Anh Có Quyền Giữ Im Lặng

Chương 43



Editor: Thoa Xù

Nhân viên cảnh sát đã dẫn bác sĩ xông đến, tôi được đưa lên băng ca.

Tạ Vũ Nam hôn đứa bé dỗ dành mấy câu, đặt đứa bé vào tay Nhạc Xuyên, lảo đảo đi tới bên cạnh tôi.

Lúc đến gần, bước chân của cô ấy hơi e dè theo bản năng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái bụng đã nhô lên rõ ràng của tôi, sợ hãi bắt lấy tay tôi.

"Cậu có ổn không?"

Tôi có hết sức nhếch khóe môi.

Đôi mắt cô ấy đột nhiên đỏ lên, nắm chặt tay tôi, gọi biệt danh khi còn học đại học của tôi: "Đồ nhỏ nhen, mình đã sinh con trai rồi, cậu sinh con gái đi."

Dường như bỗng nhiên lại trở lại thời gian đơn thuần thanh khiết đẹp đẽ, cây du già trước cửa sổ ký túc xá reo lên tiếng xào xạc không theo giai điệu, sông nước rì rào tỏa ra bọt khí nóng hổi, mùi hoành thánh thơm lừng, hòa vào hơi nóng của khí trời, khuôn mặt của chúng tôi đều mơ hồ vô tư mà vui vẻ.

"Mình cũng muốn như vậy." Tôi chân thành nói.

Cô ấy chần chờ một chút, lòng bàn tay hơi run rẩy: "Úc An Thừa. . . . . . Cậu thật sự yêu anh ta sao?"

Có lẽ cô ấy không biết vừa rồi tôi đã nghe được lời của Nhạc Xuyên, và cũng không chắc tôi có muốn nói thật không, ánh mắt cô ấy trở nên do dự và mờ mịt.

Trong lòng tôi giống như đột nhiên bị siết chặt, máu huyết như bị tắc nghẽn lại, tay chân đều rét run cứng ngắc.

Chỉ có phần bụng, một khối nho nhỏ không thể nào tách rời, dán thật chặt vào máu thịt của tôi.

Tôi đưa tay ôm lấy bụng, giống như muốn dùng tất cả mọi thứ để bảo vệ sự ấm áp đó.

Đó là tất cả từng ly từng tý của Úc An Thừa, từ từ kết tụ thành, tôi muốn bảo vệ sinh mạng ấm áp đó.

Tôi cũng không ngờ giọng nói của mình còn có thể rõ ràng bình tĩnh đến như vậy: "Vũ Nam, mình nghĩ thế này, một khi đã yêu một người, thì sẽ không hối hận."

Đứa bé nôn nóng muốn Tạ Vũ Nam cho bú, mẹ của cô ấy vội vã dẫn cô ấy đi, bác sĩ làm vài kiểm tra nhanh chóng cho tôi, hơn nữa đề nghị đưa đến bệnh viện tiến hành kiểm tra thêm.

Nhưng mà tôi không có sức, mệt mỏi giống như bị đất đá sụp đổ chôn đến ngực, nhưng mà cũng không quá khó chịu.

Đứa bé trong bụng bỗng nhúc nhích, không biết là chân nhỏ hay là quả đấm nhỏ, hơi sức lớn hơn trước rất nhiều.

Mượn chút hơi sức của đứa bé tôi đứng lên khỏi băng ca: "Tôi không sao, đưa tôi về nhà là được rồi."

Tôi ra ngoài lâu rồi, cũng không muốn để cho nhà họ Úc biết chuyện hôm nay.

Hình như bác sĩ còn đề nghị gì đó với tôi, có lẽ nhân viên cảnh sát đã sắp xếp xe cho tôi rồi, bên tai thỉnh thoảng vang lên tiếng rè rè của bộ đàm, những tiếng vang khác, dường như đều bị buộc vào trong mớ hỗn độn.

Tôi được một nữ cảnh sát đỡ xuống dưới lầu, có một chiếc xe đã mở cửa chờ sẵn, Nhạc Xuyên đứng bên cạnh xe với vẻ mặt tiều tụy khó che giấu.

Cuối cùng tâm trạng đã có chút dao động: "?"

Nhạc Xuyên tiến lên đón: "Vũ Nam nói, nhất định phải hộ tống em về đến nhà an toàn."

Trên đường đi anh ta cũng không nói gì, dường như lái xe hết sức chăm chú.

Xe chạy vào con đường mòn dẫn đến biệt thự nhà họ Úc, cây xanh hai đường cao vút, tán cây to lớn giao nhau trên không trung, bóng cây lay động che khuất ánh mặt trời, trông giống như một cái lưới dày đặc khổng lồ.

Mặt trời xuyên qua bóng cây chiếu lên một cái tên trên điện thoại di động: "An Thừa."

Ngón tay tôi vuốt ve cái tên đó hết lần này đến lần khác, mỗi lần tôi vuốt ve cái tên đó thì cái lưới kia giống như lại thắt chặt thêm một chút.

Tôi sắp thở không nổi, cảm thấy có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mở tin nhắn ra lại không biết nói gì.

Đôi câu vài lời, hiện tại tôi hoàn toàn không thể phân rõ những vướng mắc phức tạp trong tâm trí mình.

Tay tôi nặng nề nhấn một cái, lần đầu tiên tôi trực tiếp gọi điện thoại cho anh.

Tiếng “tu tu” khô khan vang lên rất lâu, tay tôi run lên.

Biết rất rõ sẽ không nghe được gì, lại đột nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi muốn trốn tránh.

Tôi đang định tắt điện thoại thì tiếng “tu tu” lại ngưng bặt, sau khi điện thoại được kết nói thì có tạp âm rất nhỏ, hình như là tiếng hít thở, hoặc là tiếng gió.

Tôi lập tức nghẹn ngào: "An Thừa, anh đang ở đâu, em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, có thể nói với em hay không. . . . . ."

Im lặng, vẫn mãi im lặng.

Không nghe được bất kỳ tiếng động nào từ phía bên kia, tất cả mọi thắc mắc, giờ khắc này cũng sẽ không có bất cứ câu trả lời nào.

Thậm chí, cho dù là một câu hỏi nghi ngờ nào đó, hoặc một câu ân cần an ủi, cũng không thể có được.

Tôi cảm thấy nóng nảy và nản lòng hơn bao giờ hết, tắt điện thoại ném sang bên cạnh.

Nhưng mà tiếng tin nhắn lập tức vang lên: "Em sao vậy? Mẹ đứa nhỏ?"

Tôi cầm lấy điện thoại và nước mắt rơi xuống, toàn bộ cảm xúc đều trở thành uất ức, thật sự đã quên sự uất ức đến từ đâu, nhưng lại tự nhận thức rằng chỉ có thổ lộ hết với anh mới có thể dễ chịu hơn đôi chút.

Tôi nhanh chóng gõ lại: "Em muốn gặp anh, muốn ôm anh, muốn nói chuyện với anh, nhớ anh. . . . . ."

Tay bỗng nhiên dừng lại, mặc dù sau khi mang thai cảm xúc của tôi vẫn luôn không ổn định, thế nhưng kiểu đột nhiên công kích bất ngờ đến Úc An Thừa thế này thật sự quá mức khác thường.

Tôi mờ mịt đến trì trệ, nhưng trước khi làm rõ mọi việc, tôi không thể gây ra quá nhiều nghi ngờ và lo lắng cho anh.

Càng không thể để nhà họ Úc nhận thấy được điều gì.

Tốc độ ngón tay bình ổn lại, xóa hết chữ trước đó: "Không có gì, em vô ý nhấn phím gọi thôi."

Anh gửi lại một khuôn mặt tươi cười: "Nhớ anh à?"

Tôi không chần chờ: "Ừm, rất rất nhiều."

Anh không trả lời lại, nhưng mà một lát sau đó, trợ lý Đông gọi điện thoại tới cho tôi: "Cô Tân, nghe nói cô đi ra ngoài thăm bệnh, có muốn tôi bảo tài xế đến đón không?"

Tôi trả lời ngay: "Không cần đâu, tôi sắp về đến nhà rồi."

"Vậy là tốt rồi." Ông ấy tiếp tục với giọng nói bình tĩnh: "Ngày mai tôi sắp xếp cho cô kiểm tra tiểu đường, cô xem tôi có thể đón cô lúc chín giờ sáng không?"

Đầu óc tôi rối loạn, nhất thời không nhớ ra lần trước kiểm tra là khi nào, chỉ cảm thấy cách đây cũng không lâu lắm: "Sao lại muốn kiểm tra?"

Ông ấy không thấy gì kì lạ: "Kiểm tra định kỳ thôi, rất bình thường mà."

Tôi mấp máy môi, không nhịn được vẫn hỏi tiếp: "An Thừa sẽ đến chứ?"

Trợ lý Đông trả lời rất nhanh: "Đương nhiên sẽ đến."

Xe đột nhiên dừng lại, tôi cho rằng đã đến nơi, chợt phát hiện Nhạc Xuyên đã dừng xe bên cạnh vườn hoa.

Anh ta lấy một điếu thuốc, vừa ngậm vào miệng, dường như lập tức ý thức được gì đó lại lấy xuống, anh gõ vào hộp thuốc lá hai cái, hơi chần chờ nói: "Tân Nghiên --"

Trong lòng tôi cảm thấy giống như một nồi nước sôi tiến gần đến điểm sôi, nhưng lời nói ra lại tỉnh táo không có nhiệt độ: "Cho dù như thế nào, Vũ Nam cũng không hề có lỗi với chúng ta, anh hãy đối xử tốt với cô ấy đi."

Nhạc Xuyên dường như không nghe thấy, quay đầu lại nhìn rôi rồi gọi một tiếng: "Tân Nghiên --"

Tôi cắt ngang: "Em cũng coi như đã có con rồi, dù cho nó chưa ra đời, nhưng em rất rõ ràng, một gia đình hoàn chỉnh quan trọng như thế nào đối với đứa bé, đừng gây chuyện đáng tiếc cho đứa nhỏ và bản thân mình."

Nhạc Xuyên trầm ngâm cúi đầu, hộp thuốc lá trong tay bị anh vô thức bóp thành một cục, thuốc lá rơi rớt trên ghế ngồi.

Anh cố gắng ngẩng đầu lên: "Tân Nghiên, thật ra thì, sau khi đọc thư của ba, anh đã hạ quyết tâm bỏ tờ thỏa thuận li hôn rồi, nhưng không ngờ sẽ có chuyện ngày hôm nay. . . . . . Cũng may, cảm ơn em rất nhiều."

Tôi lắc đầu: "Khi đó Tạ Vũ Nam hay mang cho em hoành thánh rau hẹ, em vẫn chưa cám ơn cô ấy."

Ánh mắt Nhạc Xuyên càng thêm lo lắng: "Tân Nghiên, thật ra thì có đôi khi, em thật sự quá lương thiện. . . . . ."

Tôi biết anh ta muốn nói gì, cuối cùng dòng nước sôi trong lòng cũng sôi sùng sục tràn ra ngoài, rớt xuống lồng ngực từng chút, không cách nào tránh né vết phỏng, sinh sản lây lan.

Nhưng chìm nổi trong tâm trí tôi, tất cả đều là Úc An Thừa, lặng yên không một tiếng động nhưng yêu thương lại khắc sâu vào trong xương cốt.

Anh mãi mãi chỉ trầm lặng, nhưng nhờ sự trầm lặng của anh, tôi lại vùng vẫy thoát khỏi vũng bùn, bám lấy hai tay của anh, từng bước từng bước chạm tới đám mây.

Tôi không muốn để cho mình cứ rơi xuống như vậy, cố hết sức điều chỉnh lại hơi thở của mình: "Nhạc Xuyên, em đã từng chỉ nghĩ đến thế giới này toàn là sự đen tối, nhưng hiện tại, em nghĩ rằng thế giới này vẫn tốt đẹp."

Nhạc Xuyên vô cùng lo lắng nhìn tôi, hầu kết nhanh chóng chuyển động, rốt cuộc vẫn giữ lại những lời muốn nói.

"Tân Nghiên, giữ gìn sức khỏe, cho bản thân em, và cho đứa nhỏ."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.