Anh Có Quyền Tiếp Tục Yêu Thầm

Chương 23



Nhớ lại tối nay, Tề Khê cứ cảm thấy như nằm mơ vậy.

Cô mặc váy dạ hội màu đỏ, thực ra cũng chỉ nhảy một điệu với Cố Diễn mà thôi nhưng điệu nhảy này lại khiến cô cảm thấy dài đằng đẵng, tựa như một đoạn phim quay chậm lại không hề rườm rà dư thừa, mà ngược lại mang theo sự gợi tình sâu sắc.

Cho dù đến khi trở lại phòng nằm trên giường, Tề Khê lấy chăn trùm lên mặt, nhắm mắt lại, dường như vẫn có thể nhớ lại từng chi tiết lúc đó - Ánh mắt chăm chú của Cố Diễn, nhịp bước kiềm chế cùng với nhịp điệu đung đưa vừa phải.

Tề Khê vốn không hiểu nổi sự ham thích tiệc tối tốt nghiệp của Triệu Y Nhiên nhưng sau khi thực sự nhảy một điệu với Cố Diễn xong, rốt cuộc cô cũng có thể đồng cảm với Triệu Y Nhiên rồi: Nếu như có thể nhảy một điệu nhảy tốt nghiệp với một người như Cố Diễn thì đúng là một hồi ức tốt đẹp.

Rõ ràng lúc đi tham gia hội nghị thường niên công ty đã lên sàn này, thứ Tề Khê mong đợi nhất là phần ai cũng được trúng thưởng, mà đúng là cô cũng được như ý muốn lấy được một chiếc điện thoại di động mới, coi như là quà tặng hội nghị thường niên. Thế nhưng niềm vui khi được trúng giải không có mãnh liệt như vậy, thứ khiến cô nhớ nhất trong tối này lại là điệu nhảy kia và cả câu nói lúc Cố Diễn tách ra.

Cuộc nói chuyện kia xảy ra ở trên xe, lúc Cố Diễn đưa Tề Khê về nhà.

Lúc đó, Tề Khê đang dùng điện thoại di động xem ảnh cô nhờ Cố Diễn chụp cho lúc trong tiệc, sau đó vừa dùng mosaic (*) che kín mặt mình đi, vừa chuẩn bị soạn tin.

(*): Mosaic: app Mosaic, dùng để làm mờ gương mặt.

"Cậu đang làm gì thế? Hình tôi chụp có vấn đề gì sao?"

Đối diện với câu hỏi của Cố Diễn, Tề Khê trả lời rất thản nhiên: "Không sao, cậu chụp rất đẹp, để mình dùng làm ảnh trưng bày hẳn là có hiệu quả rất tốt."

Giọng Cố Diễn có phần nghi ngờ: "Hiệu quả trưng bày ư?"

Tề Khê gật đầu một cái: "Ừm, bây giờ chiếc váy này cũng coi như hoàn thành sứ mệnh, sau đó hẳn là rất ít trường hợp có thể dùng đến, mình định đăng nó lên diễn đàn bán đồ second-hand không dùng thử xem, nếu như có người mua phù hợp thì mình sẽ bán lại là được rồi. Nếu không chiếc váy đỏ này vừa tốn diện tích lại không có cơ hội gì dùng, có tiền bán nó xong thì mình lại vừa tiện đi mua một chiếc máy in gia dụng mini."

Về chuyện này, lúc ấy, Cố Diễn không hề nói gì, chẳng qua là đợi sau khi mở cửa xe giúp Tề Khê xong, đến lúc chào tạm biệt, cậu chàng lại đột nhiên lên tiếng nói: "Tôi sẽ tài trợ cho cậu mua máy in."

?

Cố Diễn mím môi: "Cho nên cậu không cần bán váy đâu."

Ỏ?

Tề Khê còn chưa nghĩ xong thì đã nghe Cố Diễn nói tiếp: "Không phải cậu mặc đẹp vậy sao? Sao lại bán đi? Cũng không phải chiếc váy đắt bao nhiêu, nếu đã thích lại phù hợp thì cứ giữ lại là được rồi. Váy mua khi tốt nghiệp cũng rất có ý nghĩa kỷ niệm nữa."

Tề Khê có phần sững sờ, mà trái lại Cố Diễn lại vẫy tay bảo cô đi nhanh lên.

"Đừng ngẩn người nữa, bên ngoài lạnh lắm, đi lên nhanh chút."

Tề Khê gần như ngoan ngoãn gật đầu một cái theo bản năng: "Ừ, ừm." Cô vẫy tay với Cố Diễn rồi sau đó bước vào trong thang máy của tòa nhà.

...

Lúc ấy cô không cảm thấy gì nhưng bây giờ nằm trên giường rồi, Tề Khê nhớ lại, cứ cảm thấy ngay cả vẻ mặt Cố Diễn lúc nói chuyện nhỏ nhặt không đáng kể cũng có thể sinh động dễ nhớ như vậy.

Dường như tất cả mọi chuyện liên quan đến Cố Diễn, trí nhớ của cô sẽ trở nên vô cùng tốt.

Cô cảm thấy Cố Diễn đối xử với mình rất tốt, cảm thấy Cố Diễn là người rất tốt, cảm thấy rất ngượng ngùng bởi hành động coi Cố Diễn làm quân địch giả tưởng vì năng lực của bản thân mình không bằng người trước kia. So sánh hai người, hành động thường xuyên lén coi Cố Diễn như kẻ thù trước kia cũng thật sự là không công bằng.

Sau này cô nhất định phải đối xử thật tốt thật tốt với Cố Diễn, báo đáp lại sự điềm đạm, rộng lượng và nhẫn nhịn bao dung của anh.

Tề Khê suy nghĩ rất nhiều chuyện sau này còn muốn làm chung với Cố Diễn, cảm thấy dường như cuộc sống bình thường bận bịu cũng trở nên có phần khiến người ta mong đợi.

Nhưng vừa nghĩ đến cô gái Cố Diễn muốn tỏ tình khi tốt nghiệp, Tề Khê lại không muốn nghĩ nhiều nữa. Cô vùi cả đầu vào trong lớp chăn ấm áp, giống như muốn để trống rỗng tất cả vậy, không muốn nghĩ ngợi gì nữa, thế nên tâm trạng cũng dần dần trở nên bình tĩnh.

Chẳng qua là lúc cô sắp ngủ, bên ngoài phòng truyền đến tiếng mở khóa, cuối cùng Triệu Y Nhiên cũng kết thúc tăng ca trở về nhà.

Dạo này gần cuối năm, công việc ở tòa án của Triệu Y Nhiên đều mang khẩu hiệu “Ngày chiến đấu, kết án lớn”. Triệu Y Nhiên giữ vai trò thư ký toà án, đương nhiên cũng chạy không khỏi, thế nên thời gian về nhà mấy ngày nay càng lúc càng muộn.

"Haizz! Công việc ở tòa án thật là khó!" Triệu Y Nhiên mệt mỏi rã rời nằm trên ghế sofa, đầy một bụng tức: "Cậu có thể tưởng tượng nổi không? Chín giờ tối mình vẫn còn ở tòa án gọi điện thoại cho đương sự báo tin mở phiên tòa cho người ta, thế mà kết quả còn bị đương sự nhục mạ."

Cơn buồn ngủ của Tề Khê tạm thời bị ngắt quãng, sau đó cũng hết buồn ngủ, trở nên tỉnh táo nên dứt khoát rời giường, ngồi vào bên cạnh Triệu Y Nhiên, tò mò nói: "Sao lại mắng cậu?"

"Mắng mình làm trò lừa gạt, nói ai mà không biết nhân viên công chức đều vào chín ra năm chứ, làm gì có tòa án nào hơn nửa đêm vẫn còn tăng ca, chắc chắn chính là gọi điện lừa gạt, giây kế tiếp thì cứ hỏi lừa gạt giấy gọi rồi tiền bảo lãnh gì đó, gọi liên tục cho người ta năm cuộc điện thoại đều bị cúp..."

"Còn có một đương sự rõ là đang say, mình vừa gọi điện thoại qua thì xối luôn xuống một trận mắng to với mình."

Triệu Y Nhiên càng nói càng thấy trong lòng chua xót: "Những chuyện này thì cũng coi như thôi, thảm nhất là mấy hôm trước bọn mình mới xử tên cặn bã bạo hành gia đình vợ cũ tội cố ý gây thương tích. Kết quả anh trai tên cặn bã này như một tên côn đồ, ngày ngày tới tòa kiếm chuyện, chánh án toà của bọn mình là một người đàn ông, tập thể thao hàng ngày, nhìn người từ trên xuống đều là cơ bắp, tên côn đồ này không dám gây gổ nên đã đi tìm quả hồng mềm là mình đây mà bóp, cũng không biết anh ta lấy đâu ra được số điện thoại của mình. Gần đây ngày nào mình cũng nhận được điện thoại quấy rầy, tối nay trên đường về nhà, mình cũng đa nghi như Tào Tháo, cứ cảm thấy như bị người khác theo dõi vậy."

Triệu Y Nhiên nói tới đây, không nhịn được thở dài thở ngắn đứng dậy: "Người hành nghề luật pháp chúng ta thật đúng là nên tập thể thao mà, ít nhất là có thể chạy trốn tương đối nhanh."

Triệu Y Nhiên vào tòa hình sự, thế nên đương sự tiếp xúc gần như là đủ các hạng người, đa số là tội phạm bạo lực, nhân cách vốn đã khiếm khuyết hoặc cảm xúc không ổn định.

"Giống như tên côn đồ này, chính anh ta cũng vì đã cưỡng gian và cưỡng ép dâm ô mà “ba lần tiến cung”, lần nào ngồi tù cũng làm như đi học bổ túc, không coi là nhục mà lại nghĩ là vinh. Người ngồi tù đến mặt dày, ngông cuồng khủng khiếp, cho nên làm chuyện gì cũng không sợ sệt, dẫu sao chân trần không sợ mang giày."

"Hôm đó tên du côn này lại đe dọa mình nếu như mình không sửa án cho em trai anh ta thì bổ một búa chém chết mình! Nhưng mình đâu có phải thẩm phán chủ toạ phiên toà đâu, uy hiếp mình thì có lợi ích gì chứ! Huống chi luật pháp không được phép coi thường, sao có thể sửa án dưới sự uy hiếp của đương sự chứ? Luật là luật chứ!"

Sắc mặt Triệu Y Nhiên vẫn khó coi, nói: "Hơn nữa chó không sửa được thói ăn c*t, người này còn nhiều lần đứng trước cửa tòa án chờ mình, còn định táy máy chân tay với mình, mình thấy rõ ràng là mượn cớ định quấy rầy mình, lưu manh phạm tội thành thói này thật đáng ghét quá, nếu có thiến hóa học thì tốt!"

Mặc dù được Tề Khê an ủi nhưng Triệu Y Nhiên vẫn không nhịn được oán trách mấy câu, lúc này mới xoa xoa đôi mắt đã bắt đầu mệt rã rời: "Tề Khê, cậu có cảm nhận được không? Hai ngày cuối tuần mình đều làm tăng ca ở đấy, kết quả vụ án vẫn nhiều đến nỗi không kịp xử lý, công việc tuần này còn phải tăng ca mỗi tối..."

Hai người xả ra nỗi khổ chất chứa trong công việc của hai bên như thường lệ, lại chia sẻ mấy vụ án đáng giá để nghiên cứu thảo luận gần đây xong, lúc này Tề Khê mới ngáp đi ngủ.

**

Sáng sớm hôm sau, Tề Khê thức dậy đúng giờ, cô và Cố Diễn đặt trước một phòng riêng trong quán cafe nhỏ, đã hẹn với nhau giờ nghỉ buổi trưa sẽ tập thoại.

Buổi sáng, Tề Khê đi tới tòa án nộp vài tài liệu, buổi trưa khi cô đến, Cố Diễn đã đến. Tề Khế vốn chỉ biết Cố Diễn tới đúng giờ nhưng chưa bao giờ biết thật ra Cố Diễn luôn luôn đến sớm, Tề Khê và anh hẹn, dù là gặp mặt công việc hay là chuyện khác, trước giờ Cố Diễn chưa từng để Tề Khê phải chờ đợi.

"Mình đã xác nhận phần kịch bản này với giáo viên hỗ trợ pháp lý, cậu không có quá nhiều lời thoại, chỉ cần phối hợp làm động tác, chẳng hạn như sau này mình quấn lấy cậu tỏ tình, cậu phải từ chối mình không nể nang, sau đó khi mình sẽ tiến hành cưỡng chế bỉ ổi với cậu, cậu phải gắng sức phản kháng."

Tề Khê vừa chỉ kịch bản vừa giải thích: "Vì cân nhắc đến việc bây giờ thay đổi giới tính, để mình thuận lợi cưỡng chế bỉ ổi với cậu, trước đó mình sẽ mời cậu uống nước có bỏ thuốc. Giáo viên hỗ trợ pháp luật cũng nói bỏ vào cũng được, nhắc nhở đông đảo quần chúng nhân dân không nên để cốc đồ uống của mình rời khỏi tầm mắt mình, cũng không nên tùy tiện uống đồ người xa lạ hoặc nhân viên khả nghi đưa tới."

"Ừ."

Tề Khê và Cố Diễn liên tục khớp mấy lời thoại trong tiểu phẩm, trí nhớ hai người không tệ, gần như dượt xong một lượt tình tiết ban đầu cần nói xong một cách trôi chảy rồi.

Chẳng qua là đến cảnh nhân vật của Tề Khê tỏ tình với nhân vật của Cố Diễn, cậu bắt đầu thường xuyên đưa ra ý kiến:

"Tiểu Cương, thật ra em thích anh rất lâu rồi. Gương mặt, dáng người, trí tuệ của anh, đều hoàn toàn được thiết kế dựa theo tiêu chuẩn người yêu trong mơ của em, cho nên Tiểu Cương, chúng ta sinh ra đã là một đôi rồi, anh theo em đi, để em sinh con cho anh! Anh thêm chút sức là chúng ta ba năm bồng hai đứa!"

Tề Khê tuần tự từng bước sắp xếp lời kịch thuộc về trách nhiệm của mình xong, sau đó dựa theo kịch bản, lúc này Cố Diễn chỉ cần lạnh mặt từ chối nữ lưu manh cô đây là được, nhưng mà...

Cố Diễn cau mày: "Lời thoại này của cậu quá trắng trợn, người bình thường ai sẽ tỏ tình như vậy chứ? Tỏ tình như vậy không phải là chờ bị từ chối sao?"

"..."

"Cậu sửa lại chút đi, ít nhất không nên thiếu logic như vậy."

Ai mà quan tâm tình tiết trong video tuyên truyền nhỏ này logic hay không cơ chứ! Phải làm quá lên mới đúng chứ!"

Nhưng vì ngại Cố Diễn cứ khăng khăng cho nên Tề Khê chỉ có thể phát huy vai diễn thay đổi một chút ---

"Tiểu Cương, thực ra em thích anh rất lâu rồi, nhân phẩm và năng lực của anh đều lọt mắt em, hoàn toàn là kiểu em thích. Em muốn mãi mãi ở bên anh, cùng anh đi qua Xuân Hạ Thu Đông, cùng anh trải qua cuộc đời trăm vị, cùng bên anh đến già!"

Tề Khề cho là lần này cuối cùng Cố Diễn cũng có thể cho mình qua, kết quả Cố Diễn lại NG.

Anh hoàn toàn quên mất lời thoại của mình, chỉ nhìn chằm chằm Tề Khê, không trả lời cũng không từ chối, giống như chỉ đang nhìn một giấc mơ.

Ngay lúc Tề Khê định lên tiếng nhắc nhở thì Cố Diễn mới giống như cuối cùng cũng phản ứng lại được, mở miệng, nhưng anh lại nói lời thoại mà kịch bản hoàn toàn không có: "Em nghiêm túc sao?"

Trước khi Tề Khê trả lời, anh cúi đầu, tự mình giành câu trả lời: "Em không nghiêm túc, em cũng không thích anh."

"Bởi vì nếu như thích anh thì cũng không thể ngay cả anh thích gì cũng không biết, cũng không thể chỉ tin vào cái gọi là lời đồn đại, chỉ có thể nhìn thấy những thứ biểu tượng này." Cố Diễn nhìn chằm chằm vào mắt Tề Khê: "Tề Khê, em vốn không thật sự thích anh, em cũng vốn không thật sự hiểu được anh."

Mặc dù đây hoàn toàn phát huy vai diễn, tình tiết phát triển như vậy cũng được. Dẫu sao chỉ cần Cố Diễn từ chối mình là được rồi, nhưng trong lòng Tề Khê lại bắt đầu hoảng loạn, cô che kín ngực, sợ rằng sự rung động trong lòng mình bị Cố Diễn nhìn ra.

Biết rất rõ là giả, là Cố Diễn cao hứng phát huy hiệu quả của lời thoại nhưng Tề Khê lại có phần hốt hoảng và luống cuống, kèm theo sự bứt rứt và khó chịu khi bị Cố Diễn chỉ trích.

Giả bộ bình tĩnh, Tề Khê hắng giọng một tiếng: "Cố Diễn, cậu phải gọi “Tiểu Nhã”! Cậu gọi sai rồi kìa?"

Cố Diễn hạ tầm mắt, vô cùng lắng nghe, nói lời xin lỗi: "Xin lỗi, vừa rồi tôi quên mất, đã kêu sai chút rồi, sau tôi sẽ chú ý!"

Lúc sau, đúng là Cố Diễn không gọi sai tên nữa.

Với trạng thái như vậy, hai người hẳn là có thể xuôi một lượt lời thoại nhưng Tề Khê không biết tại sao mình tự dưng hơi rầu rĩ như thể chỉ cần nhìn gương mặt của Cố Diễn, làm thế nào cũng không thể tập trung tinh thần được.

Trong thoáng ban nãy, lúc Cố Diễn gọi tên cô, Tề Khê còn quên mất đây chỉ là luyện tập, cô không biết mình đóng vai ai, chỉ cảm thấy giờ phút đó, Cố Diễn nói lời thật lòng với cô, cũng đang thật lòng lên án cô, mà sự lên án này khiến Tề Khê cảm thấy vô cùng khó chịu và hốt hoảng.

Bản thân mình thật sự không hiểu rõ Cố Diễn sao?

Tâm trạng Tề Khê vừa sốt ruột lại thấp thỏm, rõ ràng đây chỉ là Cố Diễn phát huy vai diễn nhưng Tề Khê lại bắt đầu tự mình nghi ngờ.

Có phải cô thật sự chưa từng hiểu rõ Cố Diễn hay không?

Có phải cô hoàn toàn tin vào “Bách khoa toàn thư Cố Diễn” hay không?

Từ khi bắt đầu, trước hiểu lầm là Cố Diễn viết thư tình vào buổi lễ tốt nghiệp, sau khi tới Cạnh Hợp lại hoàn toàn giống như đọc sách hướng dẫn đồ điện gia dụng, nghiên cứu “Bách khoa toàn thư Cố Diễn” mà tiếp cận Cố Diễn, dường như cô thật sự chưa từng tự tiếp xúc để hiểu đối phương.

Mặc dù Cố Diễn vẫn luôn ở bên cạnh cô nhưng dường như Tề Khê chưa từng tìm hiểu Cố Diễn một cách đàng hoàng, mà cứ thế tin vào một vài tin đồn hoặc là hình tượng mà chính cô đã thiết lập cho anh.

Nói cho cùng “Bách khoa toàn thư Cố Diễn” cũng là người khác viết, người khác đã từng cẩn thận quan sát Cố Diễn thật ư, thật sự hiểu anh ư? Cứ viết là đúng sao?

Có chuyện gì có thể nhanh, chính xác và tiện lợi hơn việc tự mình tìm hiểu Cố Diễn sao?

Sự tôn trọng lớn nhất dành cho một người, không phải là tự đi tìm hiểu người mà không cần thông qua miệng người khác sao?

Người giống như Cố Diễn chí ít đáng giá được tôn trọng để đích thân đi tìm hiểu anh.

Vừa nghĩ như vậy, Tề Khê sinh ra ngay cảm giác phức tạp khó hiểu, vừa áy náy lại bồn chồn không yên, cũng có chút gì đó khang khác tựa như bông liễu mềm mại vào mùa xuân, bay bay khắp bầu trời, bạn muốn trốn tránh nhưng chỉ cần bạn đang thở thì sẽ không tài nào tránh được.

Có lúc Tề Khê rất muốn hiểu Cố Diễn nhưng có lúc cô lại sợ hiểu Cố Diễn.

Cô cũng không biết rốt cuộc là như thế nào.

Dường như thứ sách giống sách hướng dẫn sử dụng “Bách khoa toàn thư Cố Diễn” này khiến cảm giác yên ổn trong cô đầy đủ hơn chút.

Nhưng sau khi đấu tranh, Tề Khê nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ tư duy trước đó, không mở “Bách khoa toàn thư Cố Diễn” ra nữa mà tự mình tìm hiểu Cố Diễn.

Dẫu sao cô cũng rất khó chịu, rốt cuộc tại sao cô lại sợ đi tìm hiểu Cố Diễn đàng hoàng chứ?

**

Diễn tập vốn cho là đơn giản, khi bắt tay vào lại gian nan hơn với Tề Khê nghĩ, nghỉ trưa chỉ kịp dượt cơ bản một lượt lời thoại. Tề Khê không thể không tiếp tục hẹn lại với Cố Diễn trong phòng đặt riêng nhỏ trong quán cafe tập luyện, mà Tề Khê cũng lần nữa ý thức được rốt cuộc tập luyện khiến người ta cảm thấy xấu hổ muốn bùng nổ bao nhiêu, nhất là khi cần phải phối hợp động tác chân tay---

Tề Khê đè Cố Diễn trên vách tường, làm tư thế kabedon, mặc dù cô cực kỳ muốn bày ra vẻ quyết đoán phù hợp với thiết lập tính cách của nữ lưu manh nhưng chênh lệch chiều cao khiến động tác này của Tề Khê dù làm thế nào cũng giống như là học sinh tiểu học học đòi một cách vụng về.

Bản thân cô lùn hơn Cố Diễn nửa hơn cái đầu, tay ngắn, cố định Cố Diễn ở góc tường, người khó chịu không phải Cố Diễn mà lại là chính Tề Khê.

Làm động tác như vậy khiến cô không thể không thể dựa vào Cố Diễn rất gần, để động tác đạt hiệu quả, Tề Khê cũng không thể dời mắt đi, cô cần phải giống như một nữ lưu manh khi nam bá nữ(*) xông thẳng về phía trước nhìn thẳng vào mắt Cố Diễn, không thể tỏ vẻ khiếp sợ, mà thậm chí lúc Tề Khê tự do phát huy còn thêm động tác dùng một ngón tay nâng cằm Cố Diễn nữa.

(*) Khi nam bá nữ: Ăn hiếp đàn ông, ngang ngược chiếm đoạt thiếu nữ hoặc thiếu phụ (phụ nữ đã có chồng)

Ban đầu đúng là cô không có chút suy nghĩ riêng nào, chỉ muốn quay video phổ biến pháp luật này đạt hiệu quả tốt nhất thôi, thế nên gần như không hề nghĩ ngợi đã làm ra động tác với vẻ ngả ngớn, chẳng qua là khi ngón tay Tề Khê tiếp xúc với da Cố Diễn, cô lại có cảm giác như chạm vào điện, muốn chạy trốn nhưng không thể trốn, bởi vì khi rụt một ngón tay lại thì sẽ lộ vẻ quá tận lực mà cũng quá đáng nghi rồi!

Vì ý tưởng làm màu trong lòng của mình, Tề Khê không thể không duy trì tư thế này, làm động tác giam Cố Diễn trong lòng sau đó bắt đầu nói những lời kịch khiến da đầu người ta tê dại kia---

"Tiểu Cương, anh là người đàn ông đẹp trai nhất, đơn thuần nhất mà em từng gặp."

Tề Khê dằn lòng, cố gắng để bản thân vào hình tượng một chị đại lăn lộn xã hội điển hình: "Người đàn ông đơn thuần như anh, đi một mình trên đường không an toàn, dễ bị người ta giẫm - nát mất, em đề nghị anh nên..."

"Nên để bị em giẫm - nát sao?”

Dựa theo vở kịch, thiết lập tính cách của Cố Diễn trong đây là người đàn ông đơn thuần ngây ngô, khi đối mặt với Tề Khê, ngoại trừ sự xấu hổ và sợ hãi, không nói nên lời, chỉ có thể đưa cặp mắt rưng rưng cầu xin Tề Khê bỏ qua cho mình.

Kết quả Cố Diễn lại cãi lại rồi!

Tề Khê trợn mắt nhìn Cố Diễn: "Cậu không có lời thoại này mà!"

Kết quả Cố Diễn lại bình tĩnh như không: "Không phải trước đó cậu chê tôi không hề có phản ứng gì khiến cậu như diễn kịch độc thoại à, bảo tôi có thể dựa vào tình hình khác nhau mà tự do phát huy đó sao?"

Tề Khê không phục: "Tự do phát huy thì được, nhưng cái gì gọi là bị mình giẫm - nát vậy? Cậu nói lời này không ổn cỡ nào? Phải nói là được mình yêu thương, cậu có hiểu không? Đàn ông đơn thuần còn sót lại trong xã hội bây giờ, vẻ ngoài có vài phần đẹp đẽ lại độc thân, đi trên đường lớn giống như bảo vật vô chủ tự đi lang thang rêu rao trước mặt đám ăn trộm vậy. Xã hội hiện đại rồi, đàn ông có vẻ ngoài đẹp mắt cũng rất nguy hiểm đó! Mình nói không hề sai!"

Cô tiếp tục trợn mắt nhìn Cố Diễn: "Tóm lại cậu đừng có giãy giụa, tự do phát huy thì cũng phải chú ý tới tính cách nhân vật chứ, cậu có thể la cứu mạng hoặc tỏ ra lép vế, đừng có cây ngay không sợ chết đứng như vậy, nếu không sẽ dễ bị thoát khỏi vở kịch, vất vả lắm mình mới có thể tiến vào trạng thái tâm lý của nữ lưu manh đó!"

Liên tục ân cần chỉ bảo cho Cố Diễn một tràng, lúc này Tề Khê mới “khụ” một tiếng rồi bắt đầu tiếp tục, cô nói tiếp lời thoại ban nãy: "...Em đề nghị anh nên tìm một cô gái như em làm chỗ dựa vững chắc, chỉ cần anh và em yêu đương thì trên đường này sẽ không còn ai dám động vào anh nữa. Tiểu Cương, mặt nào của anh cũng ưu tú, em đã để ý đến anh rất lâu rồi. Lần này cũng là em lấy hết dũng khí để tỏ tình, bộc lộ cõi lòng mình với anh, hy vọng tiết tấu của chúng ta có thể nhanh hơn chút. Anh xem nếu bây giờ anh đồng ý với em, buổi chiều chúng ta đi đăng ký kết hôn, buổi tối là có thể động phòng rồi..."

Lần này rốt cuộc Cố Diễn cũng biết lắng nghe, anh tỏ vẻ sợ sệt không thành thật lắm, lại có vẻ mặt vừa muốn cười nhưng nín không cười, cố gắng kiềm chế lại, sau đó nhìn về phía Tề Khê, nói ra lời thoại của mình: "Tôi có thể từ chối không?"

Tề Khê dứt khoát bày tỏ sự từ chối: "Không thể! Trong từ điển của Tiểu Nhã này, không có hai chữ “Không thể”."

Cố Diễn mấp máy môi, dựa theo vở kịch, giờ phút này hẳn là anh đã uống phải thức uống đã bỏ thuốc, cơ thể bắt đầu không có sức phản kháng, đầu cũng bắt đầu choáng váng, phản ứng cũng bắt đầu ì ạch, cũng đã ý thức được tối nay bản thân mình khó thoát một kiếp, không thể cứu vãn được nữa.

Hiển nhiên Cố Diễn rất khó mà vượt qua chướng ngại tâm lý với tình tiết này, chuyện ập tới đầu còn muốn diễn, vẫn tỏ ra vẻ kháng cự ngượng ngùng xoắn xuýt, anh nhìn Tề Khê một cái: "Tôi có thể không diễn không... có thể nhảy qua đoạn này không? Không phải bây giờ trong phim điện ảnh đều như vậy sao, đến lượt nữ chính sắp gặp phải cảnh bất trắc, phi lễ chớ nhìn, đều là kéo ống kính một cái là qua, cho dù cảnh động phòng bình thường của nam nữ chính, tất cả đều kéo rèm một cái, ngày hôm sau mở rèm lại là xong chuyện, cậu xem đoạn này của chúng ta cũng xử lý vậy đi."

"Chuyện này đâu được, phim truyền hình của người ta là sáng tác văn nghệ còn chúng ta là video phổ biến pháp luật, giáo viên hỗ trợ pháp luật cũng đã nói rồi, bởi vì sau khi bản video này của chúng ta thay đổi giới tính là để tuyên truyền mạnh mẽ ý thức an toàn cá nhân, muốn cho mọi người biết nhất định phải chú ý đối với đồ uống của mình, nếu không sẽ tạo thành hậu quả to lớn, vì tính hiệu quả mạnh mẽ vượt trội này, phải thể hiện sơ qua cảnh tượng bị mất đi sức kháng cự sau khi uống thức uống bị bỏ thuốc."

Trong phiên bản trước đó, Tề Khê kéo Cố Diễn vào trong lùm cây làm này làm nọ nhưng đến khi diễn thì Cố Diễn lại không phối hợp, cứ sợ ở bên ngoài trời bị người khác bắt gặp thì khó bề giải thích, sẽ trở nên rất lúng túng. Thứ hai là, Cố Diễn bị Tề Khê đẩy ngã xuống cỏ tiến hành tập luyện mô phỏng xong, phản ứng mãnh liệt rằng bãi cỏ chọc vào người quá nhiều. Người đàn ông logic chặt chẽ này nhận định rằng trên bãi cỏ chọc người như vậy còn có thể tiến hành được hành vi phạm pháp thì khá là không hợp với lẽ thường.

Tóm lại, dưới sự kháng nghị của nam chính Cố Diễn này, Tề Khê không thể không sửa lại kịch bản một lần nữa.

Cho nên hôm nay, căn cứ theo kịch bản mới nhất, địa điểm phạm tội chuyển từ ngoài trời thành trong phòng: Tiểu Nhã cho Tiểu Cương uống thức uống bị bỏ thuốc xong thì sẽ đẩy ngã Tiểu Cương xử tại chỗ.

Trong phòng riêng nhỏ của quán cafe có ghế ngồi sofa dài mềm, Tề Khê vỗ một cái lên ghế sofa: "Cậu tỏ vẻ yếu đuối chút, mơ màng chút, nhanh chóng mất đi ý thức rõ ràng như vầy là được, sau đó mình sẽ như vầy..."

Tề Khê vừa nói vừa đẩy Cố Diễn một cái.

Chẳng qua Tề Khê chỉ thuận tay làm tư thế, cô hoàn toàn không ngờ Cố Diễn lại cứ thế bị cô đẩy ngã thật. Mà vì Tề Khê vốn cứ nghĩ Cố Diễn ngồi nên thoắt cái chưa kịp chuẩn bị, bản thân cô cũng không giữ trọng tâm tốt, cả người cũng nhào thẳng về phía Cố Diễn.

Chờ đến khi phản ứng lại, Cố Diễn đã bị đẩy ngã trên ghế sofa mềm, mà Tề Khê đang cực kỳ lanh lẹ đè trên người anh.

Tư thế này... có vẻ quá ác bá rồi.

Tề Khê gần như là bị nóng từ đầu tới chân, mặt đỏ tới mức sắp bốc khói, cô không dám nhìn vào ánh mắt Cố Diễn, chỉ biết luống cuống chân tay đứng dậy tránh hiểu lầm.

Cô nhìn về phía Cố Diễn: "Sao cậu lại thế! Đẩy một cái đã nằm ra rồi!"

Thoạt nhìn Cố Diễn có vẻ lúng túng, gương mặt cũng đỏ chót hiếm có, giọng nói trầm thấp cũng trở nên khàn khàn, anh cũng đứng lên, ngồi cách Tề Khê rất xa, giống như đóa sen trắng đáng thương mới bị ác bá tàn phá, rất cảnh giác nhìn Tề Khê, giống như sợ cô lại lần nữa đánh úp vậy.

Sau đó anh tỏ vẻ miệng hùm gan sứa trợn mắt nhìn Tề Khê: "Không phải cậu bảo tôi phải tỏ vẻ yếu đuối sao? Không phải cậu đã bỏ thuốc tôi rồi sao?"

Được được được!

Giờ phút này lòng dạ Tề Khê rối bời, nào còn sức đối chất chuyện này với Cố Diễn, cô bèn dời tầm mắt, thực sự rất muốn chạy trốn: "Vậy nên chúng ta qua cảnh này nhanh chút đi. Mình vừa nghĩ rồi, quả thật không thể quay cặn kẽ quá trình phạm tội được, đây chính là khích lệ phạm tội rồi! Cho nên không cần quay mình đẩy ngã cậu thế nào nữa. Tóm lại, lúc quay chính thức, chờ ống kính loáng một cái, cậu nằm thẳng lên ghế sofa nhé, sau đó mình sẽ chống trên người cậu làm tư thế ngang ngược của nữ lưu manh cảnh cáo cậu chút là được rồi."

Chẳng qua là nói thì dễ mà làm thật thì...

Tề Khê phát hiện không hề đơn giản như vậy.

Theo chỉ thị của cô, Cố Diễn cứ thế yên lặng nằm trên ghế sofa, mà Tề Khê vừa chống trên đầu anh định nhào tới làm một tràng lời ngang ngược thì Cố Diễn đã mở miệng trước ---

"Nhột quá."

Anh dời tầm mắt giống như đang kiềm chế thứ gì đó: "Tề Khê, tóc của cậu quét vào mặt tôi, nhột quá."

"..." Mặt Tề Khê không cảm xúc, búi tóc lại.

...

**

Sau một loạt tình huống quạ đen đánh vây, xem như cũng hoảng hốt chứ không gặp nạn, vượt qua phần lớn một lượt các tình tiết, cuối cùng Tề Khê tìm được tư thế vừa có hiệu quả quay phim lại không quá khiến diễn viên chính xấu hổ.

Cô tỏ vẻ cứng rắn tuyên bố nói: "Tiểu Cương, anh trốn đi, em sẽ đuổi theo, anh có chạy đằng trời, tối nay chính là thời khắc để anh thuộc về em!"

Dựa theo tính cách của đoạn phim, Cố Diễn cần phải rơi hai hàng nước mắt trong suốt, túm chặt vạt áo mình, tự biết mệnh trời khó phạm, khóc sụt sùi cầu xin Tiểu Nhã.

Vì lo Cố Diễn khóc không được nên để tập luyện hiệu quả hơn, Tề Khê cho anh hai giọt thuốc nhỏ mắt.

Thế nên, Cố Diễn “rớt nước mắt” nghiêng mặt, túm vạt áo mình, cực kỳ cam chịu nói ra lời kịch xấu hổ kia: "Tôi biết tối nay tôi trốn không thoát, vậy em có thể đừng thô bạo với tôi được không... Hơn nữa, có thể phối hợp sử dụng các biện pháp an toàn được sao?"

Về lý thuyết, câu này là để tuyên truyền nhắc nhở phần lớn quần chúng nhân dân, một khi gặp phải hành vi bạo lực không cách nào chống cự lại thì nhất định phải chú ý bảo vệ an toàn cho mình, không nên gắng gượng cứng rắn; nếu khi phải đối mặt với việc xâm hại không cách nào tránh thoát thì cũng phải bảo vệ cho bản thân ở mức độ lớn nhất để khả năng lây bệnh truyền nhiễm ít nhất, cũng không biết tại sao, Cố Diễn diễn như vậy lại khiến trong lòng Tề Khê nhảy nhót điên cuồng.

Chỉ có điều là giọng nói của Cố Diễn không hề đáng thương chút nào, ngược lại là ngay thẳng, lạnh lùng, cứng rắn, nhưng càng như vậy giống như có cảm giác kỳ dị tương phản hơn, nhất là thuốc nhỏ mắt trên mặt anh, biết rõ là giả nhưng nhìn vào hiệu quả thị giác thì càng giống Cố Diễn đang khóc không thành tiếng vậy, còn chưa nói hành động này rất trêu chọc người khác.

Đàn ông có vẻ ngoài đẹp như Cố Diễn, một khi khóc lên đúng là đáng thương, khiến người ta...

Khiến người ta thật sự muốn khiến anh khóc thảm hại hơn chút nữa!

Tề Khê vào thẳng vai ác bá, thảo nào có nhiều ác bá thích thô bạo như vậy! Nghe lời kịch của Cố Diễn vào vai cô vợ bé nhỏ này thật đúng là khiến đầu người ta nảy sinh những ý nghĩ xấu xa không lành mạnh.

Dừng lại, dừng lại ngay!

- --

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.