Tôi chạy ào xuống lầu, đi tới đầu hành lang rồi lại có hơi sợ sệt. Ngẫm lại hay là chạy tới nhà vệ sinh trước, vuốt lại mái tóc đã mấy ngày chưa chải, sẵn đó điều chỉnh lại hơi thở dồn dập của mình.
Cho dù vội vàng, tôi cũng không muốn để anh nhìn thấy chút tâm tư hèn mọn của mình.
Lúc đi tới trước mặt anh, tôi đã mang theo nụ cười đúng mực: "Cơ thể đã khỏe hơn rồi à? Tìm em có việc gì?"
Anh nhìn động tác thủ ngữ đúng chuẩn của tôi, gật gật đầu rồi đáp lại bằng thủ ngữ: "Khỏe rồi, hết giờ làm chưa?"
Tôi giả bộ nhìn đồng hồ đeo tay: "Vẫn chưa."
Anh cũng không gấp: "Vậy em làm việc tiếp đi, anh chờ em."
Trái tim của tôi như muốn nhảy xổ ra ngoài, dáng vẻ của anh, thật sự rất giống người đàn ông mẫu mực đợi vợ mình tan sở.
Tôi không định tỏ ra quá nôn nóng, nhưng nhìn thấy sắc mặt của anh vẫn còn xanh xao nhợt nhạt và vầng trán đã lấm tấm mồ hôi, tôi lại không đành lòng: "Cũng không có việc gì nữa, em có thể đi rồi."
Tôi đi thu dọn túi xách, thoải mái mở cửa xe ngồi vào, trong lòng lại hơi hồi hộp.
Việc anh ân cần chủ động tới tìm tôi như vậy thật sự khác thường, thời gian ngồi trên xe tôi luôn suy đoán xem anh tới đón tôi với mục đích gì, sau khi phủ định những ý nghĩ không thực tế, tôi đối mặt với một thực tế chính là ngày mai sẽ chính thức làm thủ tục.
Chẳng lẽ, anh định ban cho tôi lời chia tay dịu dàng cuối cùng sao?
Cũng đã nhiều ngày rồi nên tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý, tôi phải đè nén sự chán nản đang lan ra tận đáy lòng, khí khái đưa ra quyết định cho bản thân mình: binh đến tướng ngăn, dù sao ngày mai cũng nhất phách lưỡng tán (*), hôm nay anh cho tôi cái gì, tôi cũng sẽ tiếp nhận hết!
(*) Nhất phách lưỡng tán: nghĩa đen là một đập vỡ đôi, câu thành ngữ với nghĩa rằng để đạt được mục đích, hai bên cùng thiệt hại cũng không sao.
Úc An Thừa cũng không trao đổi với tôi nữa, thỉnh thoảng che miệng ho khan, cũng chỉ khoảng mười ngày, nhất định là thân thể của anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục.
Nhưng mà xe không chạy thẳng về biệt thự nhà họ Úc, ngược lại dừng ở trước cửa một tiểu viện, hoa và dây leo bám đầy trên tường vây, có một lối nhỏ đi vào bên trong vắng vẻ, đi sâu vào trong mới thấy một quán ăn, bên trong chỉ có hai ba bàn, nhưng không gian vô cùng tao nhã.
Thì ra là chính là "Tam" trong truyền thuyết, ở đây một ngày chỉ nhận phục vụ ba bàn thôi. Dĩ nhiên giá cả cũng vô cùng phù hợp với cái tên đặc biệt của nó, không có món ăn nào giá dưới ba chữ số, kể cả rau dưa mà ngoài chợ bán ba đồng một cân.
Xem ra Úc An Thừa ban cho tôi bữa tối chia tay theo tiêu chuẩn khá cao, nghe nói việc đặt bàn ở đây khá khó, trong lòng tôi cười nhạo những kẻ tiêu tiền như nước nhưng cũng không thể tránh khỏi tò mò.
Vậy thì không khách khí, tôi vung tay chọn vài món đắt tiền nhất trên thực đơn.
Mùi vị không ngon đến mức chấn động, nhưng mà trong mỗi món ăn ít nhiều cũng có một chút nguyên liệu hay mùi vị đặc sắc lạ miệng, có lẽ việc ăn uống hoàn toàn là một phạm trù mà.
Tôi không nhịn được mà suy nghĩ lung tung: nếu ngôi nhà trong tiểu viện của chúng tôi vẫn còn, tôi cũng sẽ sửa chữa nó thành một quán ăn riêng tư thế này, mỗi ngày chỉ bày ra hai bàn, gọi là "Nhị", giá món ăn thấp nhất là hai trăm năm mươi, giá tất cả món ăn đều cao hơn hai trăm năm mươi, nói không chừng cũng có thể đắt khách thu tiền ào ào.
Nghĩ tới nghĩ lui rồi tự bật cười.
"Thế nào?" Úc An Thừa ra dấu hỏi ý kiến của tôi về món ăn.
Tôi lấy ra máy tính cầm tay rồi báo cáo đúng sự thật: "Cũng được, nhưng mà mùi tiền hơi nặng một chút."
Anh sững sờ, suy nghĩ một chút rồi nở nụ cười, lúc này ánh mắt luôn sâu thẳm tĩnh mịch của anh lại trong trẻo dịu dàng, dường như còn phảng phất chút cưng chiều nữa.
Tình cảm như vậy làm sao mà tôi chịu nổi đây, vội vàng vùi đầu xuống ăn.
Nhưng anh vẫn tiếp tục hỏi: "Vậy vừa rồi em cười cái gì?"
Tôi đành phải viết những suy nghĩ vớ vẩn đó ra cho anh xem, dĩ nhiên đã lượt bỏ cái kế hoạch giá hai trăm năm mươi kia.
Không ngờ anh rất nghiêm túc suy nghĩ, gật gật đầu với tôi: "Ý tưởng này không tệ, có thể thử một lần."
Thái độ tán đồng và một mực nhượng bộ như vậy, càng làm cho tôi cảm thấy nản chí ngã lòng, anh đã cách tôi càng ngày càng xa.
Lúc tính tiền tôi không thấy anh trả tiền mặt hay quét thẻ, tôi đi theo sau anh thắc mắc: "Ở đây cũng có thể ký sổ à?"
Anh không thèm liếc tôi, đắc ý viết vào máy tính: "Anh giúp họ điều chế một vò rượu đặc biệt, ăn cơm miễn phí."
Thì ra là vậy! Tôi mang lòng ngưỡng mộ vô hạn mà theo anh vào xe.
"Còn muốn đi đâu không?" Anh sảng khoái hỏi tôi.
Tôi nghĩ nghĩ, dù sao đây cũng là đêm cuối cùng, có phải tôi cũng có thể làm liều hay không?
"Ba em, em muốn đi thăm ba."
"Ở đâu?" Anh rất nghi hoặc.
"Nghĩa trang Hương Sơn." Đời người có thể được mấy lần điên khùng, vả lại tôi rất muốn được trút hết ra.
Rõ ràng là anh giật mình, nhưng dáng vẻ cũng không quá bối rối: "Được, anh đi với em."
Trái lại tôi hơi chùn lại: "Trời đã tối rồi, anh không sợ sao?"
Anh cười cười: "Hai người ở chung một chỗ, có gì phải sợ?"
Trong lòng tôi dâng lên cảm giác ấm áp. Hai người, trong giọng nói của anh, dường như chúng tôi thật sự có thể hỗ trợ và bầu bạn với nhau.
Nhưng mà, từ ngày mai trở về sau, tôi chỉ còn lại một mình.
Một mình, ở trên đời này, cô độc, gắng sức, chẳng có mục đích sống.
Khí lạnh lại tràn vào lòng, tôi không để cho mình suy nghĩ nhiều, nói địa chỉ với tài xế, rồi cười cười quỷ dị với Úc An Thừa: "Nếu gặp phải sự kiện kỳ bí gì gì đó thì cũng đừng có trách em nha!"
Xe chạy qua mấy con hẻm nhỏ rồi ngừng lại, tôi có liều lĩnh cũng sẽ không dám dắt Úc An Thừa đến nghĩa trang vào buổi tối, chỉ bảo tài xế chạy đến ngôi nhà trước đây của gia đình tôi.
Đó là một tiểu viện liền kề ở cách xa thành phố, nhà cửa cũ kỹ, nhưng ngăn nắp sạch sẽ, sau khi ba tôi qua đời đã bị bà nội bán đi.
Nhưng mới vừa mở cửa xe, tôi lập tức chết lặng.
Mấy ngôi nhà đó đã bị phá dỡ tan tác, vùi lấp ngổn ngang giữa một đống xà bần rác rưởi, giống như tội phạm tử hình bị chém ngang người, trong đêm tối dữ tợn lộ ra thân hình đổ nát.
Mặc dù nơi đó đã sớm không thuộc về tôi, nhưng lúc trong lòng đặc biệt phiền muộn, tôi vẫn thường trở lại đây, bên ngoài cánh cửa sắt lá, dây trường xuân leo luẩn quẩn kéo dài tới ngoài tường, dường như tôi có thể thấy được tiểu viện trước đây, ba mẹ ngồi trên ghế mây tươi cười nhìn tôi khiêu vũ.
Nhưng ngay cả một chút an ủi cuối cùng này, cũng đã bị phá hủy tan rã rồi!
Tôi lập tức mất khống chế, nhào tới cánh cửa sắt màu nâu vẫn chưa sụp đổ dùng sức đập: "Mở cửa mở cửa, ba, mẹ, con đã trở về rồi, mở cửa đi!"
Bên trong không hề có tiếng đáp lại, ngay cả tiếng vọng lại cũng không có.
Tôi gạt đám gạch đá đổ nát bên chân ra, hung hăng đập vào nơi tối đen không người: "Là ai làm, ra đây! Mau ra đây, đây là nhà của tôi mà! Tại sao các người phá nó đi, tôi đã không có nhà để về vậy mà còn phá hủy đi chút tưởng niệm cuối cùng của tôi! Sau này tôi còn có thể đi đâu chứ, tôi không còn nơi để đi nữa rồi!"
Úc An Thừa khẩn trương kéo tôi từ phía sau, vội vàng hỏi tôi bằng thủ ngữ: "Làm sao rồi?"
Tôi vẫn còn choáng váng, cười gượng, đơn giản khoa tay múa chân một phen: "Nhà, không còn nữa rồi."
Úc An Thừa lập tức hiểu: "Đây là nhà của em trước kia à?"
Tôi thẩn thờ gật đầu.
Anh nhìn qua đống tàn dư gạch đá vỡ vụn, hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt tôi rất quả quyết làm thủ ngữ: "Em có nhà!"
Tôi không thể tự kiềm chế ra sức lắc đầu với anh: "Ngoại trừ chỗ này ra, chỗ nào cũng không phải là nhà của em!"
Hình ảnh tiểu viện bị tàn phá trong tầm mắt tôi mơ hồ đến lung lay sắp đổ, tôi sợ cứ tiếp tục nhìn thì bản thân mình cũng sẽ sụp đổ, vội vàng quay đầu đi, vô thức đi về phía con hẻm nhỏ bên kia vẫn còn có ánh đèn.
Bên kia vẫn còn một số nhà chưa bị đập bỏ, nhìn qua tường rào thấy bên trong lộ ra ánh sáng vàng vàng, nói không chừng còn có thể nhớ lại khoảng thời gian sống cùng với ba mẹ.
Tôi ở lại trong con hẻm thật lâu, mỗi một ánh đèn đều dấy lên một sự ấm áp chỉ thuộc về quá khứ, nhưng mà cũng giống như cô bé bán diêm kia vậy, khi ánh sáng tắt đi, còn lại, chính là bóng tối dài vô tận và sự giá rét.
Đi tới cuối con hẻm, không còn đường để đi, tôi dừng lại mới chú ý tới, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, sau lưng tôi là một bóng dáng bị đèn đường kéo dài.
Một phần chiếu trên mặt đất, một phần che khuất bóng của tôi, không gần không xa, từ đầu đến cuối, vẫn luôn duy trì đi theo như vậy.
Tôi quay đầu lại, đã có thể mỉm cười: "Hết đường rồi, trở về thôi."
Anh đi đến trước mặt tôi, xem kỹ sắc mặt của tôi, chần chờ một chút rồi làm thủ ngữ: "Như thế nào mới được xem là nhà?"
Tôi nhất thời sửng sốt, đột nhiên nghe tiếng chuông xe điện vang lên dồn dập phía sau anh, vội vàng kéo anh sát vào tường.
Xe chạy qua sát người chúng tôi, dừng lại trước cửa, trước mặt có một cô nhóc tóc bím khoảng bốn năm tuổi nhảy xuống xe, kêu lên với người phụ nữ đang xách túi đồ ăn ở phía sau: "Mẹ! Con muốn ăn thịt kho tàu, không cần ăn rau xanh!"
Người đàn ông xuống xe rồi bước tới nâng đứa bé lên trên vai, la lớn: "Về đến nhà rồi, ăn cơm ăn cơm thôi!"
Người phụ nữ xách túi đồ ăn vừa nghiêm túc giảng giải với cô nhóc về những nguy hại của việc không ăn rau xanh, vừa mở cửa.
Bọn họ cùng đi vào, đèn đuốc bên trong bật sáng, chiếu ra ngoài cửa sổ.
Tôi ngớ ra trong chốc lát, chỉ chỉ vào ngôi nhà nhỏ mái bằng xuống cấp đó: "Đây chính là nhà."
Úc An Thừa nhìn ngôi nhà nhỏ kia, dường như theo bản năng, kéo tay của tôi, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay rồi đến ngón tay, cho đến khi mở bàn tay tôi ra.
Sau đó, anh giơ tay ra, duỗi tay dựng thẳng lên, chỗ đầu ngón tay của anh, áp sát vào đầu ngón tay của tôi hợp thành một chỗ.
Tay của chúng tôi, vừa vặn dựng thành hình một mái nhà, trong ngôn ngữ của người câm điếc đó chính là "Nhà".
Tôi không dám nhìn tới, ánh sáng trong ngôi nhà kia, có phải cũng giống như ánh sáng rực rỡ lóe lên trong mắt anh hay không, chỉ cảm thấy nhiệt độ ở đầu ngón tay anh hơi lạnh, thế nhưng lúc này lại nóng lên, xuyên qua đầu ngón tay của tôi, thiêu đốt vào trong máu huyết của tôi, ở trong lòng tôi, tỏa ra một sợ hãi đau đớn nóng bỏng.
Tôi chỉ sợ bỏng đến quá sâu sẽ khó mà xóa đi, lúc tay anh còn chưa thu về, tôi đã hoảng hốt rút tay ra khỏi những ngón tay của anh.
"Trở về thôi, em hơi mệt." Tôi cố gắng bình tĩnh làm thủ ngữ.
"Được." Tay của anh rơi xuống, rồi lại để lên vai tôi giống như rất tự nhiên, ôm tôi quay đầu lại đi về phía trước.
Dưới ánh đèn đường, bóng dáng của chúng tôi từ từ biến hóa, khi thì dài, khi thì ngắn lại, nhưng vẫn luôn kề sát trong con hẻm dài chật hẹp, vẫn duy trì một tư thế thân mật kề cận bên nhau.
Lên xe tài xế trực tiếp nói với ta: "Phu nhân, trợ lý Đông bảo tôi đưa cậu An Thừa trở về bệnh viện trước, vẫn chưa tới ngày xuất viện, hôm nay là do cậu An Thừa xin phép ra ngoài."
Tôi cuống quít cả lên, lại lo lắng xem xét sắc mặt của Úc An Thừa.
Có lẽ anh đoán được ý tứ trong đoạn đối thoại của chúng tôi, cười cười làm thủ ngữ: "Anh rất khỏe, yên tâm."
Nhưng nhìn ra được anh vẫn có chút mệt mỏi, tôi không tiếp tục quấy rầy anh, chỉ lất một tấm đệm lót ở phía sau anh, để anh có thể thoải mái dựa vào nghỉ ngơi.
Từ nơi này đến bệnh viện rất gần, có lẽ, cho dù đường có xa bao nhiêu, thì vào lúc này, cũng chỉ là quá gần.
Anh không nói tạm biệt với tôi, chỉ ra dấu: "Đi ngủ sớm một chút."
Tôi gật đầu, đứng ngơ ngác ở bên cạnh xe, nhìn anh không nhanh không chậm đi vào cửa bệnh viện, đi qua dãy hành lang thủy tinh thật dài, bước lên bậc thang, rồi biến mất trong khu nội trú.
Nhiệt độ trên vai anh, dường như cũng giống như gió trong đêm lạnh, biến mất từng chút từng chút một.
Tôi dành hết cả buổi tối để thu dọn đồ đạc, thật ra thì không nhiều lắm, nhưng mà cứ luôn do dự, đồ của anh, có muốn mang đi hay không.
Nếu như đã định sẵn không thể nào giữ lại cái gì đó, anh sẽ lựa chọn hoàn toàn loại bỏ khỏi cuộc đời mình, để tránh lọt vào tầm mắt khiến bản thân mình đau buồn nhớ mãi không quên.
Nhưng mà tôi không làm được, nếu như không giữ lại một chút dấu vết ấm áp để lúc nào cũng có thể trở về nhìn lại, thì cuộc đời của tôi cũng chỉ còn lại một mảnh tro tàn lạnh lẽo.