Đỗ Tiểu Mạn vỗ vỗ vài cái rồi tránh sang một bên, suýt nữa đúng trúng Mạnh Cảnh Vấn, người đang xem cuộc vui ở phía sau, được anh giữ vai mới đứng vững.
Vì vậy, Khang Nghiên Đình không có chỗ trốn lập tức bị bắt.
Đỗ Tiểu Mạn nhiều chuyện chạy hai bước tới cửa để xem kịch vui, thấy cô bạn thân nhìn mình, còn đặc biệt quơ quơ hai móng vuốt.
“Bà chủ.”
Kinh ngạc quay đầu lại, thằng nhãi này bình thường không có chuyện gì chắc chắn sẽ không gọi cô, rồi nhìn theo tay chỉ của anh đến lò nướng, lập tức giật mình nhảy dựng lên! Câu cổ ngữ ‘Cực nhạc sinh bi’ sao lại được áp dụng nhanh như vậy! Bánh ngọt đã bị cháy tầng dưới cùng mất rồi, cô đau lòng cực kì, thật lãng phí nguyên liệu, tháng này có lẽ là lỗ vốn mất rồi nhỉ?
Mạnh Cảnh Vấn nén cười, khẽ ho một tiếng định lên lầu xử lý công việc. Mà Đỗ Tiểu Mạn thì chuẩn bị nướng bánh ngọt lại một lần nữa, đợi cô đấm đấm lưng đi ra phòng khác, đột nhiên có tiếng lanh lảnh quen thuộc: “… Hả? Đỗ Tiểu Mạn?!”
Toàn thân cô run lên, nhìn qua nhìn lại thấy mình không thể trốn ở đâu được. Vừa nãy nhìn bạn thân hơi hả hê, lúc này thì tới lượt mình rồi. Đỗ Tiểu Mạn gấp đến độ chỉ còn kém xoay người lại thôi.
“Ơ! Thì ra chị vẫn luôn ở thành phố A à, khó trách cả nhà không liên lạc được với chị.” Người nói là một cô nàng tóc xoăn từng lọn, chính là em họ Trương Lộ đã đụng phải hôm đi siêu thị.
“À, em đến thành phố A học đại học à?”
“Đúng vậy, đàn chị bảo tiệm này bán bánh ngọt ngon lắm, nên bọn em đến.”
Đỗ Tiểu Mạn gật đầu, nhìn về phía sau của cô em họ, “Nếu đã là bạn học của em vậy thì hôm nay để chị mời khách vậy, hai người tự nhiên nhé, chị còn có việc phía sau.”
“Ha ha, được, thanks!” Trương Lộ nhìn lên phía trên rất vui vẻ, “Chờ chị hết bận chúng ta lại nói tiếp.”
“… À được.” Trong lòng Đỗ Tiểu Mạn rơi lệ, một chút cô cũng không muốn nói chuyện! Lúc này bị bắt rồi, không biết bao giờ cô mới trốn tiếp được.
Hai ba giờ chiều, buôn bán vơi đi, cô bảo Trương Lộ lên lầu nói chuyện. Không hiểu tại sao Trương Lộ còn ngồi đây là cô còn bất an, làm việc gì cũng không ổn, vẫn là nên nói chuyện sớm một chút, cái đó gọi là duỗi đầu cũng một đao, co đầu cũng một đao.
“Để chị lên dọn phòng một chút, chờ chị năm phút.” Đỗ Tiểu Mạn nói xong cũng không đợi Trương Lộ phản ứng hay trả lời, lập tức chạy như bay lên lầu ba.
Mạnh Cảnh Vấn từ khi cười nhạo cô nướng bánh cháy thì vẫn chưa từng xuống.
“Mạnh Cảnh Vấn.” Đỗ Tiểu Mạn gọi một tiếng, “Tôi vào nhé.”
“Hửm?” Mạnh Cảnh Vấn ngẩng đầu lên khỏi mớ bản vẽ nhìn cô, không vì bị cắt ngang mà không vui.
“Trương Lộ muốn nói chuyện với tôi, lát nữa anh nhớ cứu tôi với nhé.” Đỗ Tiểu Mạn nhìn đồng hồ, “Trong vòng nửa tiếng, nhớ tìm lý do xuống cứu tôi đấy nhé.”
Anh buồn cười nhìn bộ dáng căng thẳng của cô, “Tôi suy nghĩ đã.”
“Còn phải suy nghĩ? Mỗi lần gọi cơm anh muốn ăn cái gì chẳng phải tôi đều chìu anh sao? Giờ thấy chết mà không cứu sao chứ T^T?
“Sao, em họ em có thể ăn em được sao?”
Đỗ Tiểu Mạn tích cực gật đầu, “Không nói với anh nữa, tôi xuống đây, nhớ rõ lời tôi nhá.” Cũng như lúc tới, cô đi như một làn gió.
Mạnh Cảnh Vấn nhíu mày, nhìn có vẻ Đỗ Tiểu Mạn rất sợ bị nhà cậu cô ấy tìm được, không biết quyết định tiếp theo của cô ấy là gì? Nếu quyết định rời thành phố A, vậy thì chi bằng cô ấy tới thành phố R với anh đi? Anh rất không phúc hậu mà sờ sờ cằm, vị “Em họ” này tới thật đúng lúc, ngược lại đã giúp anh giải quyết mọt vấn đề.
“Vào đi, muốn uống gì?”
“Không cần đâu, lúc nãy đã ăn rất no rồi.” Trương Lộ tự sờ cái bụng tròn vo của mình, cô nhớ tới việc chính phải làm, “Chị họ à……..”
“Uhm.” Mặc dù bị cô ta gọi bằng cái giọng ngọt ngấy tới buồn nôn nhưng Đỗ Tiểu Mạn vẫn làm đủ công tác chuẩn bị ‘Xin rửa tai lắng nghe’.
Trương Lộ cười với cô, “Đúng lúc tháng trước em gặp được mẹ chị, sau đó bà nói dạo này chị kiếm được rất khá, đến mức tự mình mở cửa tiệm được rồi. Đàn chị cũng nói cửa tiệm của chị là buôn bán tốt nhất khu này rồi.”
“Gặp may thôi.” Bên ngoài nhìn như không tệ, nhưng thật ra cô kinh doanh vô cùng vất vả. Đỗ Tiểu Mạn cũng tủm tỉm cười, aiz, mặc dùng vất vả nhưng sao mặt của cô không thon lại chút nào vậy chứ, cứ tròn mãi như vậy khiến cô rất buồn lòng.
“Tuần sau được kì nghỉ nhỏ dài hạn, chị có muốn về thăm ông bà ngoại với em không?”
“Kì nghỉ dài hạn chị bận rồi, hơn nữa việc buôn bán là tranh thủ lúc người ta nghỉ ngơi mình phải bận hơn gấp nhiều lần.” Đỗ Tiểu Mạn thấy cô ta nói này nói nọ, không khỏi khẽ thở dài, “Cái kia, cậu mợ có khỏe không?”
Trương Lộ cười ha ha, “Rất tốt, mấy ngày hôm trước còn thắng một số tiền nhỏ.”
Đỗ Tiểu Mạn mở miệng mà nói không nên lời, nên nói đã nói từ sớm rồi, thế nhưng mấy thứ như cờ bạc cá độ thì không phải nói bỏ là bỏ được, cô chỉ nhẹ nhàng đáp, “Uhm.”
Trước khi cô đến thành phố A phát triển, đúng lần cậu mợ bị đòi nợ ghê gớm nhất, chủ nợ đã đến cửa đòi nợ rồi. Bà ngoại đau lòng cực kì, mặc dù chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng vẫn không nỡ bỏ đứa con út mặc người chặt tay chặt chân. Mẹ của cô thì sống chết không chịu tham ô tiền công ty để trả nợ, lúc ấy dưới ánh mắt đẫm lệ của bà ngoại chính cô phải bán căn hộ nhỏ của mình mới trả sạch khoản nợ. Nghĩ lại vẫn thấy đáng giá, hiện giờ cô có thể sống thoải mái ở thành phố A một thời gian, nhưng có phải quyết định bán căn hộ chỉ là chó táp phải ruồi không?
“À, chị họ à, em thấy ở đây người phụ chị rất ít, có cần trợ thủ không?” Cuối cùng Trương Lộ cũng nói mục đích của mình ra. Đỗ Tiểu Mạn nghe thấy, trong lòng lộp bộp một tiếng, muốn từ chối nhưng lại ngại mở miệng, liên tục nuốt nước miếng để che dấu bối rối của mình.
Ngay lúc Trương Lộ chuẩn bị tiến thêm một bước, đột nhiên cửa phòng lại bị mở ra, “Vợ à, em nói chuyện với cô ta xong chưa?” Giọng điệu Mạnh Cảnh Vấn bất mãn phàn nàn hệt như oán phu bị ghẻ lạnh vậy.